Môn Chủ Đùa Phi

Chương 48: Một quá khứ đau thương




Chỉ có điều, cô không hề biết rằng, người cảnh sát hòa nhã trước mắt luôn giấu trong lòng một tâm sự, gọi là: Tình yêu sét đánh.“Đây không phải một chuyện dễ dàng.”

Quy định của đại học A cũng giống như các trường đại học khác, nghỉ học với lý do hợp lý thì được bảo lưu, nhưng tối đa là hai năm. Thế nên, trong ba năm còn lại, để có thể giữ được bảo lưu, cô đã tốn không ít tâm sức. Nghỉ học đến năm thứ ba, cô lấy lý do bị bệnh nặng để lừa được sự tin tưởng của viện trưởng cùng thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ. Nghỉ học tới năm thứ tư, Kiều Vân Tiêu giúp cô lấy được chứng minh nghiên cứu y dược, vì thế lại bớt đi một năm. Cô không chỉ một lần muốn bỏ mọi chuyện bên mình để tiếp tục học nhưng chẳng được như ý nguyện.

Cứ như vậy, tới tận đầu năm nay, sau khi cô rời khỏi bệnh viện không lâu bèn nhận được điện thoại của trường, lãnh đạo nhà trường đã thay đổi, hồ sơ của cô cũng không thể tiếp tục lưu cữu được nữa. Trở về Thượng Hải, có mấy lần ngang qua đại học A nhưng chưa lần nào cô đủ dũng khí vào đó đi dạo, cho dù chỉ đứng trước cổng trường.

Cô chưa từng nói với bất kỳ ai mình đã không còn là sinh viên của đại học A nữa. Kiểu cố chấp này cũng giống như năm xưa khi cô hết lần này tới lần khác tự nói với bản thân mình còn cơ hội quay lại trường học tập vậy. Rốt cuộc, thời gian cứ thế bị cô lãng phí.

Khi Kiều Vân Tiêu một lần nữa gọi điện cho cô hỏi liệu có cần chứng minh nữa không, cô nói với anh: Không cần đâu, lãnh đạo nhà trường niềm tình em có thành tích tốt nên luôn chiếu cố cho em, năm nay vẫn có thể tiếp tục bảo lưu.

Thế là Kiều Vân Tiêu an tâm, chưa bao giờ nghi ngờ lời cô nói.

Cô nghĩ cả đời này thế là mình vô duyên với đại học A.

Nhưng Lục Bắc Thần đã cho cô hy vọng.

“Em đã bị khai trừ học tịch nhưng có phòng thực nghiệm chứng minh cho em, quay về tiếp tục học không thành vấn đề.” Lục Bắc Thần hiểu ý của cô, nhưng khi nói những lời này ngữ khí của anh vẫn rất điềm đạm. Chuyện hóc búa với người khác trong mắt anh dễ như trở bàn tay. “Chủ nhiệm mới của phòng giáo vụ quả thực có hơi rắc rối một chút nhưng có ai không muốn sinh viên trường mình sau này trở thành một bác sỹ uy tín?”

Cố Sơ thảng thốt, nhìn anh chằm chằm: “Anh lấy danh nghĩa của phòng thực nghiệm để đảm bảo?”

Khi anh tới Trung Quốc giải quyết vụ án, được các phóng viên loan tin rầm rộ thì phòng thực nghiệm của anh cũng được mặc sức tuyên dương. Đó là nơi tất cả mọi người trong ngành đều muốn vào, địa vị quốc tế lại càng là số một. Cô biết rõ Lục Bắc Thần tuyệt đối sẽ lấy danh nghĩa phòng thực nghiệm tại Mỹ để đảm bảo. Phòng thực nghiệm ở Thượng Hải dính dáng tới nhà họ Cố, một người thông minh như anh có lẽ sẽ không lấy nó ra đảm bảo. Thêm nữa, phòng thực nghiệm trong nước trước nay anh cũng không tuyên truyền ra ngoài, mọi việc làm đều kín đáo, yên ắng.

