Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 17: Tranh Hương Đọ Sắc Cố Gắng Lần Sau




Editor: Yi Chou

Dịch & Beta: Emily Ton.

"Thẩm Lăng." Thẩm Phong hét lên.

"Có nhi tử." Ngồi ở phía dưới, một người nam tử trung niên tầm 40 tuổi đứng lên, cung kính giữ lễ.

"Ngươi phụ trách công việc thủ vệ địa lao, ngày hôm đó đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì, ngươi hãy nói đi." Ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Phong đảo qua Thẩm Lăng, trong mắt cơ trí không hề nhìn thấy sự dịu dàng của phụ thân đối nhi tử, có chỉ sự uy nghiêm của thượng vị giả.

Thẩm Lăng âm thầm cười khổ, hắn nhi tử thứ tư của Thẩm Phong, ngoại trừ Thẩm Ngọc quá cố, hắn đứng hàng nhỏ nhất ở trong đời thứ hai, nhưng nếu so sánh văn võ song toàn với Thẩm Ngọc, hắn có vẻ trở nên bình thường hơn nhiều. Ngày thường cũng không được Thẩm Phong coi trọng, lần này địa lao xảy ra chuyện, đúng là phát sinh ở trong phạm vi chức trách của hắn.

"Hồi bẩm gia chủ, ngày đó vì có việc nên ta đã ra ngoài, không ở trong phủ, phụ trách thủ vệ tại địa lao chính là ba gã thị vệ thủ hạ của ta. Đến. Khi ta trở lại trong phủ, đã nhận được thông báo của bọn họ, nói có người xâm nhập địa lao." Thẩm Lăng kín đáo lau mồ hôi lạnh. Mặc dù tự tiện xông vào địa lao là lỗi không nhỏ, nhưng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vào ngày hôm đó, những ma thú bị giam giữ trong địa lao, chính là do toàn bộ Chu Tước thế gia đã tiêu phí trên trăm tính mạng tinh nhuệ mới bắt giữ được những loài quý giá này!

Trên thực tế, ngoại trừ Thẩm Phong ra, toàn bộ bên trong Chu Tước thế gia chỉ có Thẩm Lăng biết được, một ngày kia địa lao đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì. Hôm nay Thẩm Phong sở dĩ sẽ lao sư động chúng trước mặt mọi người dò hỏi Thẩm Viêm Tiêu, căn bản không phải vì sự tình tầm thường như tự tiện xông vào địa lao.

Sự tình kinh động chân chính của Thẩm Phong, chính là điều mà những người khác trong Chu Tước thế gia trăm triệu cũng không thể tưởng được.

"Ngày đó ai thủ vệ ở đó?" Thẩm Phong mở miệng hỏi.

Thẩm Phong vừa hỏi câu này, lại khiến cho người một nhà trợn tròn hai mắt.

Sự tình này vốn đã được giải quyết, ngày đó Thẩm Viêm Tiêu bị phát hiện hôn mê tại địa lao, sự tình này là đã chắc chắn. Nói một cách hợp lý, Thẩm Phong chỉ cần hạ mệnh lệnh xử phải Thẩm Viêm Tiêu là được, nhưng hôm nay Thẩm Phong cư nhiên bày ra thái độ muốn tra manh mối ngọn nguồn của sự tình một ngày kia, việc này đã có thể không thích hợp! Tất cả mọi người mơ hồ cảm thấy, Thẩm Viêm Tiêu ngày đó đã phạm phải sai lầm, chỉ sợ không phải đơn giản là tự tiện xông vào cấm địa như vậy.

Mà giờ này khắc này, sắc mặt hai tỷ đệ Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ đã trở nên một mảnh trắng bệch. Bọn họ không nghĩ tới Thẩm Phong sẽ truy tra việc này đến cùng. Phải biết rằng, ngày đó bọn họ lừa gạt Thẩm Viêm Tiêu tiến vào địa lao, cũng đã tìm kiếm cớ để ba thủ vệ trông coi địa lao di chuyển đi nơi khác, lúc này mới khiến kẻ ngu ngốc kia có cơ hội tiến vào địa lao.

Lúc này, Thẩm Phong cư nhiên muốn thẩm vấn ba thủ vệ kia, vạn nhất ba người kia nói ra hai tỷ đệ, chỉ sợ với sự thông tuệ của gia gia, không lâu sau sẽ lập tức đoán ra được, bọn họ chính là quỷ nháo ở sau lưng.

Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ hiện tại rất muốn khóc, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới một việc nhỏ như tự tiện xông vào địa lao, sẽ khiến Thẩm Phong cao cao tại thượng coi trọng như thế. Bọn họ vốn chỉ định uy hiếp Thẩm Viêm Tiêu, khiến nàng thành thật ngậm miệng lại, sau đó bọn họ có thể kê cao gối mà ngủ, nơi nào sẽ nghĩ đến Thẩm Phong sẽ có thái độ như vậy.

Hiện giờ, sự ngạo mạnh và đắc ý trên mặt hai thiếu niên đều đã biến mất, đáy mắt chỉ còn lại kinh hoảng thất thố.

Nam tử trung niên ngồi ở phía trước Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, cũng chính là phụ thân hai tỷ đệ này, Thẩm Nhạc. Hắn mơ hồ cảm giác được sự bất an của hai đứa nhỏ nhà mình, hơi nhíu nhíu mày, không nói thêm gì.

Ba gã thị vệ phụ trách thủ vệ địa lao rất nhanh đã bị đưa tới ốc chủ, bọn họ cung kính quỳ gối trước mặt Thẩm Phong, chờ đợi gia chủ xét hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.