Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 19




“Ra mắt công tử.” Lâm Tiểu Trúc tiến lên, thi lễ.

“Ân. Đi thôi, đi dạo phố. Miễn cho có người nói ta nói chuyện không giữ lời” Viên Thiên Dã lộ bộ mặt thối, đi ra cửa trước.

Lâm Tiểu Trúc sửng sốt đuổi theo, tươi cười sáng lạn, nịn nọt nói” không ngờ công tử bận vậy mà vẫn nhớ lời Tiểu Trúc đã nói, ngài thật tốt”

Viên Thiên Dã bị Lâm Tiểu Trúc chọc giận mấy lần, không còn tâm tình đùa giỡn nhưng lúc này ánh mặt trời chói sáng, lại nhìn thấy nét mặt tươi như hoa của Lâm Tiểu Trúc, hơn nữa nàng còn nói ngọt như vậy, còn dổi từ nô tỳ sang Tiểu Trúc, buồn bực trong lòng liền tan biến. Tuy nhiên hắn vẫn còn chút rụt rè, vì thế khóe miệng chỉ hơi vểnh lên, không tỏ thái độ gì.

Lâm Tiểu Trúc tuyệt đối không để ý tới thái độ của hắn, còn kể lại những gì mình nhìn thấy khi cùng Chu Nhu ra ngoài, cảm khái nói” trước kia ta cứ nghĩ nữ nhân không thể ra ngoài nhưng sau đó lại thấy trên đường có rất nhiều nữ tử mở tiệm mua bán, mới biết là mình ngu dốt”

“Nữ tử Tây Lăng quốc không thể tùy ý xuất môn' Viên Thiên Dã rốt cuộc cũng thi ân liếc mắt nhìn nàng.

Lâm Tiểu Trúc chẳng qua là muốn làm dịu không khí, dụ hắn vui vẻ mà thôi, lại không ngờ những lời của hắn khiến mình kinh hãi” a, còn có nơi như vậy sao? các quốc gia khác thì sao?”

“Đông Việt quốc đỡ hơn Tây Lăng quốc một chút, Nam Hải quốc là tự do nhất”

“Như vậy a!” Lâm Tiểu Trúc như có chút suy nghĩ gật gật đầu. Trong lòng hạ quyết tâm, khi có tự do sẽ đến Nam Hải quốc định cư, khí hậu vừa không lạnh lại được ăn hải sản, sống cuộc sống tự do, thật là một nơi lý tưởng.

Viên Thiên Dã nhìn nàng một cái, trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ, khó chịu.

Ra khỏi đại môn Viên phủ, qua khỏi ngõ nhỏ đã thấy một chiếc xe ngựa chờ sẵn. Viên Thiên Dã đỡ Lâm Tiểu Trúc lên xe, hỏi” ngươi muốn đi đâu?' với hiểu biết của hắn về nàng, nha đầu kia chắc chắn sẽ không muốn xem danh lam thắng cảnh gì. Nàng mà muốn dạo phố thì hơn phân nửa là liên quan tới đồ ăn.

Quả nhiên Lâm Tiểu Trúc nói” ta muốn nếm thử các món ăn vặt của Bắc Yến, chúng ta đi xem các quán bán thức ăn vặt ven đường đi, sau đó lại đi chợ”

Viên Thiên Dã mặt đen như đít nồi. Hắn đường đường là công tử Duệ vương phủ hôm nay lại cùng một nha đầu dạo chợ.

“Ta đưa ngươi đến tửu lâu nha, ở đó tuy không có các món ăn vặt nhưng có thể thưởng thức tay nghề của các đầu bếp lớn. Không nên đến các quán cóc ven đường. Còn chợ, ngươi muốn cái gì, bảo Chu Vân mua về là được rồi”

mang ngươi đi tửu lâu đi, ở nơi nào có thể thường đến bắc yến các loại ăn vặt. Nhưng lại có thể thường đến đại trù tay nghề. Ven đường tiểu quán liền không nên đi. Về phần chợ, ngươi tưởng muốn làm cái gì đồ ăn, trực tiếp kêu Chu Vân mua trở về là được.

Lâm Tiểu Trúc lập tức chớp mắt cầu xin” Công tử. Hôm nay ngài đưa Tiểu Trúc dạo phố, sao lại không giữ lời hứa chứ? Hôm nay cho Tiểu Trúc được tùy ý một lần đi” vì đạt được tự do, vì đạt được mục đích, nhất thời đành phải thi hành mỹ nhân kế thôi.