Thế nên anh chỉ còn cách hao tâm tổn trí.

Sắp xếp tài liệu của cô vào phòng thực nghiệm tại Mỹ không phải chuyện dễ, nghe nói nó quan hệ với FBI, thay đổi hồ sơ nhân sự cũng có nghĩa sẽ động tới tài liệu dành riêng cho FBI, tốn thời gian và công sức. Mà khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở trong nước. Anh có thể im ắng làm được việc này, quả thực khiến cô kinh ngạc.

“Thế nên sự báo đáp tốt nhất của em là cố gắng học hành.” Lục Bắc Thần trần mỳ, khóe môi rướn lên, nhìn về phía cô: “Nếu không được toàn ưu, người mất mặt là anh đấy.”

Giáo sư Lục nổi danh toàn quốc, nếu trợ lý mà trượt thì đúng là chuyện rất mất mặt. Nghĩ vậy, cô lại không nhịn được cười.

“Nhưng mà…” Anh đâu cần phải giúp cô, thật ra trong lòng cô biết rõ.

Ánh mắt Lục Bắc Thần rất tinh: “Nhìn các phòng thực nghiệm ở Trung Quốc và Mỹ, nhân viên cấp thấp nhất cũng có bằng thạc sỹ, trợ lý của anh mặc dù không được tiến sỹ, giáo sư nhưng ít nhất cũng không thể chỉ tốt nghiệp cấp ba chứ hả?”

Cô không muốn dùng từ ‘mê người’ để hình dung nụ cười của anh, càng không muốn dùng từ ‘sùng bái’ để diễn tả cảm xúc của mình lúc này. Cô cúi đầu nắm chặt ngón tay, cắn môi lẩm bẩm: “Vậy có phải em nợ anh một lời cảm ơn không?”

“Dĩ nhiên.”

Cố Sơ ngước lên sửng sốt: “Anh chẳng khách khí gì cả.”

“Mấy lời cảm ơn xưa nay anh không ngại nghe.” Nhân lúc đợi mỳ chín, anh quay người lại yên lặng quan sát cô.

Cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nóng bỏng ép người. Cô cụp mắt, cúi đầu né tránh.

“Cần phải thi đầu vào nhập học, chủ nhiệm mới tới thích thị uy với mọi người, người lên thớt đầu tiên là em!” Anh cất giọng trầm trầm.

Cố Sơ lại ngẩng lên nhìn anh.

“Dù sao em cũng đã rời trường năm năm, rất nhiều kiến thức phải kiểm tra lại. Còn nữa, mấy tài liệu anh đưa cho em đều là các án uy tín của khoa ngoại thần kinh mấy năm gần đây. Đại học A bây giờ chú trọng học để thực hành, thi cử khó tránh khỏi sẽ xuất hiện, em phải thấm nhuần.” Lục Bắc Thần giơ tay khẽ kéo cô lại, sát gần cô: “Đương nhiên, có vấn đề gì không hiểu em cũng có thể hỏi anh, với kiến thức của anh cũng coi như đủ tư cách làm thầy phụ đạo cho em.”

Anh nói khoác không biết ngượng, nhưng cô lại tin, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi. “Anh học pháp y cơ mà, có học chuyên ngành ngoại khoa thần kinh đâu.”

Lục Bắc Thần nghe xong, không giải thích, chỉ nhìn cô chăm chú và mỉm cười.

“Thì ra anh đã sắp xếp xong cả rồi.” Thậm chí nghĩ tới kỳ thi nhập học, mấy tài liệu kia cô xem rất nghiêm túc, đa phần đều là hồ sơ tuyệt mật. Cô chẳng biết vì sao anh có được, chỉ trầm trồ về khả năng sắp xếp ổn thỏa mọi việc của anh.

Cô nên ý thức được một người không bao giờ lãng phí thời gian như Lục Bắc Thần tuyệt đối sẽ không dung túng cho cô xem mấy thứ không có ích.

