Mộng Chiếu

Chương 22: Vậy lần sau đến lượt ta chăm sóc ngươi




Thế là những thành viên trong gia đình họ phải mở môt cuộc tìm kiếm quy mô cực lớn để tìm người. Chứ thử nghĩ xem, chỉ có mỗi cái tên và ngày sinh tháng đẻ, có người mới vừa nói chỉ bấy nhiêu sao tìm được, vốn chưa nói xong chữ tìm thì cậu con trai út đã bị ông cụ phang cho một gậy vào lưng.

Cụ giơ cây gậy, thở phì phì khiến bộ râu rung lên, trừng mắt quát, “Quên quy cũ từ xưa của thôn Ngụy ta rồi à? Kẻ ấy chắc chắn là người sống ở những vùng lân cận trong trăm dặm gần đây thôi!”

Cậu con trai út co đầu rụt cổ. Thấy em trai trúng một gậy, hai kẻ bên cạnh hả hê cười thích chí.

Kể từ khi phát hiện trên người mình có thêm âm thai, mỗi ngày Trần Dương đều đến nhà Ngụy Thời vào thời gian ba bữa cơm để uống thuốc. Âm thai mỗi ngày một lớn hơn, nên nó sẽ hút dương khí và tinh khí càng nhiều hơn. Đồng thời, thời gian càng dài, âm khí của âm thai sẽ ngày càng nặng. Nếu không chặn lại thứ âm khí đó, chỉ sợ Trần Dương sẽ chẳng cầm cự được lâu nữa.

Từ xưa đến nay, rất hiếm khi nghe nhắc đến có người bình an sinh hạ được âm thai.

Nếu không phải con chết thì cũng là mẹ mất đi mà thôi. Trong đó phần nhiều là do cơ thể mẹ không chịu nổi, nên dù chưa tới lúc sinh thì đã hao hết dương khí, âm khí xâm chiếm cơ thể. Khi ấy, cơ thể mẹ đã trở thành nửa phần quỷ, nên sau này dù âm thai bị sẩy không sinh ra, thì cơ thể người mẹ cũng không thể sống được.

Lúc Trần Dương nghe Ngụy Thời kể như thế, anh điên tiết chửi thề mấy câu, sau đó uống một hơi cạn sạch chén thuốc tỏa ra thứ mùi đậm đặc mà Ngụy Thời đưa đến. Nước thuốc nóng hầm hập vào bụng, quả thật Trần Dương cảm thấy như có một dòng nước ấm lan ra khắp toàn thân, thậm chí cái lạnh lẽo nơi bụng cũng giảm đi một ít.

Anh đặt chén lên bàn, rồi nói với Ngụy Thời đang lu bù công việc bên cạnh, “Tôi đi làm việc đây.”

Ngụy Thời gật đầu, “Tôi chuẩn bị mọi thứ xong cả rồi, hai ngày nữa chúng ta đến Hàn Thiền Tự một chuyến.”

Trần Dương vốn đã định đi, nghe xong lời ấy thì dừng lại hỏi, “Hàn Thiền Tự?”

Đang không ngừng giã đám thuốc dưới tay, Ngụy Thời lơ đễnh đáp, “Đúng vậy, lúc tẩy mạch nguy hiểm lắm. Đứa bé kia khá mạnh, nếu chỉ dựa vào chúng ta thôi thì không thể áp chế được. Do đó phải mượn chút ít ngoại lực, phải chọn nơi phật môn hoặc đạo môn hương khí hưng thịnh. Vừa lúc tôi có quen chủ trì của Hàn Thiền Tự.”

Trần Dương lấy tay cào tóc, không nói gì, xoay người rời đi.

Thế là hai ngày sau, Ngụy Thời làm như đã nói. Hôm ấy cũng không phải cuối tuần, vậy nên Trần Dương xin nghỉ nửa ngày phép sáng với đội sửa đường. Cũng may là hai ngày nay chủ yếu mở rộng và đổ nhựa lên đường chứ chưa cần đến mấy thứ máy móc như xe lu, do vậy Trần Dương mới có thể thuận lợi nghỉ phép.

