Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

Chương 179: Sự Lạnh Lùng Của Lâm Diễn




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Chàng nói xem?" Lăng Kỳ Tuyết nháy mắt, sau đó từ trong Hỗn Độn Không Gian lấy ra một lọ đan dược.

Nếu đặt bình đan dược này lên trên hội đấu giá, đoán chừng đống kim tệ trong Hỗn Độn Thế Giới của nàng từ đất bằng phẳng đã phải xếp thành một ngọn núi rồi.

"Tuyết Nhi nói đương nhiên là thật rồi!" Nàng nói hắn đều tin.

Chỉ là: "Tôn Linh Thảo đúng là đồ tốt, chúng ta không thể uổng công đến một chuyến."

Công hiệu của Tôn Linh Thảo cũng không phải chỉ thăng cấp Nguyên Tôn, tin tưởng Lăng Kỳ Tuyết làm luyện đan sư cũng cần, Đông Phương Linh Thiên vẫn cảm thấy cần phải giành được Tôn Linh Thảo.

Dù thế nào đi nữa hắn cũng có tiền!

Lăng Kỳ Tuyết không phủ nhận, công dụng của Tôn Linh Thảo không chỉ dùng để thăng cấp, nghiêng người ngồi vẻ mặt vẫn lạnh nhạt quan sát phòng đấu giá phía dưới như cũ.

Tôn Linh Thảo vừa xuất hiện, không khí toàn trường tăng nhiệt độ lên đến trước nay chưa từng có.

Đấu giá bắt đầu, giá tiền tăng giá mới lên lần nữa.

Đông Phương Linh Thiên còn không có ý ra tay, những người phía dưới này rất quen mắt, vẫn không phải là thời điểm tốt nhất để xuống tay.

Giá tiền của Tôn Linh Thảo rất nhanh đã lên đến hai mươi vạn, giá tiền ngang với một viên Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn mà Lăng Kỳ Tuyết bán đi.

"Vẫn không muốn lãng phí kim tệ, chúng ta trở về đi thôi." Lăng Kỳ Tuyết không có hứng thú, dù sao nàng đã lấy được một tảng đá.

Được rồi, tạm thời nàng cũng không biết tảng đá có lợi ích gì.

Trong nháy mắt, giá tiền Tôn Linh Thảo đã tăng lên đến ba mươi vạn, ngươi báo giá cũng càng ngày càng ít, chỉ có bốn năm nhà đang giằng co, nhìn xem tài lực của người nào càng hùng hậu rồi.

Đông Phương Linh Thiên cũng đúng lúc này tuôn ra giá cả: "Năm mươi vạn!"

Lăng Kỳ Tuyết muốn một chưởng đập chết tên phá sản này, phải hay không!

Người ta mới ba mươi vạn, ngươi lập tức nói nhiều tiền như vậy, phá sản mất!

Nhớ ngày đó lần đầu tiên nàng đến buổi đấu giá, cũng chỉ là thêm từng kim tệ một, con hàng này thật phá sản mà!

Đông Phương Linh Thiên hô lên ra giá, phía dưới lại một mảnh yên lặng, mặc dù Tôn Linh Thảo trân quý, nhưng lập tức lấy ra năm mươi vạn kim tệ, tài lực của bọn họ vẫn không đủ để chống đỡ.

Chỉ là, người có tiền sao mà nhiều vậy.

Mặc dù Văn Oánh Oánh không tiếp xúc ở khoảng cách gần với Đông Phương Linh Thiên, ở trước lúc đi vào, nàng nhận được thông báo đến từ thuộc hạ, nói Đông Phương Linh Thiên đang ở phòng đối diện của nàng.

Cấp bậc của Đông Phương Linh Thiên ở Nguyên Tôn trở lên, hắn lấy gốc cây Tôn Linh Thảo này là vì tiện nhân Lăng Kỳ Tuyết kia sao?

Móng tay dài của Văn Oánh Oánh cắm mạnh vào trên ghế dưới người nàng, năm ngón cắm xuống, trên ghế đã cắt đứt móng tay của nàng, tràn ra vết máu nho nhỏ, nàng lại không hết hận tăng thêm lực: "Bản tiểu thư tuyệt đối không cho phép!"

"Năm mốt vạn!" Nha hoàn bên người nàng thấy thế, vội vàng tăng giá.

"Năm hai vạn!"

Lời của nha hoàn vừa dứt, đại đường lập tức có một giọng nam báo giá.

Người này chính là tân nhất nhậm gia chủ Lăng gia Lăng Thái.

Sau khi Lăng Nhạc chết, ông ta thuận lợi tiếp nhận vị trí gia chủ, nhưng mới cao hứng không được mấy ngày, tin tức bát đại trưởng lão đã bị Đông Phương Linh Thiên giết chết đã truyền khắp cả Nam Lăng quốc.

Cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn Lăng gia rối rít ngã xuống, với gia tộc trước kia có thù oán với Lăng gia còn không nhân cơ hội này tìm đến cửa báo thù?

Lăng Thái lập tức hoảng sợ, chỉ là liễu rủ hoa cười lại gặp làng (có hi vọng), nghe nói phòng đấu giá hoàng thất có bán đấu giá Tôn Linh Thảo, ông đã quyết định, cho dù như thế nào cũng phải thu Tôn Linh Thảo vào tay.

Ông đã dừng lại ở Nguyên Vương đỉnh nhiều năm, không kịp chờ đợi đã muốn lên cấp rồi, ông tin chắc nếu có thể lấy được Tôn Linh Thảo, thì sẽ nắm chắc lên cấp Nguyên Tôn.

Vì vậy, cho dù giá tiền cao thế nào, ông đều đi theo.

