Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 14




Bên ngoài lớp học có mấy cô gái dựa vào khung cửa nhìn vào trong, đùn đẩy nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thanh thúy.

“Chi Lý ngồi ở chỗ nào?”

“Cậu gọi thử đi.”

“Sao cậu không gọi, cậu ấy quay đầu về bên này kìa, mau nhìn, mau nhìn.”

Sở Hạo Vũ không phục lấy gương ra: “Trông tớ cũng không đến nỗi mà sao chẳng có em gái nào theo đuổi tớ.”

Kha Bố đánh dấu những chỗ cần nhớ trong sách: “Giờ mà không có cái mặt tiền thì vứt, cậu thuộc loại chỉ cần ở chung hai ngày sẽ bị mấy cô ấy vứt bỏ.”

“Chà, không ngờ cậu vẫn bình tĩnh như vậy, có một cậu bạn trai rất được hoan nghênh, trong trường trừ bọn tớ ra chẳng ai biết chuyện hai cậu là một đôi. Bởi vì cả đám thường xuyên đi chung với nhau, lẫn lộn nghe nhìn, còn có người đoán Chi Lý hẹn hò với Tô Ấu Ngôn hoặc Chu Hân Hợp, dù sao một người thì luôn bên cạnh cậu ấy, người kia thì hiểu ý dịu dàng.”

“Đây là giá trị lợi dụng của các cậu, bằng không dựa vào các cậu thì có cái quái gì. Việc này càng ít người biết càng tốt, bị chỉ trỏ sau lưng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ngó, không phải cuộc sống mà tớ muốn.”

“Quả thật bị người khác biết sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng sau này còn cả cha mẹ hai bên, đó là cái giá phải trả không phải sao?” Thật hiếm thấy Sở Hạo Vũ nghiêm túc như vậy, Kha Bố ngừng bút ngẩng đầu: “Tớ biết, khi phải đối mặt tớ sẽ không chạy trốn.”

“Có sợ không?”

“Tớ nói không sợ cậu có tin không?” Kha Bố chỉ cần nghĩ đến việc cha mẹ biết được, trong lòng liền khó chịu, muốn chấp nhận đứa con của mình là đồng tính luyến ái không phải chuyện dễ dàng, cha mẹ chẳng yêu cầu gì nhiều, trước đây thì hy vọng con nhỏ khỏe mạnh trưởng thành, sau khi lớn lên lo lắng bài vở và hy vọng con có thể thi vào một trường tốt, ra trường lại lo lắng vấn đề việc làm, có việc làm thì bắt đầu lo lắng hôn nhân, gia đình, cháu chắt, đợi cho đến lúc hết thảy đã đầy đủ chu toàn, bọn họ mới có thể yên lòng, cha mẹ là từ ngữ vĩ đại nhất, tinh lực cả đời đều đặt hết lên người đứa con. Nhưng hiện tại, Kha Bố không thể báo đáp cho họ, không cách nào kết hôn với phụ nữ, không cách nào xây dựng một gia đình hoàn chỉnh, càng không cách nào sinh con cho Chi Lý.

“Cậu thấy có đáng không?” Sở Hạo Vũ tiếp tục hỏi.

“Lớn hay nhỏ phải so sánh mới biết được, nếu tớ và cậu ở bên nhau, vậy thì không đáng. Nhưng nếu là Chi Lý, chung quy vẫn thấy chẳng có gì là đáng hay không đáng.”

“Buồn nôn.” Sở Hạo Vũ bắt tay ra sau đầu quay trở lại chỗ ngồi. Nữ sinh ngoài cửa gọi tên Chi Lý, Kha Bố mới không có cảm giác gì, bút máy trong tay ấn thật mạnh lên trang sách.

Tiết thể dục Chi Lý vừa đánh bóng rổ xong, nhóm fan nữ liền xúm lại vây quanh, người thì đưa nước người thì dâng khăn, Chi Lý nhận lấy chai nước, thoáng liếc nhìn cô gái nọ, cô gái vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào, Kha Bố biết động tác này không có thâm ý gì cả, Chi Lý chính là người như vậy, nhận chai nước đơn giản là vì khát. Kha Bố hiểu rất rõ, nhưng cảm giác chua xót ấy, như ai đó bóp nát quả chanh nhét vào trong thân thể, trên mặt cậu lộ ra vẻ chẳng buồn quan tâm bỏ đi.