Hàn Thiết Tự nằm trong một ngón núi cạnh trấn Quảng Tế, nghe bảo được dựng xây vào cuối nhà Minh đầu nhà Thanh.

Để xây ngôi Hàn Thiết Tự này, lúc ấy đã tốn rất nhiều tiền của. Rường cột chạm trổ, đền điện dày đặc. Tuy được xây khuất trong núi, nhưng từ trước tới giờ hương khói luôn rất hưng thịnh. Xung quanh dâng hương, thậm chí vẫn luôn có người từ ngoài lại đây dâng hương nữa. Ghi chép của huyện về việc rốt cuộc Hàn Thiết Tự là do người phương nào bỏ vốn xây nên rất mập mờ chưa kết luận được, thậm chí còn tồn tại cả truyền thuyết đây là do thần phật hạ giới muốn trông coi trấn Quảng Tế, nên trong một đêm một tòa sơn tự được dựng nên giữa vùng đất bằng. Truyền thuyết này đương nhiên là thổi phồng quá mức.

Trần Dương và Ngụy Thời cùng ngồi xe tới Hàn Thiết Tự.

Hiện tuy khoa học phát triển không còn nhắc tới những điều mê tín từ thời phong kiến, nhưng không phải không còn người tin vào cách nói quỷ thần, tuy nhiên kẻ thật sự thành kín tin lại hiếm. Các loại dục vọng tà niệm tăng thêm trong lòng mỗi người, nên dù là cửa phật thanh tịnh cũng cất giấu rất nhiều thứ dơ bẩn ô uế. Những nơi ấy thì đừng nhắc đến việc trừ tà đuổi quỷ, dù chỉ bảo vệ cơ thể mình không bị tai ương xâm nhập còn khó nữa là. Không nghi ngờ gì, các loại yêu ma quỷ quái sẽ càng thích thú với những nơi vốn thần thánh nhưng đã vấy nhiễm bùn này hơn.

Tiểu hòa thượng mặc tăng y màu xám chấp tay niệm một tiếng a di đà phật, để họ chờ trước đại điện.

Những bức tượng đủ sắc màu trong đại điện hoặc đang trợn mắt hoặc đang khẽ cười, đủ loại khác nhau trông rất sống động. Từ đó có thể nhìn ra cái uyên thâm từ công sức của những người điêu khắc, thế nên các tượng phật đó hệt như đang sống. Lúc bước vào, Trần Dương cảm giác âm thai trong bụng bắt đầu rục rịch.

Chẳng qua trước khi xuất phát, Ngụy Thời đã cho Trần Dương uống ngay hai chén thuốc để phòng âm thai cảm thấy không đúng sẽ bất thần quấy phá. Trần Dương giơ tay ra hiệu với Ngụy Thời xong thì lui khỏi đại điện, anh không định làm kinh động âm thai nên cách xa tượng phật một chút thì tốt hơn.

Bấy giờ, một hòa thường già dẫn theo tiểu hòa thượng, chậm rãi bước tới.

Vị hòa thượng ấy có hàng mày và chòm râu trắng phau như tuyết, gương mặt ông hiền hòa, nghiêm trang uy phong, khoác một thân áo cà sa, nhìn qua đã biết đây là vị cao tăng nơi cửa phật. Ông chấp tay trước ngực, đọc một câu “A di đà phật.”

Ngụy Thời và Trần Dương cũng bắt chước làm lễ giống hệt vị hòa thượng. Hoàn lễ xong, Ngụy Thời bỡn cợt rướn người tới, “Tuệ Tâm đại sư, sư phụ cho con mượn khu đất thiêng của sư phụ tí nhé.” Tuệ Tâm phương trượng nhìn cậu đầy bất đắc dĩ, rồi mới đáp, “Minh Chính, đưa hai vị thí chủ đến tĩnh thất ở hậu viện.”

Minh Chính là tiểu hòa thượng vừa tiếp đãi khách ban nãy, nhìn qua thỉ chỉ khoảng mười mấy tuổi thôi, dáng vẻ hệt như con khỉ, gương mặt sáng sủa thông minh.