Lâm Tiểu Trúc luô hoạt bát, kiên nghị, thỉnh thoảng lại toát ra vẻ điềm đạm, đáng yêu làm cho tim Viên Thiên Dã loạn nhịp. Hắn bối rối dời mắt rồi nói” được, tùy ngươi”

“Thật sự? Thật tốt quá, cám ơn công tử.” Lâm Tiểu Trúc rất cao hứng. Đi tới bước này thật không dễ nha. Nàng đã hỏi thăm qua, những người trong phủ, ngoại trừ Chu Vân, Trương quản gia và xa phu thì những người khác hầu như cả năm không ra khỏi phủ lần nào. Viên Thiên Dã đưa nàng xuất phủ, đúng là rất dung túng nàng.

Xe ngựa chạy về phía đông nam chừng hai ly trà thì dừng lại ở một nơi náo nhiệt.

“Đây là khu phố hàng rong của Bắc Yến sao?” Lâm Tiểu Trúc xốc màn xe, hưng phấn hỏi.

“Phố hàng rong? cách nói này thật mới mẻ ah” Viên Thiên Dã cười nói.

Nhìn hai má nàng hồng hồng, hai má tỏa sáng, miệng cười vui vẻ, nhất thời cảm thấy cùng nàng đi dạo chợ cũng đáng, cũng là một chuyện đáng để làm.

Viên Thiên Dã xuống xe, chỉ vào phía trước nói” ngươi đi dạo đi, muốn ăn cái gì, mua cái gì cứ chọn rồi kêu Viên Thập trả tiền”

“Công tử, ngài hôm nay thật rộng lượng”

Lâm Tiểu Trúc vuốt mông ngựa lại làm cho Viên Thiên Dã đen mặt, nói vậy bình thường hắn keo kiệt, nhỏ mọn lắm sao?

Khu phố này giống y chang phố hàng rong ở hiện đại, có cửa hàng lớn, bảng hiệu lâu đời, trên tường dán giấy ghi tên mấy món ăn vặt, có vài người khách ngồi bên trong; còn có những hàng quá nhỏ, bán đủ món, rất phong phú, đặc sắc. . .

Lâm Tiểu Trúc đi dạo một hồi, nhìn thấy rất nhiều món ăn mới lạ, ra sức ăn thử. Dạo phố lần này, nàng tích lũy thêm khá nhiều kiến thức về ẩm thực của thời đại này.

“Tốt lắm, ngươi không phải nói muốn dạo chợ sao? xuyên qua ngõ nhỏ này đi một đoạn nữa là tới” Viên Thiên Dã chỉ về phía trước nói.

“Công tử, ngài dường như rất quen thuộc với nơi này' Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên hỏi hắn. Quý nhân đại gia như Viên Thiên Dã cho dù có lúc rảnh rỗi sẽ không đi loạn trên đường, không ngờ hắn lại quen thuộc với nơi phố chợ như thế. Thật đáng ngạc nhiên.

“Ân.” Viên Thiên Dã dường như không muốn trả lời vấn đề này, hừ một tiếng rồi chậm rãi đi về phía chợ

“Còn không phải vì ngươi mà cố ý hỏi thăm sao” Viên Thập nhỏ giọng nói với Lâm Tiểu Trúc.

Công tử đối với Lâm Tiểu Trúc như vậy, nàng còn ý chí sắt đá làm cho hắn nhìn cũng chướng mắt.

Lâm Tiểu Trúc thoáng dừng bước, nhìn bóng dáng cao nhất phía trước, nếu nói không cảm động là giả. Người như Viên Thiên Dã, có thể vì hạ nhân như nàng mà làm như vậy thật không dễ dàng gì nhưng mà. . . Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi vội bước theo Viên Thập.

Tình cảm đối người không có tự do như nàng là quá mức xa xỉ, tốt nhất đừng nên nghĩ tới, vẫn nên nghĩ tới chuyện kiếm tiền thôi. Không có gì cũng không nên không có tiền, động cái gì cũng đừng có động tình. Nàng thầm nhủ với mình như thế.

“Công tử, ngài cũng không nên đi tới phía trước nha” đi vào chờ, nhìn đám người quần thô áo vải lại nhìn sang Viên Thiên Dã áo tơ lụa khí chất cao quý, Lâm Tiểu Trúc nhịn không được nói.

Viên Thiên Dã cau mày nói” ta thấy ngươi cũng đừng vào”

“Đã tới đây rồi, ta vẫn nên đi một vòng.” Lâm Tiểu Trúc thầm cảm thấy may mắn hôm nay mình mặc xiêm y vải thô, không đợi Viên Thiên Dã nói thêm đã xoay người đi về phía trước.

