Môn Chủ Đùa Phi

Chương 52: Tình mẫu tử thiêng liêng




Giây phút kinh ngạc qua đi, Lâm Hàn một lần nữa nhìn kỹ lại cô gái này. Không nhìn thì thôi, càng nhìn, hắn lại càng có cảm giác quen thuộc, giống như mình đã từng gặp đối phương ở đâu rồi.

- Chúng ta... chưa từng gặp mặt phải không?
Trong màn đêm tăm tối, nàng có vẻ phá lệ chói mắt với làn da trắng bóng như băng tuyết, phối hợp với bộ váy xanh nhạt để hở hai vai, càng tôn thêm vẻ cao quý và lãnh diễm của nàng. Chiếc váy bó sát lại vòng eo nhỏ nhắn, kéo dài xuống tận gót chân với thân váy lóe xòe những chiếc lông vũ mềm mại màu thiên thanh.

Dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý như tuyết liên, nàng khác nào một cô công chúa tiên giới, lạc xuống phàm gian này để tìm kiếm thú vui hồng trần. Làn môi tươi tắn đỏ hồng, mái tóc dài búi cao với vài sợi lông vũ phất phơ sau gáy, thần thái kiêu ngạo tự đắc, giống như một con phượng hoàng trên chín trời xanh ngẩng cao đầu miệt thị chúng sinh... Sự cao quý trong khí chất của nàng thậm chí còn vượt qua cả Long Hạo Nguyệt mà Lâm Hàn từng gặp.

Giống như... Long Hạo Nguyệt chỉ giả làm phượng hoàng, còn nàng... nàng là phượng hoàng chân chính!

Phượng hoàng? Trong đầu Lâm Hàn thoáng chốc đã nhớ ra cái gì đó, cũng nổi lên suy đoán lờ mờ. Chẳng qua hắn vẫn chưa chắc chắn lắm mà thôi.

Cô gái kia ngẩng cao đầu, lãnh ngạo nhìn xuống Lâm Hàn, giọng nói thanh thúy mà tràn ngập giá rét như hàn băng vạn năm:
- Ngươi chưa từng gặp ta? Nhưng ta đã gặp ngươi hai lần! Thế nào? Hai lần đều là ngươi chiếm lợi, bây giờ lại giở mặt không nhận người hay sao?

Nàng nói như một lời vui đùa, nhưng lại có thể khiến Lộ Bách Linh bên cạnh run rẩy, không biết là vì khí thế của nàng, hay là điều gì đó khác!

Lâm Hàn vẫn giả ngu, ra vẻ ngờ vực nhìn nàng:
- Gặp ta hai lần? Sao ta không nhớ? A Hàn ta luôn có hứng thú với mỹ nữ, đã gặp là không thể quên. À à... hay là ngươi là thầm mến ta từ lâu, nhìn ngắm ta qua tranh vẽ rồi tới tìm? Ầy, không cần như vậy đâu, chỉ cần nàng báo tên họ, ngày tháng năm sinh, thành phần gia túc, ta đây sẵn sàng đón nàng về làm tiểu thiếp thứ một trăm mười tám...

Chiu chiu chiu...

Vài miếng băng thứ như mưa bay bắn về phía hai người Lâm Hàn. Phản ứng của hắn cũng không chậm, thoáng chốc đã kéo tay Lộ Bách Linh nấp sau cột buồm, né khỏi toàn bộ ám khí bất ngờ này.

Rắc rắc rắc...

Cột buồm bị mấy thanh băng thứ găm trúng, thoáng chốc đã hóa thành trụ băng, tỏa ra khí tức lạnh lẽo như nơi cực hàn phía bắc. Lộ Bách Linh hơi kinh hãi, sợ đến không dám nhúc nhích, chỉ dám nấp kín sau người Lâm Hàn.

Vút!