Sau tiết thể dục, Kha Bố rửa mặt, tiết học buổi sáng coi như đã xong rồi, một mình cậu trở về khu phòng học đẩy cửa ra, Tô Ấu Ngôn đang ngồi đọc sách, Kha Bố kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tô Ấu Ngôn, không biết tại sao, khi ở bên cạnh Tô Ấu Ngôn cho dù cô ấy không nói gì, chỉ im lặng, nhưng lại thấy rất an tâm.

“Ấu Ngôn, cậu có muốn sờ tớ không.” Kha Bố đột nhiên hỏi, Tô Ấu Ngôn lãnh đạm ngẩng đầu, khuỷu tay đập vào bụng Kha Bố, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, che bụng hét lên: “Tớ chỉ đùa thôi mà!!”

“Đừng đùa kiểu này với tớ, cho dù là cậu hay Chi Lý tớ chưa từng có cái hứng thú ấy, tớ không có sở thích luyến đồng.” Lời này cực kỳ đả kích lòng tự trọng của con trai.

“Cậu mà có hứng thú tớ đã không hỏi, đáng giận.” Hai tay Kha Bố túm lấy bàn học lắc như điên: “Cảm giác bực bội này là gì, không công bằng, vì sao chỉ mình tớ có cảm giác này, rất không công bằng.” Tính trẻ con của Kha Bố bắt đầu trỗi dậy, vị chua của chanh ở trên người Kha Bố phát huy tác dụng phụ, Tô Ấu Ngôn dùng ánh mắt như trông thấy thằng điên nhìn Kha Bố, lập tức kéo ghế ra xa hai bước. Kha Bố vươn tay cầu cứu: “Dựa vào đâu mà hắn được con gái yêu thích, còn tỏ ra rất dịu dàng, còn nhận lấy chai nước, còn đi cùng nhau, dựa vào đâu, mau sờ tớ, sau đó cậu đi nói cho hắn biết, cũng để tên kia thử cảm giác ghen tuông này đi.”

Tô Ấu Ngôn chăm chú nhìn Kha Bố đang lâm vào trạng thái điên cuồng, cậu ta giống một trái bom tích lũy lâu ngày giờ mới phát nổ: “Thì ra là cậu đang ghen.”

“Cái, cái gì, tớ không có.”

“Vậy nói với cậu ta ấy, nói với tớ có ích gì.”

“Tớ không ghen, nghe người ta nói đi!!” Kha Bố bị vạch trần có chút túng quẫn, có chút hoảng hốt, túm lấy cổ tay của Tô Ấu Ngôn: “Bảo cậu sờ tớ mà.” Tô Ấu Ngôn muốn rụt tay lại, Kha Bố dùng sức kéo hai tay cô lên, thực mất mặt, rốt cuộc đang làm gì đây.

“Nhanh lên, sờ tớ.”

“Đừng.”

“Sờ tớ, sờ tớ, sờ tớ~~ Ấu Ngôn!!! Sờ ~~~~ tớ~~” xem ra đã muốn mất lý trí, Chi Lý dựa vào cánh cửa đằng sau, khoanh tay, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hai người: “Các cậu đang làm gì vậy?” Thanh âm vang lên, Kha Bố mất đi lý trí dần lấy lại bình tĩnh, hình ảnh hiện tại là, Kha Bố cầm tay Tô Ấu Ngôn, vị trí vừa vặn cách chỗ hiểm không xa, vốn chỉ muốn bảo Ấu Ngôn sờ bên dưới bả vai gì đó thôi, hơn nữa bản thân lại phát cuồng kêu to bức bách Ấu Ngôn sờ mình, cậu nuốt nuốt miếng, cứng ngắc quay đầu lại: “Đây, đây….” Tô Ấu Ngôn rút tay về, đi đến trước mặt Chi Lý, vỗ vỗ bả vai hắn bình tĩnh nói: “Yên tâm, tớ sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cậu.” Dứt lời liền bỏ đi.

Ý tứ châm chọc quá rõ ràng, Kha Bố cảm thấy ngực như bị trúng một mũi tên.

“Ha ha, tớ cùng Ấu Ngôn đùa chút thôi.” Kha Bố vuốt đầu, Chi Lý nhún nhún vai: “Tớ lại chưa nói gì cả.”

