Mộng Chồng Mộng

Chương 38: 38: Cầu Xin Ngươi Buông Tha Đệ Ấy




Không phải là thực lực nam tử kia không bằng Tuyết Chuẩn, nếu là một chọi một, trình độ hai người thực ra tương đương, xem như kẻ tám lạng người nửa cân.

Tuyết Chuẩn mặc dù lợi hại hơn một chút, e rằng cũng không thấm vào đâu, ít nhất nàng không có năng lực một mình đánh chết đối thủ.

Nhưng Dương Khai bên này chiến đấu nhanh như một tia chớp, lại khiến cho nam tử kia chấn động.

Tiếng kêu cứu thảm thiết khi đối diện cái chết của cô gái yêu mị kia quấy nhiễu tâm thần của hắn, khiến hắn căn bản không thể toàn lực đón địch.

Huống hồ Dương Khai vẫn đang đứng ở nơi cách đó không xa nhìn hắn chằm chằm, nam nhân này càng thêm thấp thỏm lo âu.

Hắn không thể nào hiểu được, chỉ là thời gian mấy hơi, sư muội của mình sao lại chết!

Hắn rất rõ thực lực của sư muội, tương đương với mình, làm sao trong thời gian ngắn như vậy lại có thể chết dưới tay của một võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh!

Trong lòng hắn chấn động, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì giữa sư muội và người thanh niên kia.

Sợ hãi mơ hồ khiến hắn mất đi trình độ, nào còn có thể phát huy ra toàn bộ tinh lực? Tuyết Chuẩn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, sự tức giận do bị đuổi theo liền phát tiết hết ra, đem tất cả các loại độc thuộc bí bảo bí thuật của Yêu tộc phát huy hết.

Nam tử kia hoàn toàn bị áp chế, chiến cuộc thể hiện nghiêng về một bên.

Hắn hiển nhiên không muốn ngồi yên chờ chết, trong lo lắng liền cắn đầu lưỡi, hộc ra một ngụm tinh huyết, thi triển ra bí thuật có uy lực vô cùng lớn ngăn cản Tuyết Chuẩn trong chớp mắt, ngay sau đó thân hình hóa thành một bóng tàn, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

Hắn có ý muốn rút lui, không muốn dây dưa cùng Tuyết Chuẩn nữa.

Trước khi đi, hắn còn liếc Dương Khai một cái, phát hiện thanh niên không thể thăm dò sâu này chỉ là ngây người đứng tại chỗ, dường như cũng không có ý muốn cản trở mình, điều này khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đang lúc hắn cho là mình đã sống lại từ cõi chết, không gian bốn phía bỗng trở nên đặc quánh lại.

Thân hình của hắn không tự chủ được dừng lại, mi mắt có rụt lại, hoảng sợ kêu lên: - Thế!

Hắn cũng là một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, đương nhiên biết hiệu quả và ảo diệu của Thế, vừa bước vào không gian đặc quánh này, hắn liền biết bản thân mình đã rơi vào trong một Thế cường đại.

Lực lượng của Thế này, có chút dày đặc hơn so với Thế mà bản thân hắn có, lớn mạnh khiến hắn kinh hồn khiếp vía, hơn nữa trong Thế này dường như có xen lẫn lực lượng quỷ dị khác.

Không dám sơ xuất, hắn vội vàng phóng ra Thế của bản thân để đối kháng, nhưng cũng chỉ có thể làm cho bản thân khôi phục được chút tự do thôi, hoàn toàn không có khả năng trong thời gian ngắn thoát khỏi Thế này.

Một bóng người ập đến trước mắt hắn, hắn ngẩng đầu nhìn lại, la lên thất thanh: - Ngươi làm sao có thể ở đây?

Giờ khắc này, hắn hoảng sợ phát hiện, Dương Khai vốn nên ở xa xem cuộc chiến không ngờ đã đi tới gần trước mặt mình, bản thân hắn lại hoàn toàn không phát hiện được động tác của đối phương.

