Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

Chương 67: VƯƠNG THU CÚC ĐẮC Ý




Đã trót huênh hoang lý tưởng vĩ đại với Ly Lạc, Hiên Viên Chiếu rốt cục đành phải nghiêm túc rèn luyện công phu.[cái danh dự của người đàn ông tạo động lực đúng thật là khủng khiếp] Mặc dù cuối cùng chân hắn vì đứng trung bình tấn mà không ngừng run rẩy, cả người đau nhức đến rớt nước mắt nhưng bất luận thế nào, nhiệm vụ trung bình tấn xem như đã miễn cưỡng hoàn thành.

Ba ngày sau đó, tiểu vương gia điêu ngoa ác liệt đều bị đích thân Ly Lạc giám sát, mỗi ngày trôi qua khổ không thể tả, học văn tập võ, mặc dù tiến bộ thần tốc, nhưng trong lòng hắn nỗi tức giận còn tích lũy gấp bội.

Có áp bức tất nhiên có phản kháng, trầm mặc chịu đựng sẽ dẫn đến lẳng lặng diệt vong. Hiên Viên Chiếu tuyệt không nguyện ý lẳng lặng diệt vong, cho nên hắn lựa chọn bộc phát.

“Bình Tam, mang cho ta sợi dây.” Tiểu vương gia Hiên Viên hai tay phát huy tinh thần bất khuất, dùng sức ôm lấy cây cột cạnh cửa, một bên lớn tiếng hô gọi tùy tùng.

Bình Tam chạy tới, thở hổn hển giơ lên một đoạn dây: “Ta nói này tiểu vương gia, ngài muốn làm gì vậy?” Thật sự không hiểu, chẳng lẽ tiểu vương gia định trói Ly Lạc? Xét đến sức lực của hắn, chuyện này sao có thể?

“Trói ta vào cây cột này.” Hiên Viên Chiếu vẻ mặt lẫm liệt hạ lệnh, thấy Bình Tam há hốc miệng không thể khép lại, hắn gấp đến độ đạp cho Bình Tam một cước: “Nhanh lên một chút, nói gì hôm nay ta cũng không đi ra ngoài, đề phòng y tra tấn xương cốt ta, ngươi phải trói ta cho chắc vào.”

“Tiểu vương gia, ngài… ngài là vì muốn đối kháng với thủ pháp phân cân thác cốt nên muốn đem trói chính mình vào ư?”

Cằm Bình Tam gần như muốn trật khớp, tại sao tiểu vương gia đọc sách thánh hiền vài ngày chẳng những không thông minh lên, ngược lại còn ngốc nghếch đi?

“Nói nhảm, còn phải hỏi sao? Ta mặc dù không nhịn được đau, nhưng bị trói thế này, không nhịn cũng không được, cái này gọi là cường chế để bảo vệ, hiểu chưa?” Hiên Viên Chiếu tiểu vương gia ngước đầu, bộ dáng thấy chết không sờn.

“Nhưng là… nhưng là…” Sắc mặt Bình tam càng thêm bất khả tư nghị: “Nhưng Ly Lạc cũng có tay đó tiểu vương gia, y… y chỉ cần cởi trói cho ngài… đến lúc đó ngài làm thế nào mà cường chế để bảo vệ?”

“Nga… A… Đúng vậy… Y cũng có tay… ” sweat  [bị vợ dạy bảo ko biết kiến thức tăng bao nhiêu nhưng ta thấy Chiếu nhi ngu hơn bình thường lun rùi chắc bị đánh nhiều quá sinh lú] Sắc mặt Hiên Viên Chiếu liên tục biến đổi, cuối cùng trút giận lên Bình Tam: “Đồ đần, các ngươi đều là đồ đần, nhìn thấy bổn vương chịu khổ cũng không nghĩ ra cách giải cứu, thời điểm mấu chốt đều không thể trông cậy được…”

“Mặc kệ, bổn vương nhất quyết ra ngoài, cùng lắm thì bỏ y…” Hiên Viên Chiếu hùng hổ hô to: “Ta phải đi tìm phụ vương.” Hắn nói xong liền phất tay áo đi thẳng.

“Tiểu vương gia… có phải hắn cố ý hù dọa Ly Lạc không?” Bình Tam ngơ ngác hỏi Bình Nhị vừa bước vào, đang nghệch ra nhìn bóng lưng Hiên Viên: “Bất quá cũng có thể đầu óc hắn thật sự hỏng rồi, xong hết rồi, ngươi nói nếu đầu óc hắn hỏng thật thì làm sao bây giờ?”

“Đừng nghĩ nhiều.” Bình Nhị gõ Bình Tam một cái: “Hắn muốn dọa Ly Lạc đó, dù đầu óc có biến thành ngu ngốc, hắn cũng biết đây là do hoàng thượng tứ hôn, nói bỏ là bỏ được sao?”

Trong thư phòng, Bình vương gia vẻ mặt tươi cười như lão hồ ly ngồi nghe con trai bất bình tức giận kể rõ lý do bỏ vợ, đợi hắn rốt cuộc nói xong, mới ho khan hai tiếng, cười híp mắt hỏi: “Con trai, là do Ly Lạc phạm tội nghiêm trọng không tả xiết, ngươi không thể nhịn được cho nên mới kiên quyết muốn bỏ vợ có phải không?”

“Không sai thưa cha.” Hiên Viên Chiếu mắt đẫm lệ, sán đến gần lão vương gia: “U u ô, ta vẫn biết phụ thân thương ta nhất, u u ô… “

“Ân, cha đương nhiên thương ngươi, bất quá, lúc đầu ngươi muốn kết hôn với Ly Lạc sao không nghĩ đến chuyện này? Ngươi rõ ràng biết Ly Lạc võ công cao cường đúng không?” Vương gia vẫn cười híp mắt.

“Nga… ta… ta lúc ấy… lúc ấy không nghĩ tới…” Trong lòng Hiên Viên Chiếu xẹt qua một tia dự cảm bất hảo. [sao e nghĩ tới đc em bị người ta bán mà còn vui vẻ đếm tiền dùm người ta nữa mà, cũng ko trách ai đc bị chính ô cha yêu thương của mình tính kế sao có thể đề phòng, thui chịu chấp nhận số phần đi e ơi]

“Ngươi không nghĩ tới? Ngươi thấy lý do này có thể tâu với hoàng đế ca ca của ngươi được sao?” Vương gia vẫn vẻ mặt tươi cười.

“Nga…”Hiên Viên Chiếu xoa xoa lệ nóng trong mắt, ngưng thần suy nghĩ.

“Hoàng đế tứ hôn, kết quả ba ngày sau ngươi bỏ vương phi, ngươi nghĩ hoàng đế ca ca vốn thương yêu ngươi có thấy đau lòng không khi biết tình cảnh ấy?” Vương gia càng tươi cười sung sướng, mà Hiên Viên Chiếu bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

“Nhưng… nhưng là ta có lý do…” Hiên Viên Chiếu lắp bắp nói, trong lòng âm thầm phát hiện ra vận khí hắn thật sự rất không tốt.