Kha Bố thoáng sửng sốt, tay buông thõng, chỉ có mình cậu giống đứa ngốc thôi à, sẽ bất an, sẽ ghen. “Cậu không giận sao?”

“Không.” Chi Lý trả lời thẳng thắn, trái tim Kha Bố đau đớn, đẩy Chi Lý chạy ra ngoài.

“Này, Kha Bố.” Chi Lý vươn tay định giữ chặt lấy Kha Bố, nhưng bị cậu tránh được. Kha Bố cuống quýt chạy xuống cầu thang, không cẩn thận vấp chân, ngã xuống chiếu nghỉ, một nữ sinh đi ngang qua trông thấy vậy liền ngồi xổm xuống hỏi: “Này bạn, không sao chứ?”

“Không sao, chẳng may vấp chân thôi.”

“Tớ đỡ cậu đến phòng y tế nhé.” Tay của cô gái vừa muốn đến gần, bị một bàn tay vươn ra từ sau lưng Kha Bố cản lại, Chi Lý cau mày nhìn cô gái, sau đó ôm ngang Kha Bố lên, Kha Bố giãy dụa: “Này, ôm công chúa rất kỳ quái, mau thả tớ xuống.”

“Câm miệng. Hay là cậu muốn để nữ sinh kia đỡ mình?” Ngữ khí của Chi Lý có vẻ không thoải mái. Kha Bố sửng sốt, những lời này là đang ghen sao? Kha Bố bĩu môi: “Người ta cũng không có ý gì, chỉ muốn đỡ tớ thôi mà.”

“Không được.”

“Cậu ngang ngược!”

“Trừ tớ ra, ai động vào cậu đều không được, hiểu chưa?”

“Nhưng mà…”

“Tớ hỏi cậu đã hiểu chưa?”

“Mới nãy với Ấu Ngôn chẳng phải cậu không giận sao?”

“Ấu Ngôn là ngoại lệ.” Thì ra không giận là vì vậy, bản thân sẽ không ăn dấm của Tô Ấu Ngôn và Chi Lý, đương nhiên, Chi Lý cũng sẽ không nghĩ mình và Ấu Ngôn có gì đó. Sự tồn tại của Ấu Ngôn với hai người tựa hồ không phải một cô gái, đến tột cùng là gì, Kha Bố cũng chẳng thể nói rõ.

“Chi Lý, tặng cậu một điều kiện trao đổi.”

“Nói ra nghe xem nào.”

“Tớ dùng việc sau này không cho người khác động vào mình đổi lấy việc sau này cậu không được thân cận với nữ sinh thích cậu.”

“Thân cận?” Quả nhiên rất không tự giác.

“Cho dù nhận chai nước cũng không được.”

“Nhưng mà tớ đang khát.”

“Thế thì cố chịu.”

“Đúng là tùy hứng.”

“Cậu không có tư cách nói tớ!!” Kha Bố ở trong lòng Chi Lý có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của hắn, mùi xà phòng thơm ngát trên quần áo cùng gương mặt tinh thuần của Chi Lý, hai gò má của Kha Bố nhuộm màu đỏ ửng, hô hấp có phần gấp gáp: “Thật kỳ lạ, vì sao lại cảm thấy giống như mối tình đầu.” Chi Lý dừng lại, cúi đầu: “Giống như mối tình đầu?”

“A?”

“Mối tình đầu của cậu là tớ đi.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, lúc nào rồi mà còn bắt lỗi từ ngữ, mình chỉ dùng để hình dung thôi mà.

“Mối tình đầu của cậu là tớ đi.” Chi Lý lại hỏi, vì sao mình phải trả lời chuyện khó có thể mở miệng này. Thấy Kha Bố không trả lời, Chi Lý lãnh đạm nói: “Hay là tớ ném cậu xuống thì tốt hơn.”

“Cậu thật tàn nhẫn.”

Chi Lý không đáp, ở trên cầu thang buông lỏng tay, Kha Bố trong lòng hắn bị dọa không nhẹ, nắm chặt áo hắn: “Cậu thật là, tớ nói, tớ nói, là cậu, cho tới giờ đều là cậu, mối tình đầu, tình yêu thiếu niên, thanh niên, trưởng thành, tình yêu xế bóng tất cả đều là cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.