- Tại sao ta không thể ở chỗ này? Dương Khai cười gằn, từ từ gia tăng lực lượng Thế của bản thân.

Nam nhân bị rơi vào trong đó lập tức mồ hôi nhỏ giọt, bước chân cũng trở nên khó khăn.

Xùy xùy

Tiếng động rất nhỏ truyền tới từ bốn phương tám hướng, nam nhân đưa mắt nhìn bốn phía, bất ngờ phát hiện không gian bốn phía dường như sụp đổ, từng đạo đen như mực, khe nứt quỷ dị nhỏ yếu như lông trâu không ngừng xuất hiện. Biến mất

Hắn mất hết can đảm! Hắn chưa từng biết Thế của người có thể tạo thành ảnh hưởng không thể tưởng tượng nổi đối với không gian.

Giờ khắc này, hắn cuối cùng đã hiểu, sư muội của mình chết nhanh như vậy không phải là tình cờ, thanh niên Phản Hư lưỡng tầng cảnh này mới là kẻ địch kinh khủng nhất.

Không cho hắn cơ hội phản kháng, Dương Khai cong ngón tay bắn liên tục, mười mấy đạo Không Gian Nhận đen như mực bắn ra liên tiếp, dễ dàng đánh tan thánh nguyên hộ thân cùng bí bảo phòng ngự của nam nhân này, khiến cơ thể bị hắn cắt thành vô số khối, khiến phân nửa máu thịt bị đưa tới hư không vô tận.

Nam nhân ầm ầm ngã xuống, mảnh vụn thi thể đầy trên mặt đất.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Chuẩn khẽ rung lên nhìn thấy tất cả, thên thể mềm mại lạnh toát.

Mặc dù nàng cũng biết Dương Khai đánh chết nam tử này có phần là đánh lén, nhưng sự lớn mạnh của hắn không cần hoài nghi.

Chả trách Huyết Luyện bị dạy dỗ một trận, chả trách Di Thiên vô cùng e ngại hắn, tất cả những điều này đều có nguyên nhân.

Xét từ biểu hiện vừa rồi của hắn, khi hắn đối phó với Di Thiên và Huyết Luyện, có lẽ vẫn chưa phát huy toàn bộ thực lực, nếu không hai người kia đâu thể toàn mạng?

Tuyết Chuẩn luôn cho rằng, trong Phản Hư Cảnh, Huyết Luyện và Di Thiên đã khá lớn mạnh rồi, hai người kia đều khiến nàng bội phục, nhưng hôm nay, nàng mới biết mình quả là ếch ngồi đáy giếng.

Phản Hư Cảnh, còn có thể lớn mạnh hơn!

Ý nghĩ kiêu ngạo và khinh thường trong mắt nàng nhanh chóng được thu lại, nàng bắt đầu nhìn nhận lại Dương Khai lại từ đầu.

Có lẽlựa chọn của Khinh La muội muội cũng không sai. Trong lòng nàng nghĩ như vậy.

Ánh mắt Dương Khai nhìn về phía nàng, Tuyết Chuẩn nhanh chóng nhìn về phía khác, không dám nhìn đối diện, nàng không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng sâu trong nội tâm, lại có một tia sợ hãi đang bắt đầu khởi động đối với người thanh niên này.

Trong thời gian cực ngắn hắn có thể dễ dàng đánh chết hai người, cũng có thể sẽ không cần mất quá nhiều sức để giết chết mình!

Thân hình Tuyết Chuẩn di chuyển, nhặt nhẫn không gian của hai người đã chết lên, đi tới trước mặt Dương Khai đưa cho hắn.

- Cảm ơn! Dương Khai khẽ cười một tiếng, cũng không cự tuyệt, cũng không nhìn, thu hồi hai nhẫn không gian, trầm ngâm một chút hỏi: - Được, ngươi nói Vực Thạch kia ở nơi nào?

- Ta dẫn ngươi đi! Tuyết Chuẩn xung phong nhận việc, thi triển thân pháp hướng về một phía.

