Mộng Chiếu

Chương 14: Nói xấu Nguyễn Tịnh Nghiên




Tối muộn, cảnh vật tĩnh lặng, mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có phòng của Đốc vẫn sáng đèn. Cậu ngồi kiểm tra lại những món đồ đã chuẩn bị, cho hết vào một cái túi rồi đi về hướng nhà kho. Gần hơn, càng gần hơn nữa, Đốc cảm nhận oán khí rõ ràng hơn bao giờ hết. Thứ đó rốt cuộc là gì? Tại sao lại là nhà họ Trịnh chứ không phải ai khác? Và khoảnh khắc mặt đối mặt sắp tới, nó sẽ làm gì cậu đây?

Chết khi làm lễ trừ tà, việc này ông Đốc đã từng kể rất nhiều lần. Thầy trừ tà có thể bị ma quỷ ăn mất ba hồn bảy vía, có thể bị chúng xâu xé, chết không toàn thây, trở thành oan hồn vất vưởng, mãi mãi không được đầu thai chuyển kiếp. Bao nhiêu năm tiếp xúc với việc trừ ma diệt quỷ, Văn Đốc đã luôn chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất.

Cậu đẩy cửa bước vào, lấy ra một bình thủy tinh đựng chất lỏng màu đỏ, vẽ xuống dưới nền đất một hình bát quái. Thắp ba nén nhang, cậu đặt xuống bên cạnh tiền lễ và một hình nhân nữ bằng vải trắng, có phần bụng nhô ra bất thường, gương mặt không có ngũ quan ngoài một chữ “Tâm” viết bằng thứ mực màu đỏ.

Chợt, có tiếng than khóc rền rĩ bên tai, Đốc khựng lại, đảo mắt nhìn một vòng nhưng không thấy ai. Một thoáng run rẩy, cậu siết chặt bàn tay, cẩn thận lấy ra một hộp dài, khi mở ra là một thanh kiếm đồng với những họa tiết kỳ quái và ma mị - báu vật gia truyền của nhà cậu.

Đốc ngồi xuống, nhắm mắt như chờ đợi, khi mây đen kéo qua che phủ mặt trăng, cậu mở mắt, thắp nến. Bây giờ lặng gió, nhưng ngọn nến vẫn lay động như có ai đang phả từng luồng hơi vào. Cậu ngồi xuống, hai tay chắp lại, bắt đầu lẩm nhẩm đọc một bài kinh, rồi hét lên một câu.
  • Yêu ma quỷ quái, hãy nhận lấy hình nhân thế mạng, buông bỏ oán hận mà buông tha cho nhà họ Trịnh.

    Dứt lời, Đốc nín thở, rồi bất ngờ bởi tiếng mèo kêu gầm gừ vang vọng, bỗng chốc, một mùi tanh nồng bao trùm lên không khí. Từ trong bóng tối, thứ sát khí không rõ hình thù bắt đầu trườn ra, có thể hình dung ra một con mèo đen khổng lồ, Đốc siết chặt lấy thanh kiếm gia truyền, toàn thân nổi da gà, bụng quặn thắt lại, mồ hôi túa ra như tắm.

    Rồi, ngọn nến đột nhiên bùng cháy, mơ hồ nhìn thấy những gương mặt ai oán đang gào thét trong lửa. Tiền lễ đặt lên bàn bỗng bay phất phơ, trở nên sắc lẹm, bay về phía Đốc, cứa lên mặt cậu. Đốc ngừng đọc kinh, hai tay kết thành một kiểu thủ ấn xưa, thanh kiếm đồng lập tức tỏa ra ngọn lửa xanh, bay lên không trung, chém vào không khí.- Yêu ma, cút khỏi đây đi!

    Mỗi một lần chém là một lần mèo kêu ré lên thảm thiết, thanh kiếm bỗng nhuốm máu, mùi tanh trở nên nồng nặc gây ói mửa. Con mèo quằn quại, mắt sáng rực, nhìn thẳng vào Đốc bằng vẻ căm hờn, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

    Chợt, những làn khói xuất hiện trong màn đêm, biến đổi hình dạng thành những hồn ma. Ai nấy cũng nhợt nhạt, hốc mắt đều không còn, miệng cười rộng ngoác. Rồi nhanh như chớp, họ đứng bao quanh Đốc khiến cậu hoảng sợ cực độ, hơi thở trở nên gấp gáp. Chuyện này không hề có trong dự kiến.

    Theo như những gì Lan Phương kể về căn nhà kho bỏ hoang, đây chắc hẳn là những người thân đã chết của chị ấy - đều bị thứ ma quỷ kia hại chết - những con người vô tội. Bàn tay cầm kiếm của Đốc run rẩy, không thể vung kiếm, mỗi đường chém của bảo vật này đối với hồn ma đều là chí mạng, cậu không thể làm hại người nhà Lan Phương.