Cô gái kia dùng một tốc độ nhanh đến không tưởng, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt hai người Lâm Hàn, bàn tay trắng nõn vươn đến, nhưng lại mang theo khí thế của lực tượng thiên quân. Trong tầm mắt của Lộ Bách Linh, bàn tay xinh đẹp kia chuẩn bị vỗ lên trán nàng, tước đoạt đi một sinh mệnh mong manh còn chưa hoàn chỉnh.

Ầm...

Một tiếng vang trầm trầm vang lên, Lộ Bách Linh hơi hé cặp mắt đang nhắm tịt ra, lắng nghe tiếng gió rít gào bên tai. Trong cái nhìn của nàng, Đoàn đại ca đã mạnh mẽ tiếp được một chưởng kia, thân hình như đạn pháo bay xéo xuống mặt nước, biến mất trong màn đêm. Nếu có, thì chỉ là một tiếng va chạm với mặt biển chứng minh hắn vẫn còn tồn tại.

- Không nhìn ra! Ngươi còn rất biết thương hương tiếc ngọc mà!
Cô gái mặc áo lông vũ cười khẩy nhìn Lâm Hàn. Lúc này, hắn đã đứng vững trên mặt nước, thần thái lạnh nhạt nhìn lại, không hề có một chút nào là bị thương.

Vừa rồi Lâm Hàn đã nhu quyền mượn lấy lực đạo từ chưởng phong của nàng, bay ngược về phía sau. Người ngoài còn có thể nghĩ hắn trúng đòn nặng, nàng là người trực tiếp ra tay, chẳng nhẽ còn không biết hay sao?

- Nói đi! Ngươi là ai! Có mục đích gì? Hơn nữa, ta tự nhận trên đời này không có bất cứ một ai có thể nhìn ra ta có gì lạ thường! Tại sao ngươi lại biết thân phận của ta?

- Ta là ai? Khách khách...
Cô gái đột nhiên cười rộ lên, thần thái thiên kiều bá mị, nhưng Lâm Hàn vẫn dùng ánh mắt trong suốt không hề tạp chất nhìn nàng, hắn không dám dao động, bởi kể cả khi cười, cô gái kia vẫn tản ra một luống khí chất thật lạnh lẽo:
- Ngươi ăn trộm đi tam bảo thụ căn của ta! Làm hại ta chậm trễ không thể tiến thêm một bước! Bây giờ còn hỏi ta là ai?

Tiếng cười đột ngột ngưng bặt, cô gái lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, ánh mắt tràn ngập lửa giận, giống như muốn xé hắn ra làm muôn mảnh vậy.

Lâm Hàn cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, giống như đã có phán đoán từ trước:
- Ngươi là Băng Phượng?

Lâm Hàn vẫn còn nhớ, nhiều năm trước, mình từng cùng Altar giả dạng tên pháp sư Áo đỏ, hợp tác để tìm tam bảo thụ. Sau này, trong lần đại hội tranh tài, hắn cũng nghe Kim Huyền nhắc đến nàng. Những tưởng, việc này vẫn chưa đến mức thù sâu như biển, không đáng lo. Nhưng giờ thì tốt rồi, cô nàng này trực tiếp chạy ra khỏi rừng rậm, trực tiếp đi tìm hắn...

Không đúng!

Đây không phải là lần đầu tiên nàng tìm hắn!

Lâm Hàn bây giờ đã hoàn toàn nhớ ra! Trước khi hắn ngất xỉu vì sử dụng chú ấn chiến đấu với ma tướng, có một cô gái mặc đồ màu lam đã xuất hiện trước mặt hắn và Lê Ân Tĩnh... Bây giờ nhìn lại, chẳng phải chính là Băng Phượng trước mặt hay sao?

Lâm Hàn vẫn luôn không biết sau đó có chuyện gì xảy ra... Sau này, khi đã hôn mê quá lâu, hắn trực tiếp cho rằng cô gái kia cũng chỉ là một sản phẩm tưởng tượng khi đầu óc mình không minh mẫn. Nhưng giờ thì hắn hiểu, mình sai rồi, cô gái đó là thực sự tồn tại, hơn nữa còn là một người mà mình hết sức kiêng dè!

