Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 42: 42: Yêu Hận




Ngày tiếp theo lá sen xanh ngắt, hoa sen hồng rực. Lá sen trong hồ nước cao vút, hoa sen màu hồng phấn hoặc trắng đung đưa thướt tha, như ẩn như hiện trong lớp lớp lá xanh, gió lướt nhẹ đến, ba lớp xanh biếc cứ rập rờn nhộn nhạo, hiện ra cảnh phong tình của ngày hè.

Diện tích nông trang Nhạc gia vô cùng rộng, từ chân núi hướng lên đỉnh núi chằng chịt hứng thú.

Cách cổng lớn không xa có một hồ nước rộng, trong hồ trồng hoa sen, thỉnh thoảng thấy có du khách chèo chuyền nhỏ hoặc bè tren đi trên hồ, truyền ra từng đợt nói cười, từng câu hát rộn ràng lan xa theo sen.

Bên hồ có xây một loạt hành lang đầy thú vị, vây quanh mặt hồ. Lúc này nhóm Úc Linh đang ngồi ở trên hành lang gần hồ nghỉ ngắm nước, đương nhiên, nghỉ là đám thiên sư, Giang Vũ Thành dẫn theo thư ký Lý, Nhị Hắc lên một bè tre nhỏ chèo vào hồ nước.

Hề Từ và Mễ Thiên Sư ngồi chung một chỗ ngắm nhìn hồ rộng nói chuyện.

“Đêm nay chúng ta đi tra xét tình hình quỷ mộ một chút” Mễ Thiên Sư vạch một đóa sen tìm hạt sen cắn, hạ giọng thì thầm, “Xem tình hình quỷ mộ này hơi nguy hiểm, lần hành động này không nắm chắc lắm, trong lòng hơi lo, có bói một que cũng không ra. Hề lão đại, anh thấy thế nào?”

“Ta thì còn thấy thế nào nữa? Thiên sư các anh chẳng phải vẫn có người nhìn chằm chằm nơi này sao? Người lần này đến đây chắc cũng khá nhiều nhỉ? Bớt một mình ta cũng không sao mà” Trên mặt Hề Từ lộ ra nụ cười dịu dàng, giọng lại trong ngọt như nước suối.

“Hề lão đại à, đừng nói vậy chứ, mọi người chẳng phải là muốn đi thu thập tàn hồn của Úc Mẫn mẫn đó sao? Vợ anh chắc chắn sẽ đi theo rồi, tôi biết anh rất che chở cô ấy, chỉ cần không thể trấn được mộ quỷ này, một khi thoát khỏi trói buộc, không những nhân loại gặp tai ương, mà cả tinh linh trong phiến núi rừng này cũng gặp tai ương đó” Mễ Thiên Sư tận tình khuyên bảo, chỉ sợ lúc đó anh lại khoanh tay đứng nhìn.

Hề Từ gật đầu, đồng ý với anh ta, vừa chuyển đề tài vừa nói luôn, “Vừa rồi tôi nhận được tin, có một ít người đang tới đây, hai ngày này các anh cẩn thận một chút”

Thần sắc Mễ Thiên Sư hơi run lên, nhìn thẳng anh một chút, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường cười ha ha bảo, “Yên tâm đi, chúng tôi cũng không phải không ít lực lượng đâu”

Tin tức Hề Từ dĩ nhiên anh ta rất tin, tuy Hề Triển Vương không quá quan tâm tới chuyện con người, nhưng thuộc hạ của anh thì có rất nhiều đang sống lẫn trong đám con người, ở đó có không ít người nổi bật trong ngành sản xuất, muốn tra chút tin tức thực ra rất đơn giản.

“Đúng rồi, mộ quỷ này thuộc tính là mộ Tu La” Hề Từ nói thêm.

Mễ Thiên Sư kinh ngạc, đầu vừa quay vừa hiểu ra, ‘Là quỷ tướng bảo vệ quỷ mộ nói cho các anh sao?”