“Nga, lý do gì?” Lão vương gia nhướn cao lông mày, tựa hồ đã sớm biết con trai sắp nói gì.

“Y… y dám đối với phu quân là con quyền đấm cước đá, đây là tội đại bất kính…” Hiên Viên Chiếu lầm bầm như muỗi kêu, đã lờ mờ biết được lão cha hắn sẽ nói gì sau đó.

“Y làm như vậy là vì sao? Là vì cho ngươi thành tài. Ngươi thấy hoàng thượng sẽ vì lý do đó mà đồng ý cho ngươi bỏ y sao? Hiện tại ca ca ngươi trấn thủ biên quan, hoàng thượng xưa nay thương ngươi, ngài so với cha ngươi là ta còn hi vọng gấp bội rằng ngươi sẽ có khả năng…”

Lần này không chờ Bình vương gia nói xong, Hiên Viên Chiếu uể oải ngắt lời: “Được rồi, ta biết rồi, dù sao nói đi nói lại, ta chính là khó có khả năng bỏ rơi Ly Lạc, tối thiểu trong thời gian ngắn ta không thể bỏ rơi y, phải vậy không?” Hắn hoàn toàn bỏ hẳn kế hoạch phản kháng.

“Chậc chậc, con ta quả nhiên thông minh thiên phú a, mới ba ngày đã trở nên hiểu chuyện như vậy.” Bình vương gia ha ha cười, còn Hiên Viên Chiếu thật sự không vừa mắt bộ dáng tươi cười như lão hồ ly của cha hắn.

“Cha, ta đích thật là trở nên thông minh hơn, thông minh đến mức ta vừa nghĩ ra, chuyện ta lấy Ly Lạc trừ việc ta chủ động nói muốn kết hôn với y, còn lại đều là âm mưu của ngài và hoàng đế ca ca, các ngài chính là nhìn không được ta thảnh thơi sống qua ngày.” [giờ mới nghĩ ra có thể hơi muộn  leuleu ]

Vẻ mặt tươi cười của Bình vương gia bỗng nhiên cứng nhắc, một hồi lâu sau mới hắc hắc cười khan nói: “Khụ khụ, đứa con trai này, ngươi biến thành thông minh lão cha thật cao hứng, nhưng cũng không cần nhanh như vậy chứ.”

Hiên Viên Chiếu tức giận xoay người bỏ đi, kiếp trước hắn đến cùng đã tạo ra tội nghiệt gì để đến kiếp này gặp được người cha như vậy chứ.

“Chiếu nhi, giả sử cha và hoàng thượng đáp ứng cho ngươi bỏ rơi Ly Lạc, ngươi thật sự nhẫn tâm bỏ y được sao?” Đúng lúc Hiên Viên Chiếu sắp xuất môn, Bình vương gia đột nhiên nghiêm trang hỏi.

Hiên Viên Chiếu khựng lại, nhưng không trả lời, mà tiếp tục bước ra khỏi cửa. Ở đằng sau, Bình vương gia nhẹ thở dài một tiếng: Vì con trai minh mà hy sinh Ly Lạc, thật sự là quá tàn nhẫn.

“Thật sự nhẫn tâm sao?” Hiên Viên Chiếu vừa đi vừa thì thào tự nói. Nhớ tới quyền đấm cước đá, hắn có chút hận Ly Lạc, nhưng thật sự phải bỏ y, không biết vì sao tự đáy lòng lại sinh ra một tia không nỡ. Không phải chỉ một tia, là… là thật vô cùng không nỡ, mặc dù hai ngày nay buổi tối y đều không cho mình làm loại chuyện kia.

Lắc lắc đầu trước hòn đá bên đường, hắn oán hận mắng chính mình: “Hiên Viên Chiếu a Hiên Viên Chiếu, ngươi là cái tên không có tiền đồ, ngươi là bị ngược đãi thành cuồng rồi sao? Bị đối đãi như vậy mà vẫn không nỡ…”

Đang nói chợt nghe thấy phía trước có tiếng Ly Lạc vang lên, hắn bị dọa tới mức cả người run rẩy, thầm nghĩ xong hết rồi, hôm nay cố đi tìm lão cha nói chuyện bỏ Ly Lạc nên trễ giờ đi học, xong hết rồi xong hết rồi, tí nữa thể nào cũng phải chịu ăn roi liễu cùng phân cân thác cốt a.

Nghĩ tới đây, hắn vội vàng ngẩng đầu cười nịnh nọt với Ly Lạc: “Cái kia… cái kia ta vừa mới… vừa mới đi tìm phụ vương có chút việc, nhất thời… nhất thời chậm trễ…” Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cây roi liễu trong tay Ly Lạc.

“Ta biết, ngươi về trước ăn cơm, ăn xong điểm tâm thì đến thư phòng đi, ta hôm nay đi ra ngoài có chút việc, xong sẽ trở về.” Ly Lạc cười lên như mộc xuân phong, nhất thời khiến cho Hiên Viên Chiếu thụ sủng nhược kinh.

“Vậy… ta liền đến thư phòng đây.” Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, hắn không ngu ngốc đến mức tưởng rằng Ly Lạc sợ bị bỏ rơi nên mới thay đổi thái độ với mình, chẳng lẽ y biết mình muốn bỏ vợ cho nên mới tiếu lí tàng đao sao?

Hiên Viên Chiếu bị ý nghĩ của chính mình dọa đến nhảy dựng, lại nghe Ly Lạc cười nói: “Không được, trước tiên để Bình Nhị đưa ngươi về ăn cơm, ăn no mới có tinh thần. Cảnh cáo ngươi không được bất kính với tiên sinh, nếu như ta trở về biết chuyện, tuyệt sẽ không tha.” Y hài lòng nhìn đối phương rụt người lại khi thấy mình giơ roi lên, ngọt ngào nói: “Hảo, trở về ăn cơm đi, buổi chiều cho ngươi nghỉ nửa ngày.”

Hiên Viên Chiếu cơ hồ cảm động muốn khóc, từ sau đêm động phòng hoa chúc, Ly Lạc chưa từng ôn nhu như vậy, nhìn bóng dáng y vội vã rời đi, trong lòng hắn tràn trề ấm áp.

“Tiểu vương gia, vương phi cố ý chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngài, đều là đích thân y làm, nói là tiểu vương gia mấy ngày nay biểu hiện không tồi, thưởng cho người.” Bình Nhị cố nén cười cung kính nói, trong lòng đối với ngự phu thuật của Ly Lạc bội phục không thôi: Mới được vài ngày, tiểu vương gia bá đạo đã vinh quang gia nhập hàng ngũ sợ vợ trong kinh thành.