Nhưng sắp xếp đâu vào đấy như vậy há chẳng phải là tác phong của anh? Giống như lúc này đây anh khẽ kéo cô lên, cô dám khẳng định chỉ cần cô hơi rút người ra, anh sẽ lập tức thu chặt tay lại. Anh đã quen kiểm soát mọi việc, cô may mắn hay là bất hạnh đây?

“25/10 nhập học, còn một khoảng thời gian, cố gắng ôn tập.”

Khẩu khí dặn dò của Lục Bắc Thần giống hệt bậc cha chú, ánh mắt cũng ôn hòa. Cố Sơ đọc được từ ánh mắt anh vẻ kiêu hãnh kiểu “Nhà tôi có con gái lớn trưởng thành”.

“25/10?” Cô ngạc nhiên.

“Đúng vậy, sao thế?” Anh cười hỏi.

Hôm đó là sinh nhật của Bắc Thâm, cũng là… sinh nhật của anh.

Cố Sơ hồi lâu không nói, chỉ nhìn anh chăm chú. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không vạch trần suy nghĩ trong lòng cô. Một lúc sau, anh giơ tay lên, ngón cái khẽ vuốt ve gò má cô, thì thầm: “Làm ngoại khoa thần kinh mới là những gì em muốn. Đời người ngắn lắm, em nhất định phải biết rõ mình muốn cái gì.”

“Nếu… không rõ thì sao?”

“Không sao, anh sẽ giúp em.” Lục Bắc Thần thở dài, ôm cô vào lòng: “Rồi một ngày kia em cũng phải trưởng thành, rồi cũng sẽ hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì.”

“Đừng suốt ngày coi em là trẻ con.” Cô nép trong lòng anh, giây phút này lại không nỡ đẩy anh ra.

Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô: “Cứ suốt ngày hờn dỗi là biểu hiện của việc mãi không lớn.”

Cô nhất thời cự nự, lát sau lại nói: “Thế nên đây cũng là lý do anh thuyết phục mợ để em quay về Thượng Hải?”

“Lý do này chưa đủ sao?” Anh hỏi.

Đủ rồi, đã quá đủ rồi. Một người gàn như dì, Lục Bắc Thần lại ấn đúng vào chỗ hiểm. Bao nhiêu năm nay, tuy dì không nói nhưng cô có thể nhận ra tâm tư của dì, có thể quay về trường tiếp tục nghiên cứu sâu không chỉ là mong muốn của cô, càng là ước nguyện của dì.

“Em thật sự phải nhập học vào ngày 25/10?” Cô lại hỏi lại lần nữa.

“Hôm đó em bận lắm à?” Lục Bắc Thần cười.

“Không…”

Lục Bắc Thần nhìn cô một lúc rồi giơ tay lên xoa đầu cô: “Mỳ được rồi, ăn thôi.”

***

Một bát mỳ rõ ràng lòng trắng lòng đỏ, không ngán lại giữ được mùi thơm của mỳ và trứng gà.

Cô nhìn mãi, nhìn mãi, đôi mắt bỗng nóng rực.

Bữa trưa nay giống hệt như buổi chiều năm ấy. Lục Bắc Thâm vì ăn uống không khoa học mà bị viêm dạ dày, được bạn học đưa vào bệnh viện. Đó là lần đầu tiên trong đời cô trốn học, làm bát mỳ trứng, cho vào chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng mà cô thích nhất. Sắc mặt anh trông rất nhợt nhạt, cả người yếu hẳn đi nhưng vẫn còn chê bai màu hộp quá biến thái.

Lúc ăn mỳ, cô nói với anh: Người dạ dày không tốt nên ăn mỳ dưỡng sức, sau này để em phụ trách cái dạ dày của anh.

Từ đó về sau, cô thường xuyên làm mỳ trứng gà cho anh ăn. Dạ dày của anh quả thật đã nhờ cô mà đỡ hẳn.

