Môn Chủ Đùa Phi

Chương 33: Lai lịch mơ hồ




Bóng đêm yên tĩnh, sắc trời âm trầm, u ám mờ mịt.

Đám mây đen che lại ánh sáng của mặt trăng, không khí cũng dần dần lạnh xuống.

Chu tiên sinh đứng ngoài cửa không nhịn được đỡ trán, hắn có thể tưởng tượng ra tâm tình buồn bực của Nhiễm công tử, lần này Nhiễm công tử hao phí rất nhiều tâm tư, tất cả vật liệu may mặc đều tự mình mua về, nhưng lại là làm giá y thay người khác*. Dung mạo sau khi mặc trang phục của nữ tử trong tim mình còn chưa thấy mà đã bị nam nhân khác thấy trước rồi, Nhiễm công tử sao chịu nổi? (Giá y: áo cưới; làm giá y thay người khác: công mình làm nhưng người khác lại hưởng.)

Hắn biết Nhiễm công tử đang rất tức giận, thậm chí còn không khống chế được cảm xúc, nhưng người là nam nhân ưu tú như vậy, khả năng kiềm chế đương nhiên cũng không phải cường đại bình thường.

"Ngu Nhiễm, ngươi tới đây làm gì?" Khí lạnh trên người Văn Nhân Dịch phát tán, giọng nói lạnh băng.

"Những lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng." Ngu nhiễm để quạt trước môi, trong mắt lóe từng tia sáng lạnh.

"Ta đã hẹn với nàng từ trước, các hạ mới là không mời mà tới." Văn Nhân Dịch khép hờ mắt nói.

“Hẹn trước? Chỉ sợ đây là tùy cơ ứng biến thì có?" Ngu Nhiễm chợt quay mặt chê cười, nhướng mày khiêu khích.

"Chẳng lẽ các hạ không sai?" Văn Nhân Dịch nhướng mày, mỉa mai đáp lại.

"Chậc chậc, ta biết rõ ngươi thích nhất là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."

"Làm người có thể vô sỉ đến như các hạ đúng là hiếm thấy." Văn Nhân Dịch nhìn xuống Ngu Nhiễm từ trên cao, giọng nói lạnh nhạt: "Y phục của nàng nhất định là do ngươi đưa đúng không?"

"Không sai, Tô tiểu thư là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường, cũng là nhân vật quan trọng nhất, ta đương nhiên là muốn tự tay đưa một bộ vũ phục cho nàng, bởi vì ta là một nam nhân thiện lương ôn nhu biết săn sóc, huống chi nàng cũng nhất định sẽ thích, nếu không sao lại mặc trên người đúng không?"

Hắn nhìn Tô Mặc, khẽ nâng khóe môi lên.

Tô Mặc vuốt vuốt phi châm trong tay, lạnh lùng lướt mắt nhìn hắn.

Ánh mắt của nàng như một đầm sâu tối đen, thanh u, quyến rũ, lạnh nhạt, sâu thẳm.

Ánh mắt đó như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn, khiến hắn cảm thấy như nàng đã hiểu rõ toàn bộ, sâu không lường được.

Đối diện với đôi mắt âm u của nữ tử, nhịp tim Ngu Nhiễm lại căng lên nửa nhịp. Thấy nàng cũng không phơi bày ra quá nhiều da thịt, trong lòng có chút tiếc nuối lại có chút may mắn. Nhưng sau khi phát hiện nàng đang khoác áo choàng lông cáo, nụ cười hắn chậm rãi biến mất, hỏi: "Đúng rồi, Tô tiểu thư, nàng không bị Văn Nhân Dịch làm gì chứ?"

"Vô sỉ." Ánh mắt Văn Nhân Dịch lóe tia sáng lạnh.

"Chậc chậc, vô sỉ nhất phải là các hạ mới đúng, ít nhất chuyện giậu đổ bìm leo này ta không biết làm, các hạ thật không phải quân tử." Ngu Nhiễm liếc xéo hắn, lời nói đương nhiên là có ngụ ý, hơn nữa ghi hận chuyện hắn đánh bất tỉnh mình, còn có lần này dám đến đây trước, đào góc tường của Ngu Nhiễm hắn.

"Binh giả quỷ đạo dã*, dùng bất cứ thủ đoạn nào, tại hạ chưa bao giờ là quân tử." Văn Nhân Dịch chợt rút kiếm nhắm vào Ngu Nhiễm, "Còn nữa… Cởi."

(*) Binh giả, quỷ đạo dã: Một câu trong binh pháp Tôn Tử, ý nói chiến tranh phải dùng thủ đoạn, không sợ quỷ quyệt.

Hắn nói đương nhiên là y phục của Tô Mặc.

"Bản công tử đang có ý đó, các hạ đã cởi áo lông cáo, bản công tử đương nhiên cũng có thể cởi xuống một lớp cho nàng."

Ngu Nhiễm cố ý hiểu sai, vừa cởi y phục của mình, vừa dùng ánh mắt khiêu khích bỡn cợt nhìn Văn Nhân Dịch.