    Đột nhiên, một cơn chấn động dội toàn thân, Đốc bị con Linh Miêu vồ lấy, tưởng như xương cốt hay nội tạng bên trong vỡ vụn. Là thực tế hay ảo ảnh? Dù sao cũng không còn quan trọng nữa, cậu sẽ đánh cược mạng sống của mình để thu phục con yêu quái này.

    Thu chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, Đốc rút ra một lá bùa, lẩm nhẩm một bài chú. Bỗng nhiên, những ký tự đỏ kỳ quái trên lá bùa phát sáng, tạo thành một luồng sáng chiếu lên trán Linh Miêu. Nó bất động, nhấc chân ra khỏi cậu, lùi vào màn đêm. Đồng thời, những hồn ma vất vưởng xung quanh cũng tan biến, chỉ còn lại một làn khói mờ như làn sương.

    Hoặc nhìn thấu sự oán hận của thứ ma quỷ này, hoặc vĩnh viễn bị giam cầm vào oán kiếp của nó.

    Đó là suy nghĩ cuối cùng của Đốc trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.

    *

    Mặt trời lên cao, Lan Phương thức dậy bởi ánh sáng chói lòa rọi vào mắt, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô liền gõ cửa từng phòng, rủ tổ đội bắt ma đi ăn sáng. Tuy nhiên, khi đến gọi Văn Đốc thì không có ai trả lời, cửa không khóa từ bên trong, lúc đẩy vào thì thấy trống trơn, không có một ai.
  • Em ấy đi đâu rồi nhỉ? - Vân Vân băn khoăn.
  • Cái thằng nhóc này. - Gia Huy tặc lưỡi. - Lúc nào cũng thần thần bí bí, chẳng biết đường nào mà lần.

    Lan Phương bỗng có linh cảm chẳng lành. Ngay lập tức, cô dẫn mọi người đến căn nhà kho bị bỏ hoang thì phát hiện Văn Đốc đã ngất xỉu, dù gọi thế nào cũng không tỉnh lại được. Nhóm bạn tức tốc đưa cậu đến bệnh viện, sau một loạt các kiểm tra, bác sĩ đưa ra kết luận là Đốc bị chấn động mạnh dẫn đến hôn mê sâu.

    Lan Phương quyết định làm thủ tục nhập viện cho Đốc để tiện theo dõi. Dù không ai nói ra, nhưng mọi người đều ngầm định chính thứ yêu ma kia khiến cho Văn Đốc rơi vào cảnh này.

    ***

    Rượu rót đầy ly, những lời chúc tụng được cất lên, mừng tập đoàn xây dựng Hoàng Nam - công ty riêng của Nam mở thêm ba chi nhánh mới. Quả là điều thần kỳ, trong một thời gian rất ngắn mà từ một công ty nhỏ trở thành tập đoàn máu mặt trong giới xây dựng.

    Đạt được bao nhiêu vinh quang, đứng giữa đủ lời ngợi ca, nhưng gương mặt Nam vẫn khó đăm đăm. Những người nhìn thấy đều ngầm đoán ra. Ông Trịnh Lê Hùng - bố vợ anh, dù đã được mời rất nhiều lần nhưng vẫn không có mặt. Mọi người rỉ tai nhau nguyên nhân cũng là do ông bố vợ coi thường xuất thân bình dân của con rể.

    Lại nói, đời có câu “dục tốc bất đạt”, cái gì nhanh quá cũng dễ sụp đổ. Nam phất nhanh thì dễ lụi nhanh, nói trắng ra là chẳng khác gì giàu xổi. Có tiền đắp lên người cũng không có cửa sánh tầm với kiểu giàu có từ gốc rễ như nhà họ Trịnh.

    Mỗi người một câu, lời nói gió bay, mà gió lại bay đến tai Tâm và Nam. Cô nắm chặt lấy tay chồng, dịu dàng nói.
  • Người ta nói gì anh cũng đừng để ý. Bố em vốn cứng nhắc, chả bao giờ mở mồm ra khen ai, chứ trong lòng bố tự hào về anh lắm.
  • Ừ, anh biết mà. - Nam gắng gượng cười. Tâm là vợ anh, chẳng lẽ anh lại không nhận ra lúc nào cô đang nói dối.

    Nếu không phải là bởi trùng tang, nếu không phải là Tâm cần gả đi sớm để đổi họ, thoát chết thì chắc người đàn ông khắc nghiệt ấy sẽ không bao giờ gả con gái cho anh.