“Chết, lão cha ta…” Hiên Viên Chiếu vừa mới cước bộ phấn chấn đi theo Bình Nhị được vài bước, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt đại biến, không nói một câu bắt đầu chạy đi.

“Cha… cha…” Bình vương gia đang phiền não về tương lai của con trai và con dâu, chợt nghe thấy tiếng hô kinh hoàng luống cuống của con trai mình. Không chờ hắn đứng lên, Hiên Viên Chiếu đã vọt vào.

“Cha, người nhớ kĩ, nghìn vạn lần không thể đề cập trước mặt Ly Lạc ta từng có ý nghĩ bỏ vợ, nghìn vạn lần biết không?” Hắn nhìn ánh mắt mờ mịt khó hiểu của lão cha mình, gấp đến độ vỗ đùi nói: “Ai ô lão cha của ta, nếu để cho lão hổ kia biết ta từng có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy, sau này con của người còn có hoa quả điểm tâm mà ăn hay sao?”

Mãi đến lúc bóng dáng Hiên Viên Chiếu đi khuất, Bình vương gia mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, hắn đột nhiên phát hiện, vừa rồi mình vì đôi vợ chồng này mà phiền não, đúng là khéo lo bò trắng răng.

Ngày từng ngày trôi qua, cố gắng cùng tiến bộ của Hiên Viên Chiếu rốt cuộc khiến cho hắn trở thành một thiên tài danh phù kỳ thực. Hắn không dám không cố gắng, bởi vì mặc dù Ly Lạc hiện thời rất ít khi ra tay, nhưng hắn lại thủy chung nhớ kĩ tư vị phân cân thác cốt.

Hắn cũng không thể không cố gắng, vì mỗi khi tổng kết bảy ngày một lần, sau khi phu tử không chút nào vì tình riêng đối với hắn tiến hành gia thưởng, Ly Lạc tối hôm đó sẽ đặc biệt phong tình vạn chủng nhu tình vô hạn, làm cho hắn một đêm này cảm thấy tất cả cố gắng đều là đáng giá. Bất quá, đến ngày hôm sau lại đối mặt với cách thức huấn luyện địa ngục, hắn chỉ muốn xóa sạch ý nghĩ này

Vỏn vẹn năm năm, Hiên Viên Chiếu từ một tên ăn chơi trác táng nhanh chóng trở thành người có thể cùng những văn nhân mặc khách nổi danh nhất Lộc quốc luận đàm thi phú, cùng triều thần chi sĩ thảo luận đạo trị quốc, mà thiên phú võ học của hắn thì càng thêm kinh người. Ngay cả Bình Nhị cùng Bình Tam liên thủ, hắn cũng có thể đấu ngang tay với hai cao thủ đứng đầu này. Đương nhiên, sở dĩ tiến bộ thần tốc như thế cũng do Ly Lạc cho hắn ăn một chút linh dược.

Chỉ bất quá, điều ngoài ý muốn mọi người chính là: mấy năm trước Hiên Viên Chiếu nghiến răng nghiến lợi kiên trì tập võ là vì một mục tiêu vĩ đại – đánh bại Ly Lạc. Song khi hắn rốt cuộc võ công đại thành, lại tựa hồ quên đi mục tiêu này, bình thường cũng không còn nhắc đến nữa.

Đừng nói Bình vương gia cùng cả đám tôi tớ, ngay cả Ly Lạc cũng thấy vô cùng kì quái. Về lý thuyết lúc đầu y cũng không phô diễn toàn bộ thực lực, lấy võ công Hiên Viên Chiếu hiện tại làm tiêu chuẩn, hắn hẳn là nên hoàn toàn tin tưởng đã có thể đánh bại mình, cũng không biết vì sao, hắn chưa từng một lần muốn cùng mình tỉ thí.

Phu tử đã rời quán, mấy chục cao thủ đại nội cũng đều lần lượt rời đi, bọn họ đã không còn gì có thể dạy cho Hiên Viên Chiếu.

Một năm trước, hoàng thượng bổ nhiệm Hiên Viên Chiếu làm hình bộ thượng thư, sau vì hắn biểu hiện xuất sắc, lại vừa hạ lệnh cho hắn kiêm nhiệm binh bộ thượng thư, có thể nói là vô cùng hài lòng mà giao trách nhiệm cho hắn. Trước kia hắn chỉ lập chí muốn kết hôn với một trăm tiểu thiếp mà nay rốt cuộc đã có thể khiến cho Bình vương gia ngẩng cao đầu hãnh diện.

Hết thảy đều tiến triển hết sức thuận lợi, mà về phía quốc sư Độc Cô Khung, kế hoạch báo thù của Ly Lạc cũng sắp triển khai.

Trong thư phòng Bình vương gia, bầu không khí lúc này hết sức ngưng trọng.

Bình vương gia chớp mắt nhìn Ly Lạc sắc mặt kiên định, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, một hồi lâu mới trịnh trọng nói: “Ly Lạc, lẽ ra những điều ngươi đáp ứng với ta, hiện tại toàn bộ đã làm được, ta không nên ngăn cản ngươi đi báo thù, nhưng là… Ngươi đã thật sự cân nhắc rõ ràng chưa? Hiện tại cảm tình của Chiếu nhi với ngươi, sợ rằng trong lòng ngươi đã biết rõ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm rời hắn đi một lần nữa, khiến cho hắn một lần nữa lâm vào thống khổ sao?”

Ly Lạc lắc đầu cười khổ nói: “Vương gia, Chiếu nhi hắn… đối với ta căn bản không có cảm tình gì cả. Miễn cưỡng mà nói, có lẽ là ta mang đến cho hắn nhiều vui thích, nhưng loại vui thích này bất luận kẻ nào cũng có thể mang lại được. Hắn hiện tại chỉ bởi vì ta gây ảnh hưởng quá sâu, nhất thời không thể dứt ra. Chờ đến khi ta rời đi, không quá vài ngày, hắn sẽ một lần nữa trở lại là tiểu vương gia hăng hái như trước, điểm này vương gia không cần phải lo lắng.”

“Nhưng là vạn nhất… vạn nhất Chiếu nhi trong năm năm này đã đối với ngươi động chân tình?” Bình vương gia trầm ngâm, mặc dù tựa hồ khó có khả năng này, nhưng hắn cũng không nguyện ý để cho Ly Lạc mạo hiểm chỉ vì một mối cừu hận vài chục năm trước.

Ly Lạc cúi đầu, tình cảm của y với Hiên Viên Chiếu sớm đã xâm nhập đến tận xương tủy, vạn nhất… vạn nhất hắn đối với mình thật sự đã có một phần tình cảm đáp lại… Y nghĩ đến mà mừng thầm, nhưng liền đem gạt phần mừng rỡ này đi.