Lần đầu tiên cùng Lục Bắc Thần ăn mỳ ở ngoài, cô nói: Mỳ trứng gà em làm ngon hơn.

Anh lại nói: Anh nghĩ, em nấu không ngon bằng anh.

Tới giờ, bát mỳ trứng gà của anh lại khiến cô bịn rịn.

Cô làm cho Bắc Thâm ăn, Bắc Thần lại làm cho cô ăn. Đều là mỳ trứng gà nhưng hiện tại đã khác khi xưa.

“Muốn cảm kích vì anh thì cũng phải ăn hết bát mỳ đi đã.” Lục Bắc Thần mỉm cười.

Cố Sơ ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh vừa trong sáng lại vừa thâm trầm. Cô không nói thêm gì nữa, cầm đũa lên, yên lặng ăn mỳ.

***

Quỳnh Châu có một con đường, thời kỳ cũ gọi là đường Nhân Ái. Theo địa phương chí ghi lại, nơi này có từ đời nhà Thanh, do một vị phú hào địa phương sửa chữa cho đứa con gái bị bệnh của mình. Sau này con đường này được đặt tên là đường Tình Nhân. Hai bên cọ xào xạc, thích hợp cho các đôi yêu nhau đi dạo, từ đó mà được đổi tên.

Cố Tư bước từng bước vụn, vừa đi vừa đá sỏi bên đường. La Trì bước theo sau, mấy lần muốn nắm tay cô mà chưa được. Cuối cùng, anh cũng không kiềm chế được, rảo bước lên trước, nắm chặt cánh tay cô.

Cố Tư giật thót, quay đầu lườm anh: “Tôi kiện cảnh sát đánh úp dân bây giờ.”

La Trì buông tay.

“Sao anh vẫn còn đi theo tôi?” Cố Tư chống hông.

“… Anh đưa em về nhà.”

Cố Tư nhìn anh quái lạ, không thể không nhắc nhở: “Con đường này tôi còn thuộc hơn cả anh.”

La Trì im bặt, lát sau lại nảy ra một câu: “Này, khi nào thì em tới Thượng Hải?”

“Vì sao tôi phải tới Thượng Hải?”

“Bởi vì…” La Trì ngẫm nghĩ, tìm một lý do tuyệt vời: “Vì chị em sắp quay lại Thượng Hải.”

“Cảnh sát La, đâu phải lần đầu tiên chị tôi lên Thượng Hải, tôi còn đi học, đi thế nào?”

“Cũng phải…” La Trì bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nắm lấy những lý do vụn vặt, cố gắng thêm: “Nhưng lần này khác, anh thấy ý của giáo sư Lục là muốn để chị em đi học tiếp.”

Cố Tư trợn tròn mắt kinh ngạc: “Thật ư?”

“Gần như chắc chắn.” Lần này La Trì có phần đắc ý.

Cố Tư gõ gõ eo, mãi sau lại thở dài, ngồi bệt xuống vệ đường. “Sao vậy?” La Trì thấy thế cũng ngồi xuống.

“Cho dù tôi muốn đi Thượng Hải cũng phải đợi tới khi tốt nghiệp chứ.”

“Không sao, không sao. Anh đợi em.”

“Hử?”

La Trì lập tức chữa lại: “Hơn nữa em còn kỳ nghỉ đông mà. Muốn thăm chị em lúc nào cũng được. Nhìn xem, chớp mắt là tới nghỉ đông rồi.”

“Ừm.”

Cứ như thế, hai người chốc lát lại trò chuyện đôi ba câu, không khí không quá oi ả cũng chưa lạnh. Cố Tư nghiêng đầu nghe La Trì kể mấy công chuyện lúc làm việc, dần dần cũng nghe lọt tai. Chỉ có điều, cô không hề biết rằng, người cảnh sát hòa nhã trước mắt luôn giấu trong lòng một tâm sự, gọi là: Tình yêu sét đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.