- Vết thương của ngươi thế nào rồi? Dương Khai ở sau lưng nàng, thuận miệng hỏi một câu.

- Vết thương nhỏ, không có gì nghiêm trọng.

Tuyết Chuẩn khẽ trả lời.

Dương Khai không cần nói nhiều, đi theo nàng xuyên qua trong Huyết Ngục.

Nơi Tuyết Chuẩn phát hiện Vực Thạch cách vị trí bọn họ không quá xa, ước chừng chỉ cần một canh giờ là có thể tới.

- Có một việc ta phải nói cho ngươi biết. Đi được nửa đường, mắt đẹp của Tuyết Chuẩn chợt lóe lên, dường như dáng vẻ có chút lo lắng.

- Chuyện gì? Dương Khai nhìn nàng nghi ngờ.

- Thật ra hai kẻ mà ngươi giết kia còn có đồng bọn. Tuyết Chuẩn ngoảnh đầu nhìn Dương Khai.

- Ở đâu? Dương Khai ngạc nhiên.

- Chính là ở chỗ Vực Thạch kia Tuyết Chuẩn càng thêm bất an, cắn răng một cái nói, nói ra sự thực: - Trước ta phát hiện được vài khối Vực Thạch, vốn là muốn đi vào lấy ra, nhưng đụng phải những tên kia, bọn họ tổng cộng có năm người, dường như là cùng đến từ một hành tinh tu luyện. Trong đó có hai tên đuổi theo ta không tha, ba tên khác thì lưu lại, không biết bọn họ đã lấy được chưa, nếu là lấy được rồi thì

- Vậy thì tốt, trực tiếp giành lại là được rồi.

Dương Khai toét miệng cười.

Chân mày to của Tuyết Chuẩn hơi nhíu lại, nghiêm túc nhìn hắn: - Ngươi không tức giận sao? Ta trước không nói thật với ngươi, ta lừa ngươi.

- Có một chút. Dương Khai khẽ gật gật đầu.

Tuyết Chuẩn mặt hơi biến sắc.

- Nhưng điều này đối với ta mà nói cũng không vấn đề gì, cho nên cũng không tính toán. Dương Khai mỉm cười. - Tiếp tục dẫn đường đi.

- Được. Tuyết Chuẩn kêu nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng an lòng.

Lại một lát sau, chân mày Dương Khai cau lại, lộ ra thần sắc mừng rỡ, lên tiếng hỏi: - Chính là ở phía trước phải không, ta cảm nhận được dao động của lĩnh vực.

- Đúng vậy. Tuyết Chuẩn gật gật đầu, tốc độ không khỏi tăng nhanh rất nhiều.

Trong giây lát, hai người Dương Khai và Tuyết Chuẩn đã đi tới trước lĩnh vực lốc xoáy.

Lĩnh vực lốc xoáy này chiếm diện tích có chu vi khoảng 200 trượng, dao động năng lượng bên trong khiến người khác e ngại, mà chính ở vị trí trung tâm lĩnh vực lốc xoáy kia lại có mấy khối lớn chừng nắm tay, toàn thân hòn đá hiện lên vẻ sáng bóng.

Vực Thạch! Mắt Dương Khai sáng ngời, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mấy khối Vực Thạch kia.

Hắn là lần đầu nhìn thấy thứ Vực Thạch này, đương nhiên là không ngừng tò mò, nhưng bởi vì ngăn trở của lĩnh vực lốc xoáy, khiến hắn không thể thả ra thần niệm để dò xét tỉ mỉ, cũng không biết Vực Thạch bên kia có mấy khối.

Nhưng không thể phủ nhận chính là bất kỳ một khối Vực Thạch nào đều có giá trị to lớn, mang ra ngoài, có thể đổi lấy rất nhiều tài nguyên tu luyện quý giá, hoặc là tự mình hấp thu uy năng bên trong của Vực Thạch, tìm hiểu ảo diệu của lĩnh vực này.