“Đúng vậy, có một con quỷ con trong hai con quỷ tướng bảo vệ quỷ mộ có nói qua một câu, đường sinh tử, ký sinh tử, hồn phách nhập Tu La, sinh tử có mệnh, nghe cứ như một đoạn ca dao đó”

Hề Từ đem hết mọi chuyện mà hôm gặp được hai con quỷ tướng nói ra, tuy yêu không thích xen vào việc của người khác, nhưng nếu đã ký hiệp nghị với con người chính phủ rồi thì cái gì thực sự nguy hại cho chúng sinh sĩ nhiên sẽ không thờ ơ lạnh nhạt, đặc biệt là loại quan hệ có liên quan đến an nguy của chúng sinh lúc này.

Loài yêu cũng là một sinh linh trong chúng sinh.

Thế giới này, không những có thế giới con người, mà cũng là thế giới loài yêu sinh tồn, không ai có thể cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của đối phương được.

Mễ Thiên Sư nghe thế âm trầm, trên mặt lại bộ dáng nhẹ tựa lông hồng, nhận thấy ánh mắt của Tả Dật, còn quay ra nhìn ông ta cười cười. Trong lòng anh ta cân nhắc câu ca dao kia của quỷ con, lại càng thấy ngôi mộ quỷ này nguy hiểm, chỉ sợ dựa vào mấy thiên sư như họ cũng không trấn giữ được.

Lúc này, Úc Linh cũng đi tới, cầm một đài sen ngồi cạnh Hề Từ, đưa đài sen cho anh. Hề Từ nhìn đài sen, lại nhìn cô mỉm cười, hỏi đầy dịu dàng, “Có muốn ăn hạt sen không?” Thấy cô gật đầu thì cúi đầu chăm chú gỡ hạt sen cho cô ăn.

Trong nháy mắt Hề Triển Vương mang theo một chút hơi thở lạnh bạc đột nhiên biến thành một thanh niên con người tốt đẹp rất biết chăm sóc.

Mễ Thiên Sư nhìn mà thấy choáng, trong lòng không kìm được thở dài, Hề Triển Vương thật sự là quá yêu với cô gái này!

Úc Linh không để ý tới Mễ Thiên Sư, trong mắt nhìn tay Hề Từ.

Tay anh bình thường nhìn đã đẹp rồi, không cần chăm sóc, lại tựa như trời sinh ra giống như chạm ngọc vậy. Tầm mắt Úc Linh chuyển từ tay anh lên trên mặt anh, gương mặt tuấn tú và tao nhã đó, cả đôi môi tươi cười kia đều vô cùng hiền hòa dịu dàng, rõ ràng là một người thanh nhiên rất có cảm tình, sao mà khó ở chung cho được chứ?

“Người đẹp, sao cô lại tới đây vậy?” Mễ Thiên Sư cười hỏi, không phải vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ với Lâu Tình đó sao?

Úc Linh lắc đầu, nói hơi lơ đễnh, “Thiên sư các anh đều thẳng như ruột ngựa thế sao? Cứ nói bậy về chồng người ta ở trước mặt người khác sao?”

“Oan uổng quá mà, tôi rất khéo léo đó” Mễ Thiên Sư lần đầu tiên kêu oan uổng vuốt cằm nhìn cô, cảm thấy muốn nói thẳng ra, chỉ sợ Lâu Tình này kém hẳn vị đại tiêu thư này, nên lập tức cười khì khì hỏi, “Chẳng nhẽ Lâu Tình nói cái gì Hề lão đại sao? Người đẹp như cô đối tốt với Hề lão đại thật đó”

Tuy Úc Linh không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt bộ dạng thì như đang bảo, “Đối tốt với chồng mình chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

Hề Từ cười khẽ đứng dậy đưa hạt sen đã gỡ ra hết cho cô.

“thiên sư chúng tôi giao tiếp với yêu ma quỷ quái nhiều nên thỉnh toảng cũng quên mất chuyện kết giao với con người, cô đừng để trong lòng, dù gì muốn nắm khắc khí, chẳng ai so sánh được với cô đâu. Thiên sư chúng tôi cũng rất tôn trọng với một số người trước có chút thân phận đó, như thân phận ba cô, dù là người tổ Dị Văn thôi cũng chẳng dám đắc tội đâu”

Úc Linh a một tiếng, ăn hạt sen, thần sắc tự nhiên cũng không nhìn ra điều gì.