Vấn đề là, lúc đó nàng đã gặp được cả mình và Lê Ân Tĩnh, tức hai tên trộm cắp đã lấy đồ của nàng. Vì lý do gì mà cả hai vẫn còn sống rất tốt! Hơn nữa Lê Ân Tĩnh cũng không hề nhắc đến nàng ta?

Lâm Hàn bất giác nghĩ đến một vấn đề, rất là ngốc nghếch sờ tới sờ lui trên người mình, thậm chí còn định cởi quần cởi áo ra tìm, khiến cô gái kia cực kỳ bất mãn. Nàng không hề nói nhiều, chỉ lạnh lùng bắn ra một miếng băng thứ, nhằm ngay tới “tiểu Hàn”, khiến Lâm Hàn sợ chết khiếp lùi sang một bên.

- Ngươi định làm gì?
Băng Phượng lạnh lùng hỏi.

- Còn hỏi? Câu đó phải để ta hỏi ngươi mới đúng! Có phải ngươi đã từng động tay động chân trên người ta đúng không?
Lâm Hàn khó chịu hỏi, hắn chỉ có thể nghĩ ra một lý do duy nhất, đó là Băng Phượng đã từng đánh dấu gì đó lên người mình, vì vậy mới có thể bóc trần thân phận bản thân. Nghĩ đến việc bị ai đó cài máy nghe lén hay là theo dõi định vị gì đó lên người mình, Lâm Hàn chợt thấy cả người ngứa ngáy.

Băng Phượng hơi ngẩn ra một chút, sau đó chợt cười rộ lên, ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Hàn:
- Khách khách... Ngươi... Mà thôi, ngươi nói cũng không sai! Cứ cho là như vậy đi!

Cái gì mà cứ cho là như vậy?

Lâm Hàn thoáng chốc nổi da gà, làm một người hiện đại, hắn đúng là rất ghét bị theo dõi như thế này. Cảm giác bị xâm phạm quyền riêng tư mãnh liệt dâng lên trong đầu, khiến hắn thấy ngứa cả người. Chẳng qua, Lâm Hàn vẫn còn kiềm chế rất tốt, không đến nỗi nổi cáu mất bình tĩnh.

- Nói đi, ngươi muốn gì?

- Muốn gì sao?
Băng Phượng ngẩng cao đầu, hai tay khoanh trước ngực, làm hai mảnh trắng nõn vốn đã căng mọng kia lại càng bị đè ép đến sắp lồi ra ngoài:
- Ngươi đã lấy mất Tam bảo thụ căn của ta, làm tu vi của ta bị ngừng trệ không tiến, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nên đòi lại tất cả những thứ đó hay sao?

- Đòi lại?
Lâm Hàn nghi hoặc nhìn Băng Phượng. Nếu hắn mà còn giữ nguyên tam bảo thụ căn, ngược lại thì có thể trả cho nàng, nhưng mà hắn và Lê Ân Tĩnh đã ăn hai trong ba quả rồi còn đâu!

Nhìn lại ánh mắt sắc bén của Băng Phượng nhìn mình, nghiền ngẫm như nhìn một con mồi, thoáng chốc Lâm Hàn đã tưởng tượng lại một truyền thuyết thời xa xưa. Cả ở thế giới này và thế giới trước đều có ghi chép, hơn nữa đều rất tương tự.

Đó là tộc thú, hay yêu tộc, ma thú... đều thích ăn thịt người, uống máu người để hấp thụ tinh khí. Hơn nữa còn thích thôn phệ tu sĩ để cướp đi năng lực và những kỳ đan diệu dược mà tu sĩ đã từng hấp thu.

Thậm chí, trong truyền thuyết Hồng Hoang của thế giới trước, Khổng Tuyên, con khổng tước đầu tiên trong thiên địa, cũng là một trong hai đứa con của Phượng Hoàng, nó đã từng định nuốt lấy Phật Tổ để thôn phệ mà không thành. Đến một đứa con dị chủng của loài Phượng mà còn thế, huống chi đến Phượng Hoàng chân chính đây?