Ngoại sam của hắn là dùng ba vạn ba ngàn gốc tàm ti băng lam dệt mà thành, bên trong mặc trung y trắng mỏng thanh nhã, lụa mỏng rủ xuống như mây trắng bồng bềnh lượn lờ, vật liệu giống hệt Tô Mặc. Dưới ánh nến, lớp lụa càng thêm trong suốt, nếu như nó có thể hiển hiện ra dáng người xuất sắc của Tô Mặc, thì sa y trong suốt cũng hiện rõ lồng ngực rắn chắc, đường cong xinh đẹp của nam tử.

Không thể không nói, hai người đàn ông này mỗi người mỗi vẻ, vóc người đều là hoàn mỹ nhất đẳng.

Ngu Nhiễm hơi nghiêng mắt, tà mị hỏi: "Tô tiểu thư cảm thấy thân hình của tại hạ như thế nào?"

Tô Mặc cười nhạt, châm chọc nói: "Đều giống nhau, hơi kém một chút."

"Đó là do nàng không thấy rõ ràng, ta không ngại cởi xuống một lớp nữa để cô nương nhìn cẩn thận." Nói rồi Ngu Nhiễm đưa tay muốn cởi luôn trung y, chuôi kiếm đen của Văn Nhân Dịch đánh vào tay hắn.

Nụ cười của Tô Mặc chuyển thành âm trầm nói: "Đủ rồi, hai người các ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?"

Nàng đã sớm nhìn ra đầu mối, một câu nói toạc thiên cơ.

Nghe vậy, Ngu Nhiễm sờ sờ mũi, môi mỏng vẫn hơi cong, thong thả ung dung rót cho mình một ly trà.

Hắn nhấp một miếng, nhìn về phía Văn Nhân Dịch, đối phương cũng nhìn lại hắn, hai người đối mặt một lúc lâu.

"Làm vị hôn thê của ta." Chợt, hai người trăm miệng một lời nói.

Dứt lời, hai người lại hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.

Vị hôn thê! Tô Mặc từ từ nâng mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh thấu xương, sau đó nàng khẽ mỉm cười, vươn tay vén lại lọn tóc mai, "Thì ra tộc trưởng của hai vị bức hôn, vô cùng cấp bách, cho nên cần gấp một bia đỡ đạn có đúng không?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặc dù có ý này, nhưng cũng là thật lòng muốn nàng làm vị hôn thê của mình.

Tô Mặc trầm ngâm chốc lát, sóng mắt chuyển động, cười quyến rũ nói: "Được! Ta có thể đồng ý."

Văn Nhân Dịch cùng Ngu Nhiễm ngẩn ra, trước mắt có hai nam tử, nàng đồng ý là đồng ý ai?

Tô Mặc không nhìn hai người họ, nheo mắt phượng, mị nhãn như tơ, hơi thở quanh thân lạnh lùng bộc phát.

Mặc dù kiếp trước nàng là nữ nhân mà nam nhân khát vọng muốn tranh đoạt nhất, nhưng hai nam tử trước mắt cũng tuyệt đối sẽ không động tâm vì nhân vật như nàng. Huống chi nàng từ trước đến giờ vô cùng tỉnh táo, trong lòng không sinh đắc ý vì được hai nam nhân tranh chấp, càng không tự cao tự đại, vì kiếp trước nàng đã sớm căm ghét bị tranh đoạt rồi, vả lại, kỹ xảo tranh đoạt của nam nhân cường đại chẳng qua chỉ có vài loại, là quyền thế, đổ máu, ám sát, chiến tranh mà thôi.

Nhưng trước mắt nàng lại có một ý tưởng kỳ quái, nàng khát vọng muốn nhìn cảnh hai người bọn họ đấu với nhau, muốn nhìn thấy hai nam nhân xuất sắc rút kiếm vì nàng.

Nàng vẫn có một chút oán khí với hai người, buồn bực bọn họ cứ tùy ý động tay động chân với nàng.

Nàng bỗng nhiên thích tọa sơn quan hổ đấu*! Nhìn bọn họ hạ mình, mặt xám mày tro, hai bên tổn hại! (*tọa sơn quan hổ đấu: ngồi xem hai hổ đánh nhau)

Quả nhiên nàng mới là phúc hắc nhất!

Vì vậy, nàng chậm rãi nâng môi, vẽ ra nụ cười giễu cợt: "Rất dễ dàng, hai người các ngươi đánh một trận vì ta đi, người nào thắng, ta sẽ làm vị hôn thê của người đó."

"Đấu? Đấu thế nào?" Chu tiên sinh đứng bên ngoài khó hiểu hỏi.

"Đấu văn, thơ, họa, vũ là sở trường của Ngu Nhiễm." Văn Nhân Dịch mặt không chút thay đổi nói.

"Đấu võ, tên, cưỡi ngựa bắn cung, khinh công, đấu giác là sở trường của Văn Nhân Dịch, bản công tử rất thua thiệt." Ngu Nhiễm chậm rãi cười.

Chuyện đến bây giờ, hai người vẫn tính kế đối phương, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, không lộ chút sơ hở.