Mặc dù cao thủ Lăng gia một tên tiếp một tên ngã xuống, nhưng tài sản của bọn họ vẫn còn, đủ để ông lấy được gốc cây Tôn Linh Thảo này.

Sau khi Lăng Thái ra giá, Văn Oánh Oánh không phục tăng thêm một vạn.

Hai người không phục lẫn nhau một đường báo giá, cho đến khi giá tiền Tôn Linh Thảo lên độ cao mới là sáu mươi vạn, còn chưa dừng lại được.

Cuối cùng, sau khi Lăng Thái nâng giá tiền lên đến bảy mươi vạn, Văn Oánh Oánh lại do dự.

"Một trăm vạn!" Đông Phương Linh Thiên không chút nghĩ ngợi kêu giá, không phải là cũng có tiền sao? Tiếp đi!

Đến lúc này, chỉ cần Tôn Linh Thảo không rơi vào trong tay Lăng Thái, hắn cũng không quản, dù sao Lăng Kỳ Tuyết tự mình có thể luyện chế đan dược trợ giúp lên cấp, hắn chỉ là không ưa Lăng Thái, tóm lại, nhìn hắn không quen bất kỳ người Lăng gia nào!

Không gặp phải thì coi như xong, một khi gặp được, không cho đối phương tìm một chút không thoải mái, hắn đã cảm thấy khó chịu rồi.

Một trăm vạn vừa ra, phía dưới yên lặng lần nữa, một gốc cây Tôn Linh Thảo một trăm vạn kim tệ đó!

Bọn họ nghèo cả đời đều không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!

Hơn nữa nhiều người cảm thấy, một trăm vạn mua gốc cây Tôn Linh Thảo, Đông Phương cung chủ quả nhiên là tài đại khí thô (giàu có) nha!

Trước khi Lăng thái đến còn nghĩ qua nếu không phải tính xem lấy được Tôn Linh Thảo bằng bất cứ giá nào, nhưng sau khi nghe thấy giá tiền một trăm vạn cũng đã do dự, một trăm vạn tương đương với một năm thu vào của Lăng gia.

Lăng gia chi tiêu không chỉ là một gốc cây Tôn Linh Thảo, một viên đan dược, thật sự muốn giá tiền một trăm vạn trở lên lấy được thì ông còn phải suy nghĩ một chút.

Đang ở lúc Lăng Thái ngây ngẩn, người đấu giá đã giải quyết dứt khoát, Đông Phương Linh Thiên dùng một trăm vạn lấy được Tôn Linh Thảo.

Bọn họ ngồi ở trong bao gian chờ Lục Sa làm thủ tục xong, lấy được đồ rồi đi.

Ngoài cửa đã truyền đến một trận ồn ào.

Nơi này là phòng đấu giá hoàng thất, trị an cao hơn buổi đấu giá mô hình nhỏ bình thường rất nhiều cấp bậc.

Tự nhiên, tình huống như mới vừa rồi Đông Phương Linh Thiên và lão đầu giằng co như vậy là trước nay chưa từng có, về sau có hay không cũng không thể biết được.

Lăng Kỳ Tuyết tỏa thần thức ra đã nghe được một giọng nam ngoài cửa dùng giọng cầu khẩn nói: "Tuyết Nhi, van xin ngươi, Lăng gia sẽ phải diệt vong, ngươi để lại cho chúng ta một con đường sống, nhường Tôn Linh Thảo cho ta đi, về sau ta sẽ hoan nghênh ngươi trở về Lăng gia! Ta biết rõ ngươi hận, nhưng kia đã là quá khứ, người đã từng đối xử không tốt với ngươi cũng đã bị ngươi giết, ngươi cũng nên hài lòng, cũng không thể thật sự nhìn Lăng gia bị kẻ thù tìm đến cửa, cả nhà bị tiêu diệt, coi như là thúc thúc van cầu ngươi, trước kia thúc thúc cũng không đối xử không tốt với ngươi, van cầu ngươi nhường Tôn Linh Thảo cho ta, bây giờ ta là gia chủ Lăng gia, về sau cho ngươi một trưởng lão Lăng gia!"

Giọng nam đến từ Lăng Thái, Tôn Linh Thảo không đến tay, ông ta ấm ức chuẩn bị rời đi thì nghe được có người đang nghị luận, nói cung chủ Thiên Hoa cung đối xử với Lăng Kỳ Tuyết thật tốt, lại có thể dùng một trăm vạn lấy được Tôn Linh Thảo cho nàng, vì vậy ông tức giận chạy đến, chuẩn bị đòi hỏi Tôn Linh Thảo với Lăng Kỳ Tuyết.

Nhớ đến kết quả của bát đại trưởng lão đều bởi vì chọc giận Lăng Kỳ Tuyết mà tạo thành, ngay lập tức nén giận, ăn nói khép nép cầu xin, chỉ cần Tôn Linh Thảo vào tay, sau khi cấp bậc của ông tăng lên đến Nguyên Tôn, sẽ không sợ Lăng Kỳ Tuyết nữa!

Nếu nàng trở về Lăng gia, rời khỏi phạm vi ánh mắt của Đông Phương Linh Thiên, nói không chừng ông còn có thể đánh úp giết chết Lăng Kỳ Tuyết, báo thù cho bát đại trưởng lão.

Về sau, ông chính là đại công thần Lăng gia, tên sẽ được ghi lên ở trên sử sách gia phả của Lăng gia!

Nhưng khóe môi của Lăng Kỳ Tuyết lại nở một nụ cười bỡn cợt, Lăng gia diệt vong có quan hệ gì với nàng.

Nói chưa dứt lời, nàng đã nhớ đến quá khứ chuyện ân huệ Lăng gia mặc cho nàng tự sinh tự diệt, thường ngược đãi nguyên chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.