    Tan tiệc, Nam trở về phòng làm việc, giấy tờ tài liệu nằm la liệt trên bàn, nhưng anh không hề xem, chỉ ngồi bất động. Khuôn mặt vô hồn, không chút sức sống, xanh xao như người thiếu máu trầm trọng, kết hợp với hai hốc mắt thâm quầng trũng sâu tạo thành một dáng vẻ có thể dọa cho trẻ con khóc thét.

    Thư ký bước vào, mang theo báo cáo tài chính Quý II. Đột nhiên Nam ngước lên nhìn, những sợi tơ đỏ trong lòng trắng của anh làm cô giật mình, suýt đánh rơi tài liệu xuống đất.
  • Tổng… tổng giám đốc, tôi mang báo cáo đến.

    Không hề di chuyển tầm nhìn, Nam bình tĩnh nói.
  • Báo cáo có vấn đề, sai số liệu ở vốn chủ sở hữu, công nợ, tiền mặt thì bị thất thoát. Đây không phải sai sót nghiệp vụ mà kế toán trưởng cố tình biển thủ.
  • Vậy… vậy sao? - Thư ký lắp bắp.
  • Chuyện này không phải cô cũng biết sao? - Nam cao giọng.

    Thư ký luống cuống, vội vã thanh minh. Nam chỉ lạnh nhạt đáp lại.
  • Kiểm tra nội dung hợp đồng này cho tôi. - Nam lấy ra một tập hồ sơ, bàn tay anh xanh xao lộ ra các đường gân.

    Cô thư ký nhận lấy hồ sơ, cửa vừa đóng lại đã lập tức lẩm bẩm trong miệng.
  • Đáng sợ thật, nuôi ngải trong nhà hay sao mà cái gì cũng biết thế?

    Lúc đi thang máy di chuyển từ tầng mười bảy xuống tầng ba, cô mới thật sự nghiền ngẫm câu mình vừa nói. Không hiểu cái cơ ngơi này từ đâu mà có? Ai chẳng biết Tổng giám đốc gia cảnh khốn khó mà lấy được vợ giàu sang, tuy nhiên nhà vợ lại không ưa vì không môn đăng hộ đối nên rơi vào cảnh nhục nhã chẳng khác gì chó chui gầm chạn. Không bao giờ có chuyện cái gia tộc phú quý kia giúp đỡ cậu con rể này. Không hiểu Nam tìm được ai nâng đỡ mà ăn nên làm ra trong thời gian ngắn ngủi như vậy?

    Mà phất lên nhanh như thế chỉ có nhờ người âm chứ người dương sao làm được!

    Suy nghĩ vừa bật lên trong đầu, cô thư ký lập tức sởn cả gai ốc.

    Một tuần sau, kế toán trưởng bị tai nạn giao thông, chết bất đắc kỳ tử. Cái chết vô cùng thảm, xác bị cuốn vào bánh xe tải, nội tạng nhiều chỗ bị nát bét. Cô thư ký kinh hoàng, mất ăn mất ngủ mấy ngày, cuối cùng đành khai với Nam những người tham gia biển thủ công quỹ, rồi viết đơn xin từ chức.

    ***

    Trời tối muộn, người làm đã xong việc và trở về phòng ngủ. Tâm vẫn đứng trước phòng làm việc của Nam, nói vọng vào.
  • Tối rồi, ngủ sớm đi. Còn việc gì thì để mai làm thôi anh.

    Không có ai đáp lại, Tâm biết Nam khi đã chú tâm làm việc thì sẽ không để ý gì xung quanh. Cô đứng trước phòng làm việc của anh một lúc, rồi quay trở lại buồng ngủ. Một tiếng nữa chưa thấy anh thì cô sẽ quay lại gọi cửa, chứ nhìn anh ngày một gầy mòn mà cô thấy xót xa.

    Bên trong căn phòng làm việc lúc này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Tâm.

    Laptop đóng chặt, chỉ có đèn bàn bật sáng, Nam đang trong tư thế quỳ, trước mặt anh là một con búp bê với hai mắt màu xanh lam và đôi môi đỏ mọng trông rất dễ thương. Anh dùng dao cắt một đường nhỏ trên đầu ngón tay, nhỏ một chút máu xuống chiếc bát sứ, sau đó chắp tay lẩm nhẩm.
  • Uống đi, uống đi con. Uống nhiều vào còn mang tài lộc về cho bố.

    Dưới ánh sáng leo lét, đôi mắt con búp bê trở nên long lanh như một thực thể sống. Đồng thòi, máu trong cái bát sứ cũng vơi đi dần rồi biến mất.

    Thực hiện xong nghi lễ cho kumanthong ăn, anh cẩn thận để nó vào trong tủ kính, rồi hồi tưởng lại thời gian mới lấy Tâm, kéo theo những sự kiện diễn ra sau đó, đưa đẩy anh quyết định thỉnh kumanthong về để cầu tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.