Lâm Hàn thoáng chốc biến sắc, đề phòng nhìn chằm chằm Băng Phượng.

Băng Phượng cũng không nói gì, chỉ là, ánh mắt nàng nhìn Lâm Hàn càng ngày càng thêm chút tham lam, mặc dù trong đó cũng có chút do dự giãy dụa, nhưng có lẽ hoàn toàn không chiến thắng nổi sự khát cầu kia.

Vụt!

Thân hình Băng Phượng biến thành một vệt tàn ảnh, tốc độ nhanh đến khủng khiếp, dùng phương thức giống hệt vừa rồi xuất hiện bên cạnh Lâm Hàn, chưởng hóa thành trảo, mạnh mẽ chộp lấy sau gáy hắn, muốn chế phục hắn.

Byakugan!

Lâm Hàn nhanh chóng mở ra Byakugan, không gian 360 độ xung quanh hoàn toàn được thu vào trong mắt, hơn nữa tốc độ còn bị thả chậm đi rất nhiều. Dù vậy, Lâm Hàn vẫn chỉ có thể nhìn thấy những vệt tàn ảnh để lại khi trảo pháp của Băng Phượng đi qua.

Nhưng trải qua năm năm rèn giũa, tốc độ phản ứng của Lâm Hàn đã tăng lên một cách kinh người. Chakra dồn lên đầu ngón tay, tỏa ra màu xanh lam đậm đặc, Lâm Hàn nhẹ nhàng cúi người xuống, tay phải mềm mại như linh xà luồn qua trảo pháp của Băng Phượng, tìm tới một vị trí dưới nách phải của nàng.

Đây chính là điểm yếu của chiêu thức! Chính là điểm mà năng lượng vận chuyển mỏng manh và yếu ớt nhất! Chỉ cần công kích vào đó, chiêu thức của Băng Phượng sẽ bị hóa giải hoàn toàn!

Hả?

Băng Phượng giống như hoàn toàn bị bất ngờ! Nàng cũng là một người nghiên cứu khá nhiều về cách mà Lâm Hàn chiến đấu. Năm năm trước, tốc độ phản ứng của Lâm Hàn có thể nói là không được tốt, thường hay bị trúng đòn, gặp bất lợi với những đối thủ có tốc độ cao. Những lúc như thế, hắn chỉ có thể vận dụng ưu thế là thuật không gian, hoặc là thứ thuật thế thân kỳ dị kia để thoát hiểm, sau đó đánh lén kẻ địch.

Nhưng nàng không sợ thuật không gian của hắn, còn nhớ trước đây phân thân trận của nàng chỉ cần một chút khí thế đã phong tỏa toàn bộ không gian được. Vậy thì chân thân còn lợi hại hơn gấp bội này chẳng lẽ không khắc chế nổi thuật không gian hay sao?

Nhưng nào ngờ, năm năm nằm trên giường, tốc độ phản ứng của hắn lại đột nhiên trở nên khủng bố gấp bội, vậy mà có thể kịp thời nhận ra được chiêu thức của mình, thậm chí còn phản công, phát sau mà tới trước, khiến Băng Phượng có chút trở tay không kịp!

Pụp!

Dưới nách trúng chiêu, Băng Phượng cảm thấy cả cánh tay run lên, trảo pháp cũng bất đắc dĩ thu lại. Thân hình nàng nhanh chóng biến thành một vệt tàn ảnh lui ra xa mười bước. Mặt nước dưới chân cũng hoàn toàn đóng băng, chống đỡ thân thể nàng một cách vững vàng.

Một chiêu, Băng Phượng đã chịu thiệt!

Nhưng... Lâm Hàn cũng chẳng khá hơn gì.

Nếu không, hắn đã lao lên tấn công như cuồng phong bạo vũ rồi, làm gì mà còn phải đứng chờ Băng Phượng ổn định thân hình đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.