“Vương gia, có lẽ chúng ta có thể thử một lần. Người biết đó, thù của cha mẹ cao tựa trời sâu tựa bể, nhưng đối với Chiếu nhi, ta cũng vạn phần không nỡ, cho nên, để cho ông trời thay ta quyết định đi. Nếu như… nếu như Chiếu nhi hắn… hắn là thiệt tình thích ta, khiến cho ta… có thể ích kỉ…” Con ngươi trong suốt của Ly Lạc thản nhiên nhìn Bình vương gia: “Ta nghĩ vương gia tuyệt đối sẽ không động tay động chân vào chứ.”

“Ngươi yên tâm, đây là vì hạnh phúc đại sự cả đời của ngươi, bổn vương sao có thể hành sự bừa bãi.” Bình vương gia trịnh trọng hứa hẹn, trong lòng lại càng thêm trầm trọng, hiện tại hắn chỉ hi vọng con mình không cô phụ Ly Lạc, song chuyện tình cảm phát triển ra sao, không phải chuyện kẻ nào có thể nắm chắc.

“Vương gia, lão vương gia đang chờ ngài ở thư phòng, nói là có chuyện phân phó.” Bình Đại bẩm báo với Hiên Viên Chiếu vừa bước vào phủ, thiếu niên điêu ngoa lúc đầu hiện giờ đã biến thành một thanh niên trầm ổn, trên người luồng khí phách khiến người khác kinh hãi cũng khác xa so với ngang ngạnh bá đạo trước kia.

“Cha tìm ta có việc?” Hiên Viên Chiếu nghi hoặc nhìn thư phòng: “Lão gia hỏa kia có thể có chuyện gì đứng đắn? Được rồi, ngươi đi nói cho người một tiếng, ta trở về phòng thay quần áo xong sẽ sang ngay.”

“Kì thật phụ tử một nhà gặp mặt, cũng không cần cầu kì như vậy, lão vương gia hôm nay hăng hái bừng bừng, vương gia nếu không nhanh…”

Bình Đại ha ha cười. Không chờ hắn nói xong, Hiên Viên Chiếu chỉ lắc đầu: “Ta còn muốn trở về phòng một chuyến, Ly Lạc đang bị phong hàn. Hôm qua đã nằm cả một ngày, hôm nay lúc ta lâm triều y vẫn đang nằm, cũng không biết lúc này thế nào. Ta phải đi nhìn một chút mới có thể yên tâm.”

“Nga, được, tiểu nhân về trước báo cho lão vương gia.” Bình Đại lui ra, quay đầu nhìn bóng lưng Hiên Viên Chiếu vội vã đi về hướng Hà Phong Hiên, lải nhải nói: “Thử cái gì mà thử a, như vậy mà còn phải thử sao? Người mù cũng có thể nhìn ra là thật tâm hay là giả ý, thật không hiểu lão vương gia và Ly Lạc nghĩ thế nào.” Lúc Bình vương gia cùng Ly Lạc hiệp định, Bình Đại là người duy nhất biết rõ tình hình.

“Ly Lạc, hôm nay ngươi cảm thấy thế nào?” Hiên Viên Chiếu vừa về đến phòng, khí phách trầm ổn lúc trước toàn bộ biến mất không tung tích, mặt đầy tươi cười nhìn Ly Lạc đang nằm trên giường bệnh.

“Còn có thể thế nào, ta khỏe hơn nhiều rồi.” Ly Lạc cười khổ. Thiệt là, từ sau khi tập võ, thân mình chưa từng đau ốm, ai ngờ lần này đi câu bị lật thuyền, cư nhiên bị phong hàn, nhược như sư phụ biết được, còn không cười đến rụng răng a.

“Ngươi cũng không thể khinh thường, càng là người lúc bình thường không bệnh, lúc mắc bệnh sẽ càng nguy hiểm hơn.” Hiên Viên Chiếu ngồi ở đầu giường cầm tay Ly Lạc, một bên kêu Bình Nhị hỏi kĩ hôm nay y uống thuốc gì, ăn cái gì.

“Được rồi, ngươi để cho ta an tĩnh một lát, ngươi có việc gì cần làm thì đi đi.”

Ly Lạc đẩy hắn, Hiên Viên Chiếu không chịu đứng lên, cuối cùng thấy con mắt Ly Lạc nheo lại, mới lặng lẽ đứng lên lui ra ngoài hỏi Bình Nhị: “Ta hôm qua không làm chuyện gì sai chứ? Tại sao Ly Lạc lại đẩy ta đi a?”

Bình Nhị lộ ra một ánh mắt xem thường, trong lòng nói tiểu vương gia ngươi thật đúng là hoàn toàn biến thành lão bà nô, cũng không ngẫm lại trước đây chạy trốn Ly Lạc trối chết, hiện tại tốt chưa, y bất quá nói một câu cho ngươi đi làm công việc của mình, ngươi đã nhanh chóng nghi thần nghi quỷ.

Nghĩ là nghĩ vậy, hắn cũng không dám nói ra, chỉ cung kính thưa: “Vương gia, người đang bệnh thường không thể nói lý cùng, ngài cũng không cần suy nghĩ nhiều, nếu như Ly Lạc tức giận với ngài thì đã sớm cầm roi rồi.”

Năm năm nay, cây roi liễu nọ vẫn thủ vững cương vị, Ly Lạc chưa bao giờ ném nó đi, bởi vậy ngay nó cũng thành cây roi nổi tiếng.

“Ân, đúng đúng.” Hiên Viên Chiếu thở phào nhẹ nhõm, lại dặn dò Bình Nhị: “Ta đi gặp cha một lát, ngươi phân phó mọi người, Ly Lạc nếu tâm tình bất hảo, các ngươi ủy khuất một chút mặc cho y đánh chửi, trở về ta sẽ thưởng. Y lúc này đang bệnh, dù y có đánh ta, ta cũng không muốn so đo với y, hiểu không?”

Bình Nhị dạ ran, trong lòng nghĩ vương gia ngươi thật đúng là hết thuốc chữa, Ly Lạc dù không có bệnh, y đánh ngươi ngươi cũng không dám hoàn thủ. Thiệt là, không nghĩ đến sau khi thành tài, tật xấu sợ vợ vẫn nghiêm trọng như vậy, cũng may Ly Lạc là người quân tử, nếu không vương phủ từ trên xuống dưới không biết sẽ biến thành cái gì.

Hiên Viên Chiếu phân phó xong, đổi lại quần áo rồi hướng về phía thư phòng.

Bình vương gia nhìn thấy con trai, trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, suýt nữa nói không ra lời. Suy đi tính lại, đến khi con trai bắt đầu không kiên nhẫn trợn trắng mắt, hắn mới mở miệng: “Chiếu nhi a, ngươi hiện giờ coi như là sự nghiệp đã thành, cũng nên lập gia đi.”

Hiên Viên Chiếu đang uống trà, nghe vậy một miệng nước phun ra ba thước, hắn cũng chẳng quan tâm hình tượng của mình, nhìn sang trước sau hai bên, mới đứng lên hướng lão cha gầm nhẹ: “Người làm cái gì vậy cha? Ta không phải đã sớm thành gia sao?”