Nơi hậu viện là từng mảnh rừng trúc đường mòn nối nhau, ngẫu nhiêu có những gốc đại thụ ở giữa. Tuy chẳng có hoa cỏ gì khác, nhưng cũng mang ý thiên nhiên được điểm trang chau chuốt theo một cách riêng. Đắm mình trong khung cảnh ấy sẽ cảm giác thư thái dễ chịu, dưới cảnh vật này những vẫn đục trong lòng tựa thể sẽ trở thành hư không cả, tinh thần phấn chấn hẳn.

Dẫn họ tới một gian tĩnh thất xong, Minh Chính liền rời đi.

Ngụy Thời giống hệt như đang ở nhà, đẩy cửa tĩnh thất ra một cách thông thạo. Trong phòng không có gì, chỉ có mỗi hai cái bồ đoàn, trên tường là bức tượng Thích Ca Ma Ni. Tĩnh thất này là nơi các tăng nhân trong Hàn Thiết Tự ngồi lĩnh ngộ.

Ngụy Thời xoa xoa hai tay, “Tốt rồi, phải nắm chắc thời gian nhanh thôi, vừa tới đây tôi đã bắt đầu khó chịu rồi.”

Cậu chàng tất nhiên là chẳng thoái mái được, một kẻ học pháp thuật thiên môn sao có thể thoải mái khi tới cửa phật đây?

Ngụy Thời lấy la bàn rồi đi tới đi lui trong phòng. Sau khi định vị, cậu đặt bùa ở chấn vị và càn vị[1], rồi kêu Trần Dương ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn đưa lưng về phía tượng phật. Ngụy Thời trông rất cẩn thận nghiêm túc, sự cẩn thận đó như thể sợ chọc giận thứ gì. Cậu lấy ra thứ gì màu đen đen để Trần Dương ngậm vào miệng, sau đó mới bắt đầu thực hiện.

Cả hai ngồi yên lặng trong chốc lát, bất chợt cửa sổ bị ai gõ gõ. Cái đầu bóng lưỡng của Minh Chính tiểu hòa thượng xuất hiện, cậu xách theo một cái túi rồi bảo với Ngụy Thời, “Đây là đồ tôi lấy trộm ra đó, anh cứ dùng đi.” Nói xong xoay người lỉnh mất.

Ngụy Thời nhặt cái túi kia lên, mở ra. Bên trong là đèn cầy sáp sáp hương đã cháy còn một nửa. Cậu lấy vài chén đựng đầy gạo, đốt hết những cây nến hương trong phật điện, đốt hết nến vây xung quanh Trần Dương cả hai vòng xong mới dừng lại.

Sau đó nữa, cậu dùng chu sa vẽ vài đạo phù rồi đốt thành tro, pha vào nước để Trần Dương uống. Rồi cậu lại dùng bùa dán từng lá vào đầu, vào tứ chi và lòng bàn tay, gan bàn chân của Trần Dương. Làm xong hết những việc ấy rồi, Ngụy Thời lắc lắc một chiếc chuông đồng, miệng nhẹ giọng thì thầm.

“Càn là phụ, khôn[2] là mẫu, muôn vàn biến hóa đều tự tại giữa lẽ trời; người là dương quỷ là âm, mạnh ai nấy làm không bị ràng buộc, nếu có người quỷ đi ngược lẽ trời, thiên linh linh địa linh linh —— linh linh —— linh linh linh —— linh linh linh linh linh linh linh linh ——”

Chiếc chuông trong tay Ngụy Thời bắt đầu rung động liên hồi. Lúc đầu thanh âm không lớn cũng không vang lắm, nhưng thời gian dần qua, nó không còn như một cái chuông nữa mà như hàng trăm chiếc chuông đang âm vang. Trong tai trong đầu chỉ ầm ầm mội tiếng, như thể hồn phách con người cũng bắt đầu không ổn giữa tiếng chuông ấy, cảm giác lửng lửng lờ lờ.

Cả người Trần Dương run lẩy bẩy, trán đầm đìa mồ hôi, mặt mày xanh trắng. Bấy giờ, bên ngoài như có thứ gì đang muốn vào. Cây trúc lay động dù chẳng có gió, lá trúc rơi xuống tựa như bị gió nâng lên bay vào trong, lại bị bức tường vô hình ngăn lại. Chiếc là chỉ xoay xoay đập vào cửa, nhẹ run lên.