Viên Thiên Dã sống nơi cao sang, không có hạt bụi nào, nàng đoán hắn chắc cũng có bệnh ưa sạch sẽ cho nên muốn vào xem một chút rồi đi ra ngay, dể hắn đứng đó đợi nàng, thực lòng cũng có chút không quen.

Tuy rằng đã qua thời gian dùng điểm tâm nhưng trong chợ vẫn còn nhiều người. Lâm Tiểu Trúc đi dạo một vòng cũng không thấy có nguyên liệu thức ăn gì mới, nơi này chủ yếu bán chút rau dưa theo mùa, mà mấy thứ này trong vườn rau của Viên phủ cũng có, không cần mua. Thực ra cũng có một vài món ăn thôn quê mới lạ nhưng vì vấn đề an toàn thực phẩm, nàng nghĩ nên để cho Chu Vân chọn mua vẫn tốt hơn. Nếu để mẫu thân Viên Thiên Dã biết nàng mua mấy thứ thức ăn thôn quê về làm cho hắn ăn, không chừng nàng sẽ bị phạt trượng nha.

Đi dạo một vòng, đang quay trở lại thì ngang qua chỗ bán nhiều loại cây trái địa phương, có loại còn vương mùi bùn đất.

“Ah, đâ là cái gì?” Lâm Tiểu Trúc thấy có gì đó rất quen thược, ngạc nhiên kêu lên, đang tính đi qua bên đó thì nghe phía sau vang lên thanh âm của Viên Thiên Dã” cẩn thận” ngay sau đó thân thể của nàng bị người ta lôi kéo, ngã vào một lồng ngực.

Tiếp theo là tiếng người la lớn 'uy, ngươi đi đường kiểu gì vậy? gánh củi cũng không biết la lên cho người ta tránh đường sao. Ngươi nhìn đi, nhìn đi, đụng đến tay người ta chảy máu rồi kìa”

“Sao lại thế này?”

“Người bán củi làm người ta bị thương.”

. . .

Trên đời, người nhiều nhất là người nhiều chuyện nên nháy mắt đã có rất nhiều người ào tới, Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc cũng bị đụng trúng.

Lâm Tiểu Trúc được Viên Thiên Dã ôm chặt trong lòng, có ánh mặt trời và hơi thở thơm mùi cỏ xanh của ai đó chui vào mũi nàng. Nàng bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không được thoải mái, ngẩng đầu nhìn chung quanh nói” công tử, chúng ta đi bên kia đi”

Lúc này, đầu óc của Viên Thiên Dã chỉ là một mảnh trống rỗng. Mùi hương đặc thù của nữ tử như những xúc tua mềm mại bám vào tim hắn, làm hắn quên mất mình đang ở đây. Chỉ cảm thấy thân thể như mọc cánh mà bay lên, phiêu dạt nơi chân trời, trong lòng vô cùng vui sướng, hạnh phúc.

.

Lâm Tiểu Trúc thấy hắn không phản ứng liền đưa tay đẩy hắn” công tử, đi hướng bên kia” nàng vẫn còn nhớ tới hạt tiêu nha.

, không khỏi thân thủ đẩy hắn một chút:” Công tử, hướng bên kia đi.” Nàng còn nhớ thương vừa mới nhìn đến hạt tiêu đâu.

“A? Nga.” Viên Thiên bị nàng đẩy, rốt cuộc cũng rơi xuống, ngẩng đầu nhìn chung quanh nói” đi bên này đi, ít người hơn” Nói xong liền che chở nàng, tính bước đi.

“Không cần. Ta vừa nhìn thấy một loại thực vật, nếu dùng nó nấu cơm, hương vị ngon hơn nhiều. Ta tìm đã lâu, rốt cuộc cũng tìm được, nhất định không thể bỏ qua” nói xong liền đi về hướng khác.

“Được, ngươi đừng nôn nóng, ta đi cùng ngươi” Viên Thiên Dã vội đuổi theo nàng. Hắn có võ công, vừa rồi bị người ta đụng trúng chẳng qua là do đang thất thần. Lúc này có hắn dùng cánh tay che chở mở đường, Lâm Tiểu Trúc rất dễ dàng đã đi tới chỗ bán hạt tiêu.

“Ôi, sao lại không thấy rồi?” Lâm Tiểu Trúc thấy phía trước toàn người là người, chẳng thấy hạt tiêu đâu, gấp đến suýt khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.