Mà trong phạm vi chu vi 200 dặm, còn có bóng dáng 3 người đang ở trong đó, từng người chiếm cứ vị trí không giống nhau, ngồi xếp bằng, nhìn dáng vẻ dường như là đang tìm hiểu huyền bí của lĩnh vực lốc xoáy, để bất ngờ tiến vào trong lấy đi Vực Thạch.

Giá trị to lớn của Vực Thạch, không chỉ là ảo diệu của lĩnh vực tích chứa bên trong nó, còn có nguy hiểm của nó.

Từ trước đến nay vật càng hiếm thì càng quý, điểm này thể hiện rất rõ ở Vực Thạch.

Vực Thạch từ trước đến giờ luôn sinh ra ở trong lĩnh vực lốc xoáy, muốn lấy được Vực Thạch, nhất định phải tìm hiểu huyền bí của lĩnh vực lốc xoáy kia trước, mới có thể đi tới chỗ sâu nhất, bình yên lấy Vực Thạch ra.

Vô số cường giả Phản Hư tam tầng cảnh bỏ mạng ở trong lĩnh vực lốc xoáy, tính mạng và máu của bọn họ đã giao cho giá trị tối cao của Vực Thạch.

Để lấy được một khối Vực Thạch, có lẽ đã có người vì thế dâng mạng.

Mà lĩnh vực lốc xoáy trước mắt lại sinh ra vài khối Vực Thạch, đương nhiên khiến Dương Khai rất động lòng.

Hắn chỉ là tùy ý, thoắt một cái đã xâm nhập vào trong lĩnh vực lốc xoáy, cũng không quá chú ý đến ba người kia.

Lĩnh vực lốc xoáy trước mắt cho hắn cảm giác không mạnh không yếu, yếu hơn so với việc giết chết Hứa Đinh Hương kia, nếu không, ba người kia cũng không thể an nhiên ngồi đợi ở bên trong.

Dương Khai và Tuyết Chuẩn đến đương nhiên cũng kinh động đến ba người đang ngồi khoanh chân ở bên trong lĩnh vực, ba người này hí mắt, ánh mắt dồn dập nhìn lướt qua Dương Khai cùng Tuyết Chuẩn một lượt, một lão giả tóc trắng trong đó không khỏi khẽ kêu một tiếng, kinh ngạc nói: - Yêu nữ, sao ngươi vẫn còn sống vậy?

Tuyết Chuẩn hừ lạnh một tiếng. - Lão giả kia, ta vẫn còn sống có phải khiến ngươi thất vọng không?

- Hai người huynh muội Lý huynh đâu? Một nam nhân thần sắc dữ tợn khác nhướng mày, lạnh giọng hỏi.

Tuyết Chuẩn chế nhạo một câu: - Ta lại còn sống quay trở lại, ngươi nghĩ bọn họ có kết cục gì?

- Không thể nào! Gã độc nhãn kia thần sắc biến đổi, cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói của Tuyết Chuẩn, dáng vẻ không muốn tin.

- Không tệ, chỉ dựa vào một yêu nữ như ngươi lại có bản lãnh giết huynh muội Lý huynh? Ngươi cũng thật không biết lượng sức mình rồi. Người thứ ba không ngừng cười lạnh, hiển nhiên nghĩ Tuyết Chuẩn nói láo.

- Tin hay không tùy các ngươi. Tuyết Chuẩn cũng không muốn giải thích nhiều, cắn răng nhìn bọn họ nói: - Hai người kia đã chết rồi, tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi!

Lão giả tóc trắng ngẩn ra, ngay sau đó bật cười ha hả; - Yêu nữ ngông cuồng, khẩu khí còn lớn hơn trời, lão phu giờ này thân đang ở trong lĩnh vực lốc xoáy, không tiện hành động, cũng chính là do ngươi ăn nói bừa bãi, ngươi nếu có bản lĩnh, chờ lão phu từ nơi này đi ra, sẽ lại đấu với ngươi một phen.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.