Từng chiếc từng chiếc lá trúc chất dày một tầng ngoài cửa phòng.

Trần Dương chỉ cảm thấy như có người đang cầm dao khuấy tung bụng anh. Cái đau đớn khoét thịt moi tim này khiến anh gần như hét lên thảm thiết. Anh siết chặt tay, cắn chặt răng, gắng gượng chống đỡ không bật ra tiếng kêu nào.

Trong tiếng chuông bỗng xen vào từng tiếng từng tiếng gọi, “Ba ơi, ba ơi, con đau quá, huhu, đau quá ba ơi.” Giọng vừa mềm lại nhẹ mang theo tiếng khóc của trẻ nhỏ ấy, dù có là kẻ tâm địa sắt đá nghe rồi thì cũng không đành lòng nổi.

Trần Dương mắt điếc tai ngơ, nhưng gương mặt bắt đầu giật giật. Ngụy Thời đứng lên, hét lớn một tiếng, “Quỷ kia còn không mau hiện hình, trốn đâu rồi!” Một cái bóng đen xuất hiện nơi góc sáng căn phòng cách xa tượng phật, co ro thành một đống, “Ba ơi ba ơi, con sợ lắm.”

Ngụy Thời nhíu mày, “Thật biết mê hoặc lòng người.”

Cậu lấy thanh tâm phù dán lên lưng Trần Dương. Trần Dương chấn động toàn thân, chậm rãi mở mắt, nhưng đôi mắt này lại đỏ ngầu, lúc nhìn người chẳng khác nào mắt quỷ. Thấy Trần Dương mở mắt, cái bóng co ro nơi góc tường kia lập tức dùng cả tay chân bò về phía Trần Dương, “Ba ơi ba ơi ——” mà không hề chú ý đến kim quang đang tỏa ra từ tượng phật. Kim quang chiếu vào người nó bốc ra một luồng khói đặc. Trong khoảnh khắc nó sẽ bị tan hết hồn phách và bị Ngụy Thời bắt lấy.

Đúng lúc này, cửa lớn và cửa sổ tĩnh thất bỗng bị va rầm rập. Vô số âm khí ùa vào, ngưng tụ thành nước trên bậu cửa sổ và trên khung cửa, lạnh đến thấu xương. Trận pháp bên trong dần không ổn. Thấy thế, Ngụy Thời chửi thề, “Đệt, rốt cuộc anh chọc phải gì rồi.”

Mồ hôi đầm đìa chảy từ trán, Trần Dương dùng mắt trả lời, tôi mà biết thì đã nói từ lâu rồi chứ còn chờ đến bây giờ hử.

Ngụy Thời mặt mày nhăn nhó. Bên ngoài là ác quỷ pháp lực cực kỳ cường đại, dường như đang định phá cửa xông vào cứu thằng quỷ con. Có tượng phật ở đây mà cũng bằng không, đây rốt cuộc là loại quỷ gì thế, ngay cả nơi cửa phật mà cũng dám tự tiện đến đi như thế, ngay cả cậu còn chẳng dám nữa là!

Còn thiếu một bước nữa là đến khung thành rồi, thôi kệ, cứ thu thằng quỷ con này trước rồi đối phó con quỷ ngoài kia. Ngụy Thời không tin mình không chiếm được ưu thế sân nhà tại nơi cửa phật này, cậu hừ một tiếng, không nói hai lời lại bắt đầu niệm chú.

Cậu niệm chú ngày một nhanh, bên kia mồ hôi trên trán Trần Dương cũng ngày một nhiều. Cuối cùng, Trần Dương rống, “Đừng đọc nữa.” Anh ôm bụng té lăn ra đất, đau đến mức hận không thể dộng đầu vào tường. Thấy tình huống không đúng, Ngụy Thời hối hả chạy tới, nâng anh dậy ngồi lên tấm bồ đoàn.

Tiếp theo, cậu lại nhanh như cắt dùng kim bạc đâm vào tay anh, “Sao lại thế này.”