Sau khi ăn hết một đài sen, Úc Linh bảo Hề Từ rót cho một ly trà nhấp giọng, chợt nghe thấy tiếng ba cô kêu cô, quay đầu nhìn lại thì thấy một bè tre đang lao vút từ đám lá sen tới, nam nhân anh tuấn đang chèo chống nhìn cô cười rạng rỡ, con tim mọi cô gái chung quanh đều bị ông câu đi mất rồi.

Thư ký Lý ngồi ở trên một ghế nhỏ giữa thuyền, đang đỡ mắt kính, dưới chân là mấy đóa sen hái được. Cạnh anh ta là con Husky, đang lấy chân đi nghịch lá sen bên cạnh, bộ dáng không an phận tý nào.

“Úc Linh, có muốn đi chơi với ba ba không con” Giang Vũ Thành kêu lên, tiện còn trừng mắt liếc con rể một cái.

Úc Linh lên tiếng đáp lại keeos Hề Từ lên chiếc bè tre nhỏ.

Họ vừa đi thì Tả Dật tới, trầm giọng hỏi, “Chuyện mộ quỷ này, Hề Triển Vương nói thế nào? Lần này anh ta có giúp hiệp hội chúng ta không?”

Mễ Thiên Sư thò tay vào giữa đài sen, liếc mắt nhìn thấy cả Doãn Dục Đường và Lâu tình cũng tới cười ha ha bảo, “Chuyện mộ quỷ giữa trưa tôi nói rồi, chỉ bằng mấy người chúng ta thì chắc không thể đối phó nổi. Hề lão đại nói quỷ mộ này là một ngôi mộ Tu La”

“Mộ Tu La ư?” Mấy người Tả Dật kinh dị vạn phần.

Đêm qua họ phái ra mấy quỷ nô đi tra xét, tiếc là ngoài theo dõi nhóm Hề Từ ở bên ngoài ra thì mấy quỷ nô khác đều ở giữa đống sân khu giải trí sườn núi kia mất tích

, hơn nữa còn không thấy cả hơi thở, nếu không phải hồn bay phách tán thì chính là bị một con quỷ cường đại khóa chặt rồi.

Nông trang Nhạc gia này,  rồi một đống khu giải trí trong đó khiến người ta có cảm giác hết sức khó hiểu, sáng nay, khi cửa khu giải trí mở, họ cũng vào xem qua, giống y những tòa nhà khác vậy, chẳng có chút khác thường, mà tối sau khi đóng cửa thì nó lại lộ ra bộ mặt dữ tợn, quỷ tướng canh giữ ở đó rất lợi hại, họ vốn không cách nào xâm nhập được.

So với loài yêu thì bản năng quỷ hận thiên sư càng mãnh liệt hơn.

Không ngờ Hề Từ thế mà có thể lấy được tin từ hai con quỷ tướng kia, trong lòng Tả Dật thấy hơi phức tạp, hiểu ra được đó chính là nguyên nhân mà vì sao chính phủ lại ký kết hiệp nghị với loài yêu rồi.

“Hóa ra là một ngôi mộ Tu La, quả thật hơi khó giải quyết thật” Doãn Dục Đường trầm mặc nói, “Tu La nổi tiếng là ác thần, là một loại quỷ hiếu chiến tranh cường, chỉ sợ sát khí ở đó dơ bẩn không ít, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng”

Doãn Dục Đường là một người cẩn thận, đã nhanh chóng đoán ra khả năng họ gặp nguy hiểm thế nào, không kìm được nhìn thoáng qua Mễ Thiên Sư.

Người này là một thiên sư ngoại tộc, hiện giờ đến cả loài yêu không để tâm cũng chịu ra tay giúp anh ta, lại cung cấp một tin tức quan trọng thế cho anh ta, quả thật là một kẻ may mắn.

“Nhưng chúng ta đến cửa ra vào ở đâu cũng chưa tìm ra được kìa” Lâu Tình hơi ủ rũ nói.

Tả Dật cũng hơi bất đắc dĩ, biết rõ nguy hiểm dưới chân, nhưng đó là mộ quỷ, không thuộc về nhân gian, cũng không phải là cái cửa ở ngay trên mặt đất mà có thể đi vào được.