“Ý của ta muốn nói cho ngươi nạp thêm mấy thị thiếp, khụ khụ, ngươi khi còn bé không phải lập chí muốn nạp một trăm phòng…”

Không chờ hắn nói xong, chỉ thấy Hiên Viên Chiếu đột nhiên nhảy lên gắt gao che đi cái miệng của cha hắn, thiếu chút nữa khiến Bình vương gia đáng thương nghẹn chết. [ko khéo a cha này mà tiêm vào đầu e Chiếu mấy chuyện nữa như đi chơi gái hay tìm người sinh con là ẻm giết cha diệt khẩu lun quá]

“Người điên rồi cha, muốn cho Ly Lạc nghe thấy lời này sao?” Hiên Viên Chiếu rướn cổ tiếp tục nhìn quanh: “Được rồi, sau này đừng đề cập đến chuyện này nữa, tám trăm năm trước ta đã chết phần tâm ý này rồi, ai ngờ người vẫn còn nhớ chứ.”

Bình vương gia vươn hai tay gạt móng vuốt vẫn ở trên miệng ra, thở hổn hển nhìn về phía tên con trai bất hiếu, thằng con đáng chết cưới vợ xong liền quên béng cha mình, vì sợ vợ mà hạ độc thủ với cha, thật là tức chết mà.

“Chiếu nhi, ngươi hiện tại căn bản đâu cần sợ Ly Lạc đến vậy. Nếu như nói trước đây ngươi đánh không lại mới sợ y, hiện tại võ công ngươi đã hơn xa Ly Lạc, sao vẫn còn bộ dáng sợ vợ như sợ cọp vậy?” Bình vương gia một bên vỗ ngực cho thuận khí, một bên tức giận nhắc nhở con trai.

“Người nghĩ ta không biết đạo lý này sao?” Hiên Viên Chiếu đặt mông ngồi xuống ghế: “Nhưng là không có biện pháp, đã sửa không nổi nữa. Được rồi cha, chuyện này sau này cũng đừng nói nữa. Dù sao chúng ta là hoàng tộc, không thiếu người nối dõi tông đường, quan trọng là, chuyện này nghìn vạn lần không thể để Ly Lạc biết, được không?”

“Kì thật… đây là ý của Ly Lạc.”

Bình vương gia trong lòng vô cùng vui vẻ, con trai cư nhiên vì Ly Lạc mà từ bỏ chí nguyện từ nhỏ, điều này có nghĩa gì? Đương nhiên nói lên hắn đã yêu thương Ly Lạc sâu đậm, lão vương gia khoái trá tung đòn sát thủ cuối cùng.

Nếu nói như vậy, con trai vẫn kiên trì không chịu nạp thiếp, vậy thì mọi sự đại cát, Ly Lạc cũng không cần mạo hiểm đi báo thù. Bình vương gia phảng phất đã có thể đoán được tương lai sau này Bình vương phủ có nhiêu hạnh phúc cùng mỹ mãn, không khỏi cảm động mắt mờ phiếm lệ.

“Ý của Ly Lạc? Không có khả năng, y sao có thể cho phép ta nạp thiếp?” Trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, Hiên Viên Chiếu thoắt thấy bối rối, hắn đột ngột đứng lên, không chờ Bình vương gia nói hết liền xông ra ngoài, mục tiêu đương nhiên là Hà Phong Hiên.

“Ly Lạc vừa mới ngủ, vương gia muốn đánh thức y sao?” Bình Nhị đến gần, báo cáo cho Hiên Viên Chiếu tình hình mới nhất của Ly Lạc.

“A? Vừa mới ngủ sao?” Hiên Viên Chiếu ngừng cước bộ, bước vòng quanh cửa mấy lần, cuối cùng dừng lại: “Quên đi, để cho y ngủ một lát. Bình Nhị Bình Tam, các ngươi lại đây.”

Bình Nhị cùng Bình Tam nhìn thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng rùng mình. Hiện giờ Hiên Viên Chiếu lộ ra vẻ mặt này, tất đã có đại sự xảy ra, hai người không hẹn mà cùng phỏng đoán: Chẳng lẽ là tướng quân ở biên ải thua trận bị bắt sao?

Không phải không có khả năng. Khả Hãn Đại Danh quốc ngấp nghé Lộc quốc đại tướng quân Hiên Viên Thanh, chuyện này đã truyền khắp thiên hạ. Hiên Viên Thanh tức đến cơ hồ hộc máu ra ngoài, liên tục mấy năm tử thủ biên thùy, gặp quân đội Đại Danh quốc sẽ không màng tính mệnh mà đánh, có tên nghe thấy tiếng đã sợ vỡ mật. Tính toán cho tới hôm nay, đại tướng quân đã năm năm chưa có trở về.

Hai người cùng Hiên Viên Chiếu đi tới thư phòng. Hiên Viên Chiếu phái một tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa phòng Ly Lạc, một khi Ly Lạc tỉnh lại, phải nhanh chóng báo cho hắn biết.

Bình Nhị Bình Tam lại nhìn nhau: Chẳng lẽ… chẳng lẽ vương gia quyết định mang theo Ly Lạc cùng chúng ta xâm nhập Đại Danh quốc cứu đại tướng quân sao? Hai người nhìn sắc mặt trịnh trọng của Hiên Viên Chiếu, cơ hồ nhận định phỏng đoán của mình chính là nguyên nhân giải thích cho sắc mặt kì lạ của vương gia.

“Các ngươi nói xem, nếu thê tử cổ vũ trượng phu của mình nạp thiếp thì có nghĩa là gì?” Hiên Viên Chiếu vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, một hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi hai người tâm phúc của mình: “Ân, ta biết các ngươi chưa có lấy vợ, có thể không rõ lắm tâm lý thê tử, không sao cả, các ngươi phát huy trí tưởng tượng của mình một chút, có gì thì nói đó.”

Bình Nhị Bình Tam té lăn quay trên đất, trên mặt hào khí lẫm liệt hùng dũng trong nháy mắt sụp đổ tan tành, hai người miệng ngáp như ếch chết trố mắt hỏi: “Vương… vương gia, người nói cái gì? Không phải… không phải đại tướng quân bị bắt sao?”

“Đại tướng quân bị bắt?” Hiên Viên Chiếu khó hiểu hỏi, nửa ngày mới hiểu lời nói của tâm phúc, không khỏi thưởng cho mỗi người một cái đập: “Nói càn, đại ca ta bách chiến bách thắng, sao có thể bị bắt. Sau này còn có ý nghĩ đại nghịch bất đạo ấy nữa, cẩn thận ta đem các ngươi hạ ngục.”

Bình Tam bị dọa nhanh chóng cúi đầu, Bình Nhị lại mặt dày hỏi: “Vương gia, sao lại… sao lại đột nhiên muốn nghiên cứu chuyện thê tử cho phép trượng phu nạp thiếp?” Hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Hiên Viên Chiếu, lắp bắp thất thanh hỏi: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Ly Lạc cho phép vương gia nạp thiếp sao?”

