Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 16: Trở Về Nơi Cũ Châm Dầu Vào Lửa




Edit & Dịch: Emily Ton.

"Ngươi nói ai khóc nhè! Tiểu gia sẽ không khóc nhè đâu, hừ!"

Tiểu phượng hoàng tức muốn hộc máu phủ nhận, nhưng đồng thời còn có chút không yên tâm, thật sự sờ sờ khuôn mặt bánh bao đầy đặn của mình.

Kết quả...... đương nhiên không thấy gì cả.

"Phụt!" Hoàng Nguyệt Ly thấy thế, cười nhạo hắn không lưu tình chút nào.

"A a a...... Ngươi chơi ta!" Tiểu phượng hoàng phát hiện chính mình bị chơi, càng thêm phát điên, "Nữ ma đầu, ngươi như thế nào không bị bỏng chết a! Thiên lý ở đâu a!"

Hoàng Nguyệt Ly ha hả cười nói: "Ai da, tuổi nhỏ như vậy, đã biết nguyền rủa người khác, gia giáo nhà ngươi thật sự quá kém, xem ra tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận giáo dục ngươi!"

"Ngươi...... ngươi lại muốn làm gì?"

Tiểu hài tử mở to hai mắt nhìn, theo bản năng lập tức bịt kín mông mình.

Động tác tiêu chuẩn này khiến Hoàng Nguyệt Ly lại bật cười. Xem ra, chỉ việc nàng đánh tiểu thí hài này một lần sau mông, đã khiến hắn bị dọa sợ sao!

Mặc dù tiểu quỷ này ngày thường luôn hiện ra thần như thật, thật ra cũng rất không có chút can đảm nào...... Xem ra về sau có thể lợi dụng một chút.

Tiểu phượng hoàng nhìn khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười tà ác, sau lưng một trận lạnh lẽo. Nó theo phản xạ lui lại về phía sau mấy bước, thật cẩn thận hỏi: "Uy, nữ ma đầu, nước tắm đều đã lạnh, ngươi vì sao còn không ra?"

Hoàng Nguyệt Ly mắt trợn trắng, "Dược hiệu vẫn còn một chút tác dụng, ta tiếp tục ngâm, không thể lãng phí."

Tiểu phượng hoàng ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không hề sợ hãi, lập tức nhảy ra từ trong góc tường, lớn tiếng điên cuồng cười.

"Ha ha ha, ta biết vì sao. Nữ ma đầu, ngươi không mặc quần áo, không dám ra ngoài! Hắc hắc hắc, tiểu gia nói cho ngươi ha, thật ra vừa rồi tiểu gia đã nhìn thấy hết ngươi, hơn nữa ngươi dáng người thật sự rất kém nha, tiểu gia không thể phân rõ nơi nào của ngươi là mặt phía trước, nơi nào là mặt ở phía sau, quả thực ô nhiễm đôi mắt tiểu gia!"

Tiểu hài tử đã nắm được nhược điểm Hoàng Nguyệt Ly, lập tức bắt đầu đắc ý.

Thật ra hắn vừa rồi chỉ lo khẩn trương, màu sắc nước thuốc lại thâm như vậy, đều không nhìn thấy gì, nhưng có thể có cơ hội để cười nhạo nữ ma đầu này, hắn cũng không thể buông tha!

Ngày thường mỗi ngày đều bị nàng chỉnh không nói, hôm nay còn bị thấy được bộ dáng hắn khẩn trương, nhất định phải trả thù trở về.

Dù sao...... Nữ ma đầu hiện tại không mặc quần áo, khẳng định không dám nhảy ra bắt hắn!

Trên mặt bánh bao của tiểu hài tử tỏa ra ánh sáng màu hồng, chiếc cằm nhỏ tròn vo nâng lên cao cao, lé mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly đang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui sướng.

Ai ngờ, Hoàng Nguyệt Ly ngược lại nở nụ cười.

"Tiểu thí hài, ngươi quả nhiên đã thấy được thứ không nên nhìn, vậy thì không thể trách ta trả đũa! Ngươi bị cấm túc, cùng với chân gà yêu quý của ngươi đi!"

Trong khi nói, ý niệm của nàng vừa động, lập tức thu hồi tiểu phượng hoàng vào Thiên Hoàng Quyết.

Tiểu phượng hoàng căn bản không nghĩ tới, nàng còn có một chiêu này!

Phát hiện ra mình lại bị nhốt lại, tiểu hài tử lập tức trở nên nóng nảy, ở trong Thiên Hoàng Quyết liều mạng dậm chân, thét lên chói tai.

"Nữ ma đầu, thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài! Tiểu gia cảnh cáo ngươi, ngươi dám đối xử như vậy đối một con phượng hoàng tôn quý, nhất định sẽ bị trời phạt!...... Ai, quên đi, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, sau này ta sẽ không mắng ngươi nữa, được chưa?...... Ô ô ô, ngươi thật sự tàn nhẫn tâm, thật sự ngược đãi trẻ em, vài phút không ăn chân gà, eo ta đều sẽ mỏng......"

Hắn lúc đầu còn hùng hổ, nhưng sau khi phát hiện Hoàng Nguyệt Ly không hề nhúc nhích, thái độ càng ngày càng mềm, còn bắt đầu giả bộ đáng thương.

Hoàng Nguyệt Ly thiếu chút nữa bật cười, nhanh chóng ngắt thần thức mình lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.