Doãn Dục Đường nhìn về phía Mễ Thiên Sư, hỏi, ‘Hai quỷ tướng kia nói gì với Hề Triển Vương thế?”

“Hai quỷ tướng đó là kẻ bảo vệ mộ, lẽ nào mà lại lộ ra nhiều vậy?’ Mễ Thiên Sư liếc mắt nhìn họ một cái, sau đó ghếch chân lên, thoạt nhìn trong rất lưu manh, “Cho dù có, Hề lão đại cũng sẽ không nói cho tôi biết đâu”

Mấy người nghe xong hơi ủ rũ, trong lòng vẫn cảm thấy loài yêu vẫn là yêu, quả nhiên không thể ép buộc được, con người vẫn phải dựa vào chính mình thôi.

Vì thế Mễ Thiên Sư này không thể dựa dẫm vào được họ đành bỏ qua.

“Chú Tả, tổ trưởng Hà bên đó có an bài gì không?” Lâu Tình hỏi.

Tả Dật lắc đầu, nói thản nhiên, “Ta cũng không rõ, chỉ đành đợi bên đó thông tin lại thôi” Sau đó nói với mấy người, “Đêm nay chúng ta tiếp tục đi thăm dò, các người cẩn thận chút cho ta”

Nhiệm vụ lần này Tả Dật là đội trưởng, lớn tuổi hơn những người này, kinh nghiệm cũng phong phú, có trách nhiệm cho họ an toàn.

Chèo thuyền về thì trời đã chạng vạng tối.

Hề Từ cảm thấy thức ăn ở nông trang Nhạc gia không hợp khẩu vị lắm, quyết định tự mình ra tay.

Bọn họ đi đến vườn sinh thái Nông trang mua ít hoa quả và thịt, lại mua thêm rau, sau đó thì cùng đem về phòng nấu bữa chiều. Úc Linh và Mễ Thiên Sư giơ hai tay tán thành, so thức ăn ở nhà bếp Nông trang thì họ vẫn thích Hề Từ làm hơn.

Bữa tối Hề Từ là đầu bếp, Mễ Thiên Sư và thư ký là tay giúp.

Úc Linh cùng ba cô ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi, mỗi lần Úc Linh qua cửa lại bị ba cô không cho, vì thế giận dỗi không muốn chơi nữa, ai ngờ không chịu nổi vẻ năn nỉ đáng thương của ba cô, nên lại cùng ông chơi tiếp.

Thư ký Lý bưng một mâm hoa quả đã gọt ra, thấy bộ dạng của ông chủ, có cảm giác khó thở.

“Bảo thư ký Lý và ba chơi đi” Úc Linh đẩy ba cô đang quấn lấy trò chơi ra.

Giang Vũ Thành liếc mắt nhìn thư ký Lý một cái, nói, “Cậu ta đang bận, không rảnh”

“Vì sao?” Úc Linh nói buồn bực nói, “Không phải ba nói là bảo chú ấy tới làm độ giả sao?” Nếu đến độ giả thì cứ áp bức chú ấy có phải là đại trượng phu không chứ?

“Vẫn còn nhiều việc cần cậu ta phụ trách” Giang Vũ Thành nói đầy khoái trá. Úc Linh không để ý tới ông, quay đầu nhìn về thư ký Lý nói, “Thư ký Lý, anh vất vả rồi, đêm nay ăn nhiều chút, tay nghề nấu ăn của Hề Từ được lắm ạ”

Thư ký Lý đỡ mắt kính, nhìn cô gật đầu, bảo, “Tôi đã quen rồi”

Nói xong lại xoay người vào bếp.

Sau khi ăn cơm chiều xong thì sắc trời cũng dần tối. Mễ Thiên Sư uống xong ly nước trái cây, rồi chiếm bàn trà bắt đầu vẽ bùa.

Ngoài Hề Từ ra, ba người khác đều tò mò vây quanh anh ta nhìn anh ta vẽ bùa. Thư ký Lý vẫn tin tưởng với thế giới quan khoa học của mình nhìn lá bùa vàng được vẽ ra nhanh chóng, ánh mắt hơi đăm chiêu, hơi phản ứng thái quá, yên lặng nghĩ, chữ vẽ như gà bới vậy thực sự dùng được sao?