“Câm miệng, muốn mọi người trong phủ biết chuyện này sao? Các ngươi muốn tất cả tôi tớ đều chê cười ta sao?” Hiên Viên Chiếu gầm nhẹ: “Hai người các ngươi nhanh chóng ngẫm lại, gần đây ta thật sự không có đắc tội y đấy chứ?”

Bình Nhị Bình Tam ngẩng đầu nhìn trời, nửa ngày sau Bình Nhị mới lắc đầu nói: “Không có, hai chúng ta thật sự là không nghĩ ra được, vương gia người gần đây chưa lần nào phải quỳ ván giặt, cho nên hẳn là không có phạm sai lầm gì a.”

“Vậy vì sao Ly Lạc đột nhiên lại để cho ta nạp thiếp?” Hiên Viên Chiếu đột nhiên hung tợn nhìn về phía Bình Nhị Bình Tam: “Có phải hai người các ngươi không biết giữ mồm giữ miệng, đem ý nghĩ nạp thiếp hoang đường khi bé của ta tiết lộ ra ngoài, kết quả bị Ly Lạc biết?”

Bình Tam khụ một tiếng: “Vương gia, chí hướng kia của ngài, đừng nói tôi tớ trong phủ ta, tùy tiện hỏi một người trên đường xem bình sinh chí hướng của vương gia Hiên Viên Chiếu ở Bình vương phủ là gì, người ta cũng biết là nạp một trăm mỹ nhân làm tiểu thiếp, ngài nói, còn cần chúng ta tiết lộ sao?”

Hiên Viên Chiếu chật vật thu hồi ánh mắt, hắn cũng biết đức hạnh trước kia của mình. Chợt nghe Bình Nhị bừng tỉnh đại ngộ nói: “Vương gia, có phải ngài ngày ngày đêm đêm đều quá mức dũng mãnh, ngay cả khi Ly Lạc bị bệnh cũng không bỏ qua, cho nên Ly Lạc cảm thấy quá vất vả, mới có thể…” Lời chưa nói hết vừa nhìn thấy nắm tay Hiên Viên Chiếu liền lập tức thu về.

“Bình Nhị, ngươi đúng là miệng chó không nhả ra ngà voi, tính tình Ly Lạc là thế nào, có thể thuận cho chủ nhân làm thế sao? Vương gia nếu dám không để ý đến ý nguyện của y mà dũng mãnh tiến lên, sớm đã bị đá xuống đi quỳ ván giặt rồi.”

Bình Tam ha ha cười, rồi lại làm vẻ mặt chân chó nói: “Vương gia, theo ý ta, khẳng định là Ly Lạc trong lòng có chuyện, cho nên mới rời vương gia đi…” Chuyện Ly Lạc một lòng muốn báo thù, Bình Nhị Bình Tam cũng biết, nói như vậy là muốn thức tỉnh Hiên Viên Chiếu.

“Câm miệng, Ly Lạc không phải người như vậy.” Hiên Viên Chiếu gầm nhẹ nhưng trong lòng lại một mảnh lạnh lẽo. Hắn nghĩ tới trên cổ Ly Lạc luôn đeo một mảnh phỉ thúy, vô luận lúc nào cũng không chịu tháo xuống, chính mình dù đã cho y rất nhiều bảo vật quý giá cũng không thay thế được mảnh ngọc đó.

Hỏi Ly Lạc đó là vật gì, y chỉ nói là cố nhân tặng, vốn cho là vật của nhà truyền lại, hiện giờ nghĩ đến, chẳng lẽ chính là vật của gian phu, hiện giờ gian phu nọ đã trở về, Ly Lạc muốn cùng hắn đoàn tụ, cho nên mới khuyên mình nạp thiếp?

Hiên Viên Chiếu đột nhiên đứng lên, trong lòng lửa giận hừng hực thiêu đốt. Bình Nhị Bình Tam đều bị bộ dáng như Tu La địa ngục của hắn dọa cho hoảng sợ.

Chợt nghe tiểu nha đầu bên ngoài hô: “Vương gia, vương phi đã tỉnh.”

Hiên Viên Chiếu vội vàng phất tay áo bỏ đi, để lại Bình Nhị Bình Tam ở phía sau nhìn nhau: Thật tốt quá, chẳng lẽ vương gia rốt cuộc quật khởi, muốn hoàn toàn thoát ly danh hiệu sợ vợ sao?

Hai người vẻ mặt kích động đi theo, phút chốc đã tới Hà Phong Hiên.

Phía dưới mọi người thấy có trò hay, trong thời gian ngắn đã tụ tập đông đủ, chuẩn bị ở ngoài cửa vỗ tay trợ uy cho hành vi trượng phu của Hiên Viên Chiếu.

Kì thật không phải Bình Nhị Bình Tam đối với Ly Lạc có lòng oán hận, thật sự là mấy năm nay trình độ sợ lão bà của Hiên Viên Chiếu đã càng ngày càng sâu. Có đôi khi ngay cả Ly Lạc cũng nhìn không được, nhưng y là người không kìm được tính nóng, cho nên Hiên Viên Chiếu mấy năm qua quỳ ván giặt quả thực không ít.

Chính Ly Lạc cũng rất khổ não, cũng từng bí mật bảo Bình Nhị Bình Tam khuyến khích Hiên Viên Chiếu tiến hành phản kháng. Chỉ là ảnh hưởng đã xây dựng quá sâu, Hiên Viên Chiếu chẳng những không có lá gan này, còn liên lụy Bình Nhị Bình Tam bị mắng.

Dần dần, tất cả mọi người đối với việc Hiên Viên Chiếu khôi phục bình thường đều không ôm hy vọng. Ai ngờ ngay lúc này, bởi một cơ hội ngẫu nhiên, cư nhiên làm cho Hiên Viên Chiếu hùng khởi, bọn họ sao có thể không kích động.

Chỉ thấy Hiên Viên Chiếu nổi giận đùng đùng đi vào nội thất. Ly Lạc vừa mới tỉnh lại, miễn cưỡng dựa vào giường, thấy hắn đi vào, giương mắt hỏi: “Sao lại trở về? Không phải phụ vương gọi ngươi sao? Chẳng lẽ không có chuyện phân phó?”

“Nga… cái kia…” Rõ ràng Ly Lạc vẫn một bộ dáng mệt mỏi, nói chuyện giọng điệu cũng hết sức bình thường, thậm chí có thể nói là ôn nhu như nước, Hiên Viên Chiếu lại thấy chân mềm nhũn, ý định hỏi tội bay đâu mất.

“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi một chút, ngủ dậy có thấy tốt hơn không?” Hắn ngồi vào bên giường cầm tay Ly Lạc: “Mấy ngày nay ngươi gầy đi.” Trong lòng lại nghĩ có phải bởi vì không thấy được gian phu cho nên tương tư thành bệnh, bất quá không có can đảm hỏi thử.