Cậu đã dùng mọi biện pháp bảo vệ không cho âm thai hại đến Trần Dương, thế nhưng vẫn xảy ra chuyện. Điều này chỉ có thể chứng mình rằng quan hệ giữa âm thai và Trần Dương phức tạp hơn cậu nghĩ. Chắc chắn còn chuyện gì Trần Dương chưa kể với cậu, hoặc là, ngay cả bản thân Trần Dương cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Ngay châm đầu tiên đâm xuống, Trần Dương đã đỡ hơn một ít.

Ngụy Thời nhìn sắc mặt anh trắng nhợt như giấy, lời chú này đã không thể nào đọc tiếp được. Cậu đỡ lấy vai Trần Dương, “Không phải anh đã hứa hẹn ưng thuận hay ký giấy tờ gì với con quỷ con đó chứ?” Trần Dương mỏi mệt nhìn cậu, “Cậu cảm thấy có thể à?”

Ngụy Thời nghiêm túc gật đầu, “Rất có thể, chứ không không có cách nào giải thích tình huống hiện tại.” Trần Dương muốn chửi thề lại chẳng có tí sức, “Đầu tôi không có vấn đề đâu, sao có thể được.” Ngụy Thời mân mê cằm, “Có lẽ chính anh cũng không nhớ, quỷ hoặc người vốn vô tung vô tích.”

Thôi được rồi, đã chẳng thể tẩy mạch được nữa, Ngụy Thời thở dài, chỉ biết chuyện này không đơn giản như vậy.

Con quỷ ngoài kia như thể cũng đã biết tình huống bên trong mà không va vào cửa nữa, nhưng Ngụy Thời biết chắc chắn nó còn đang canh giữ bên ngoài và đang chờ cậu và Trần Dương chui đầu vô lưới.

Lá trúc lạo xạo rơi xuống, chất thành từng lớp từng lớp trên đất. Tầng tầng lá trúc bện vào nhau, liên kết với nhau ịn vào bậu cửa sổ. Chúng như con đường nối hai giới âm dương. Một cơn gió nhẹ chầm chậm thổi vào, hướng về phía Trần Dương.

Đứa bé cứ khóc gọi ba ấy bỗng ngừng bặt. Nó hớn hở cười, bò tới bò lui trên đất rồi gọi, “Ba ơi, phụ thân đến kia, ba ơi, phụ thân kìa.” Nó nói chuyện rất sõi, tiếng lại lanh lảnh rất hồn nhiên, nếu không phải là một cái bóng đen mờ chắc sẽ khiến lòng người cảm thông lắm.

Chẳng rõ tại sao, khi cơn gió ấy vừa vào xong thì lá trúc bên ngoài ùn ùn ập tới. Ngụy Thời chửi thề, luống cuống vừa ném phù vừa niệm lời chú đuổi quỷ. Những lá trúc bay vào theo cơn gió đến trước tượng phật rồi dính chặt vào ấy, dán kín cả pho tượng.

Tượng phật bị bịt kín, đứa bé đang bò kia rít lên một tiếng vui mừng rồi lăn tới cạnh Trần Dương, nằm lên đùi anh.

Trần Dương chẳng thể cựa quậy, mà Ngụy Thời bên cạnh đang bị lá trúc vô cùng vô tận bao phủ, trong lúc nhất thời vốn chẳng thể thoát thân qua lo cho Trần Dương. Trước mặt Trần Dương là một cái bóng mờ ảo, cái bóng ấy khẽ khàng thở dài, “Ta cứ tưởng hai ta đã thỏa thuận xong cả rồi.”

Vừa thấy cái bóng kia thì thẳng quỷ con đã bò tới sát bên ôm chân cái bóng ấy, cái bóng khom người bế nó vào lòng nhẹ giọng dỗ dành.

Nghe cái bóng ấy nói thế, đang lúc Trần Dương định nói gì thì cửa lại vang lên rầm rập, một tiếng a di đà phật vang lên.

./.


[1] Chấn và càn, hai quẻ trong Bát quái. Chấn tiêu biểu cho sấm sét, còn càn đại diện cho trời.

[2] Khôn, một quẻ trong Bát quái, tượng trưng cho đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.