Tô Mặc vươn tay cầm đàn tam huyền bên giường lên, nhẹ nhàng gảy, làn điệu cứng rắn như đá, nâng giọng: "Không phiền phức như vậy, chỉ cần hai vị đánh một trận ngoài phố, thi triển bản lĩnh của mình, bất luận dùng đao hay dùng kiếm, làm cho đối phương thua triệt để, không kể sống chết là được."

Chu tiên sinh lập tức thất kinh: "Cái gì? Nàng lại dám để Văn Nhân công tử cùng Ngu Nhiễm công tử đánh nhau ngoài phố trước mặt mọi người?"

Hạ Phong cũng ngẩn ra, tuy trong kỹ viện thường có cảnh hai nam nhân vung tay vì một kỹ nữ, nhưng đều là mấy tên ăn chơi trác táng, phá của trong gia tộc. Hai vị công tử đều là nam nhân ưu tú hiếm có trên đời, đấu ngoài phố trước mặt mọi người? Đây là đang tự hủy thanh danh sao?

Nhưng là nữ nhân này lại muốn họ công khai đấu một trận, chẳng lẽ không phải khiến hai người thành trò cười cho thế nhân?

Ngoan độc, thật ngoan độc!

Tô Mặc khiêu khích nhìn bọn họ, "Nếu hai vị không muốn vậy thôi đi, hiếm khi ta đồng ý với các ngươi một lần. Ngày sau ta cùng ra cùng vào với vị hôn phu, nhưng ngẫm lại, các ngươi có thể có thành ý gì chứ?"

Ngu Nhiễm khẽ động tâm, lập tức cười một tiếng, "Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, vậy thì đánh một trận, bản công tử không ngại, ta cũng sẽ không thua."

Văn Nhân Dịch rút kiếm ra , lạnh lùng nói: "Ta cũng không ngại, chỉ tiếc là các hạ quá tự tin."

"Rất tốt, rất tốt, ta với ngươi ra ngoài đấu một cuộc."

"Được! Ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi."

Nói xong, hai người nhấc vạt áo, tung người nhảy ra ngoài.

Chu tiên sinh hít một hơi khí lạnh, nữ nhân này thật là đáng sợ, Văn Nhân công tử cùng Ngu Nhiễm đã sớm có khoảng cách, mặc dù hai người vạch mặt chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng hai người đã quen các loại thủ đoạn dồn đối thủ vào chỗ chết, tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay. Nữ nhân này không ngờ lại là một kíp nổ, chỉ ngại thiên hạ không loạn, Yêu Cơ thật là đáng sợ.

"Đợi chút, bọn họ rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Minh Kính đạo trưởng vội vàng tiến lên hỏi.

"Không có gì, hai công tử đánh nhau vì một nữ nhân." Hạ Phong sờ cằm nói.

"Cái gì? Hai công tử đánh nhau vì một nữ nhân?" Minh Kính đạo trưởng không thể tin kêu lên, "Bọn họ vì nữ nhân? Làm sao có thể?"

Minh Kính đạo trưởng lập tức trách cứ, cảm thấy hai người thật không lý trí, sống hai mươi năm mà lại hành động như trẻ con ngây thơ.

Lúc này Tô Mặc đã đi ra ngoài, nàng khoác áo lông cáo của Văn Nhân Dịch, áo rũ xuống đến đầu gối, che giấu cảnh xuân, dưới bàn chân mang giày thủy tinh, bắp chân hoàn mỹ thon dài, trong ngực ôm đàn tam huyền, vừa ưu nhã đi, vừa thoải mái tùy ý gảy đàn.

Khi Minh Kính nhìn thấy Yêu Cơ cao quý lãnh diễm, ông không khỏi ngẩn ra, một lúc sau phải bịt mũi, máu mũi chảy ồ ồ.

Hạ Phong vội đưa cho ông một cái khăn tay, "Đạo trưởng quá bổ không tiêu nổi rồi, không sao chứ?"

Minh Kính vội vàng nhận khăn, tìm một bậc thang đi xuống nói: "Vô lượng Thiên Tôn, khó trách hai tiểu tử lại đánh nhau, bần đạo cũng muốn hoàn tục luôn."

Gió đêm ào ào thổi, Tô Mặc đứng dưới đường phố nhìn hai người đao quang kiếm ảnh trên nóc nhà, ung dung nói: "Hai vị, phía trước có một phố hoa rất náo nhiệt, các ngươi cần phải chân chính đấu một cuộc, bản cô nương sẽ đi theo các ngươi, thi triển bản lĩnh thật sự của các ngươi ra đi." Nói xong, nàng cười một tiếng, thêm một câu, "Chỉ là, phải vừa đấu vừa nói một trăm lời tâm tình với bản cô nương, nói không chừng ta sẽ cảm động , ta nghĩ… hai vị công tử nhất định sẽ không làm ta thất vọng!"

___

Ngu Nhiễm bắt đầu lộ mặt phúc hắc đen thui của mình rồi đó. Chương sau đánh lộn hấp dẫn lắm nha.

Sau bao năm tháng bị ngược, nay chị đã ngược lại các anh. Thiệt là sảng khoái!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.