Ngoài cửa vang lên một trận “bang bang đông đông”, Ly Lạc hướng ra phía ngoài thăm dò, chỉ thấy Bình Nhị cao giọng hồi đáp: “Không có gì vương phi, ta không cẩn thận đá đổ mấy bồn hoa.”  sofunny

Ly Lạc mỉm cười: Bồn hoa lớn như vậy, cho dù không cẩn thận cũng đá vào được sao?

Trong lòng nghĩ thế nhưng cũng không muốn truy cứu, y nói với Hiên Viên Chiếu đang ngồi trước mặt: “Gầy sao? Ta thấy ổn. Ngươi ra ngoài đi chứ, binh bộ hình bộ đều là trọng yếu của quốc gia, ngươi nếu như tiếp nhận chức vị này, phải dụng tâm vì dân chúng, vì hoàng thượng mà làm việc.”

Y khụ hai tiếng, trong lòng tính toán đến thời gian quốc sư hồi kinh.

“Không sao cả, ngươi bị bệnh quan trọng hơn. Huống chi quốc gia yên ổn, cũng không có chuyện gì lớn. Ly Lạc, cha vừa mới tìm ta, muốn cho phép ta nạp thiếp.” Hiên Viên Chiếu vừa nói vừa chú ý quan sát sắc mặt Ly Lạc.

Lông mày Ly Lạc nhíu lại: lão vương gia rốt cuộc tìm Chiếu nhi nói rồi sao? Như vậy chứng tỏ thời gian quốc sư về kinh không còn xa, Cừu Năng đáng chết… Trong lòng y bỗng nhiên kích động, ánh mắt nhìn Hiên Viên Chiếu cũng mang theo một tia sắc bén.

Hiên Viên Chiếu tiềm thức lẫn thân thể đều mềm nhũn, cuống quýt nói: “Ta không đáp ứng, thật sự đó Ly Lạc, không tin ngươi đi hỏi lão cha. Ta đã dùng giọng điệu kiên định kiên quyết bác bỏ, ngươi phải tin tưởng lập trường của ta, tình cảm của ta đối với ngươi sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi…”

Hắn còn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt biểu đạt thâm tình không hối hận của mình đối với Ly Lạc, lại bị cắt đứt bởi âm thanh vật nặng rơi xuống đất từ ngoài viện truyền đến, không khỏi tức giận hét lớn: “Tên khốn Bình Nhị, đi không có mắt à? Già rồi còn đi đá bồn hoa làm gì?” sofunny

Ly Lạc ngẩng đầu nhìn vào mắt Hiên Viên Chiếu, thật lâu mới nói: “Không phải đâu vương gia, ta thấy đề nghị của phụ vương tốt lắm, ngươi là vương gia tôn quý, lẽ ra nên vì Bình vương phủ nối dõi tông đường, trong ba tội bất hiếu vô hậu là tội nặng nhất, nạp một người thiếp cũng tốt.”

Mặc dù đã sớm biết chuyện này, thậm chí có thể nói là chính mình một tay bày ra, nhưng nghe được vẫn cảm giác trong lòng đau nhức, cho nên Ly Lạc mặc dù giọng điệu bình tĩnh, song lời nói đã có chút run rẩy không rõ.

Hiên Viên Chiếu lại không chú ý đến điều đó, hắn trong lòng cả kinh, sau đó là trầm xuống, xem ra lão cha nói không sai, đích thật là Ly Lạc nói ra chuyện này, y tại sao lại muốn như vậy, tại sao chứ?

“Ly Lạc, có phải gần đây ta làm sai chuyện gì hay không?” Hắn phi thường thành khẩn hỏi, trong lòng không ngừng nhắc mình phải đối với Ly Lạc hữu lễ, miễn cho một khi đoán sai, đêm nay lại phải quỳ ván giặt đến nửa đêm.

“Không có a vương gia, ta cho ngươi nạp thiếp cũng không phải vì ngươi làm sai chuyện gì, ngươi làm sai ta sẽ phạt ngươi quỳ ván giặt, còn có thể cho ngươi nạp thiếp sao? Bất quá ta biết ngươi từ nhỏ đã có một chí hướng vĩ đại là nạp một trăm tiểu thiếp, đương nhiên, một trăm nhiều lắm, thân thể ngươi cũng không chịu được, cho nên ta nghĩ cho ngươi nạp hai người là được.”

Ly Lạc nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Ngươi có thể chọn lựa cô nương mình thích, hiện tại ngươi là vương gia tôn quý, tiểu thư dù nhà tầm thường hay phú quý, dù là thiếp cũng không làm nhục nàng. Nếu ngươi thiệt tình yêu thích… vị trí vương phi ta cũng cam tâm tình nguyện nhường lại, ta biết năm năm trước ngươi cùng vương gia đề cập qua muốn bỏ rơi ta, hiện giờ ta cho ngươi đạt được ước muốn, ngươi đáng nhẽ phải cảm tạ…”

Không chờ y nói xong, chỉ thấy Hiên Viên Chiếu “đông” một tiếng đã quỳ gối bên giường, đầu đầy mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống.

“Cái kia… Ly Lạc… ta… ta đã sớm đem tâm tư đó cho thiên lôi thu lại, ngươi… ngươi cũng đừng nhắc lại có được không?” Hắn vẻ mặt cầu xin, bộ dáng như trời sắp sập xuống đầu.

[Mình phải nói là …. nam nhi khí khái đâu mất hết rồi Hiên Viên Chiếu ơi, thê nô thì thê nô chứ, thê nô mà sợ vợ hơn sợ mẹ thế này thì … mất mặt giới công quá đi mất....Coi như anh là đại diện hiếm hoi vậy]

Ly Lạc không chút nghi ngờ thời khắc ấy y vừa nghe thấy thanh âm đám đông thở dài, ngay chính y cũng sửng sốt, vội vàng đỡ Hiên Viên Chiếu, kinh ngạc nói: “Ta là thiệt tình suy nghĩ cho ngươi, ngươi sao…”

Nói đến đây rốt cuộc y cũng không thốt lên lời nữa, hối hận lúc đầu đem Hiên Viên Chiếu đi quản thật nghiêm, thế nên hôm nay hắn mới sợ mình như thế.

Y không nói lời nào, Hiên Viên Chiếu lại càng thêm sợ hãi, ngẩng đầu cẩn cẩn dực dực nhìn qua, phát hiện Ly Lạc vừa khôi phục thần sắc bình thường, hắn vội vàng muốn nhân cơ hội biểu thị một phen ý nghĩ yêu thương.

Lại nghe Ly Lạc rã rời nói: “Tốt lắm, ta hiểu rồi, vương gia, người biết quốc sư và đồ đệ của hắn cùng các tùy tùng khi nào vào kinh không?”

Hiên Viên Chiếu vừa nghe Ly Lạc đổi đề tài, tự nhiên cao hứng, cười nói: “Cụ thể thời gian không biết, bất quá hoàng thượng hạn cho quốc sư trước mười lăm tháng tư phải trở về gấp, đại khái cũng vài ngày nữa.”

Hắn vừa nói vừa nghi hoặc, thầm nghĩ Ly Lạc sao lại có hứng thú với hành tung của đám người quốc sư.

Trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, Hiên Viên Chiếu cả kinh một thân mồ hôi lạnh không ngừng toát ra: Chẳng lẽ tên gian phu kia chính là quốc sư?

Suy nghĩ một chút điều này không phải không có khả năng. Quốc sư Độc Cô Khung từ thuở thiếu niên đã thành danh. Anh tuấn tiêu sái, võ công tài học có một không hai trong thiên hạ, lại cùng đương kim thánh thượng là mạc nghịch chi giao, đến mức hoàng thân quý tộc đều kính sợ, có thể nói là quyền khuynh thiên hạ.

Hắn thân là cung chủ Vô Cực cung, cũng có thể nói phú khả địch quốc. Ly Lạc năm nay ba mươi hai tuổi, đến bây giờ chính mình cũng không biết lai lịch của y, tính toán này nọ vậy tuổi tác Độc Cô Khung cũng bất quá chỉ có ba mươi lăm. Hai người rất có thể trước kia là sư huynh đệ.

Sau bọn họ khẳng định là bởi vì hiểu lầm gì đó mà tách ra, ngày đó Ly Lạc vào kinh tìm kiếm Độc Cô Khung, võ công y cao như vậy tại sao lại ủy thân đến vương phủ? Đương nhiên là vì thông qua vương phủ để biết tình hình Độc Cô Khung, sau đó y gả cho mình, cũng là để khiến cho Độc Cô Khung ghen ghét, dò xét tình cảm thật của hắn.

Mà Độc Cô Khung sở dĩ bốn năm trước ly khai kinh thành đi du lịch các nơi, có thể là bởi vì không chịu được người mình yêu mến đã thành vợ kẻ khác, rồi lại không dám khinh bạc Bình vương phủ, không thể làm gì khác ngoài ảm đạm rời kinh.

Hiện giờ hiểu lầm giữa hai người không biết vì sao đã giải trừ, vì vậy một người ba ba chạy về kinh thành, người kia nghĩ biện pháp khiến mình nạp thiếp, tìm cách thoát thân khỏi phủ, hay cho ý nghĩ đó nha.

Ly Lạc không hề hay biết Hiên Viên Chiếu ngay lúc ấy đã biên ra cho mình và quốc sư Độc Cô Khung một chuyện tình cẩu huyết không gì sánh được, y chỉ thấy đối phương hai mắt đăm đăm đi vào cõi thần tiên ngoại truyện, còn bị dọa đến mức lợi hại.

Đang muốn vỗ vỗ vai hắn cho thần trí tỉnh lại, lại thấy hắn một phen kéo vòng trang sức của mình, đem miếng phỉ thúy xanh biếc đặt ở lòng bàn tay, hung tợn hỏi: “Cái này là ai đưa cho ngươi?” [dấm đổ, dấm đổ bà con ơi]

Ngoài cửa bọn hạ nhân nghe lén ai cũng kích động nước mắt lưng tròng: Thật tốt quá, vương gia rốt cuộc cũng khôi phục hùng phong của nam tử hán đại trượng phu.

“Không phải đã nói cho ngươi sao? Là do một cố nhân tặng.” Ly Lạc sợ hắn làm hỏng mảnh ngọc, vội vàng cẩn cẩn dực dực đoạt lại, lại bị Hiên Viên Chiếu nắm lấy cổ tay: “Cố nhân? Cố nhân nào? Không phải là Độc Cô Khung tặng đấy chứ?”

“Độc Cô Khung?” Ly Lạc nghi hoặc nhìn Hiên Viên Chiếu: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta căn bản đâu có biết hắn.”

Y đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi thẹn quá hóa giận, hét lớn: “Óc ngươi nghĩ cái gì a? Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng ta và Độc Cô Khung có chuyện bất chính? Hiên Viên Chiếu, ngươi muốn tìm chết có phải không?”

“Phác thông” một tiếng, kiêu ngạo của Hiên Viên Chiếu lập tức hoàn toàn biến mất, hai chân mềm nhũn quỳ xuống bối rối nói: “Ta… ta không phải cố ý Ly Lạc, nhưng… nhưng ngươi đột nhiên để cho ta nạp thiếp, lại không ngừng hỏi chuyện của Độc Cô Khung, ta… ta… ngươi cũng không thể trách ta nghĩ đến chuyện này a.”

Hắn nói tới đây, phát giác chính mình kì thật không có sai, vì vậy lại nhanh chóng đứng lên.

“Vậy thanh mộc đao trên cổ ngươi là sao? Ngươi có thể nói minh bạch không?” Ly Lạc nhìn thẳng vào Hiên Viên Chiếu, trong mắt tràn ngập hi vọng.

Hiên Viên Chiếu giống như chuột nhìn thấy mèo, trong nháy mắt cúi đầu: “Cái này… cái này… ta cũng không biết, chỉ… chỉ cảm thấy hình như là vật đặc biệt trọng yếu đối với ta, đeo nhiều năm như vậy, không phải không nghĩ tới chuyện ném đi, nhưng … nhưng vừa nghĩ tới ném đi, đã cảm thấy đau lòng không chịu được…”

Hắn đột nhiên bối rối ngẩng đầu: “Ly Lạc ngươi đừng tức giận… ta là thật sự thích ngươi, thật sự, ta… ta ngày mai sẽ đem thanh mộc đao này ném đi…”

Một bàn tay nhẹ nhàng che miệng hắn, trong mắt Ly Lạc chứa đựng ôn nhu. Đây là lúc vén tấm màn quá khứ, mười bảy năm trước một cỗ bụi đã phủ lên chuyện cũ, không nên một lần nữa làm đau xót lẫn nhau.

Đây cũng là át chủ bài cuối cùng của y: Một khi Hiên Viên Chiếu bởi vì trò lừa mang thiện ý mà phẫn nộ thương tâm, đó chính là lúc mình hoàn toàn chặt đứt đoạn tình duyên này, chuyên tâm báo thù.”

“Ngươi không cần ném đi, bởi vì thanh mộc đao này… chính là do ta tặng cho ngươi. Mà mảnh ngọc trên cổ ta, cũng là vật đính ước năm ngươi sáu tuổi đưa cho ta.”

Ly Lạc nhẹ giọng nói, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc cùng cảm động, nhìn thấy vẻ mặt Hiên Viên Chiếu trợn mắt há mồm, không nhịn được muốn đùa hắn: “Ngươi a, lúc sáu tuổi đã biết tặng vật đính ước, ta thật không biết nên khen ngợi hay là giáo huấn ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.