Mễ Thiên Sư vẽ mấy lá bùa, gấp hai cái lại đứng lên đưa cho Giang Vũ Thành và thư ký Lý mỗi người một cái, nói, ‘Gần đây không yên tý nào, để cho các ngài trừ tà”

Thư ký Lý, “…” Đừng bàn đến cái chuyện phi khoa học này có được không?

Giang Vũ Thành thì rất tự nhiên nhận lấy hỏi, “Mễ Thiên Sư à, nếu người thường muốn mở mắt thì có cách gì không?”

Nghe nói thế, Úc Linh và Hề Từ đều không kìm được nhìn ông. Mễ Thiên Sư cũng rất kinh ngạc, rõ ràng có một đại yêu cấp bậc lợi hại là con rể đây, chuyện mở mắt quá là bình thường. Nhưng nhìn Giang Vũ Thành, lại nhìn Hề Từ, cân nhắc lúc mới hiểu ra.

Chuyện này chẳng phải là cha vợ nhìn con rể càng thêm căm hận nữa sao? Giang Vũ Thành bỏ qua chuyện không trông mong đến con rể này, còn có tâm tính mà người cha vợ nào cũng có, tự dưng đang yên đang lành bắt cóc con gái của ông ấy là mất cảm tình rồi, bất kể đối phương có thân phận gì, chính là khó chịu.

Vì thế cho dù Hề Từ có thủ đoạn thông thiên, có thể giúp Giang Vũ Thành mở mắt, nhưng Giang Vũ Thành này chính là không muốn tìm đến anh, vì thế mới tìm Mễ Thiên Sư đến chỗ này, dù gì thì ông cũng có nhiều tiền mà.

Giang Vũ Thành không để ý tới họ, nói đầy hào hứng, “Nếu cậu có thể mở mắt cho ta nhìn thấy quỷ, giá cả không thành vấn đề”

Mễ Thiên Sư lập tức cười ha ha nói, ‘Chỉ cần Giang tổng muốn thì tuyệt đối không thành vấn đề”

Giang Vũ Thành bất giác cao hứng, đắc ý nhìn qua con rể và con gái, nói rụt rè, “Đâu có”

Sau đó hai người đàn ông xúm lại thương lượng xem có cách nào mở mắt cho người thường thấy quỷ không, thái độ Mễ Thiên Sư phục vụ rất được, hơn nữa cũng hiểu mục đích mở mắt của Giang Vũ Thành là gì, rất tri kỷ cùng hàn huyên với ông về mấy chuyện gặp quỷ, dưỡng quỷ, chế ngự quỷ thế nào.

Thư ký Lý nghiêm túc nghe một lát rồi lại muốn từ chức. Úc Linh thấy bộ dạng của cha cô, khóa miệng khẽ nhếch lên, quay đầu nói với Hề Từ, “Đừng để ý đến ông ấy, dù gì ông ấy cũng là một kẻ ngốc to gan đó” Vì mẹ cô, quả nhiên ba cô càng mắc bệnh thần kinh hơn rồi.

Hề Từ nở nụ cười tươi, vốn không để ý lắm tính nhỏ nhặt của cha vợ làm gì, cúi đầu nhìn thoáng qua di động, đột nhiên bảo, “Đại Mễ, có người đến”

Ánh mắt Mễ Thiên Sư hơi thay đổi, hiểu ý Hề Từ nói có người đến là gì, lập tức thu hết mọi thứ trên bàn lại cười nói, “Tôi có việc đi trước nhé, ý Giang tổng muốn có thể tìm tôi bất cứ lúc nào” Rồi đưa một tấm danh thiếp tới. Thiên sư cũng cần phải ăn cơm mà.

Nguyên nhân là bởi nghề của thiên sư, tiến đến nhanh tiêu cũng nhanh, trong tay vốn chẳng có nhiều tiền cho lắm, đặc biệt là phải chế tạo thứ pháp khí này nọ, dùng tài liệu mà trong mắt người thường đều phải vô cùng sang quý, muốn mua pháp khí nào, cứ có tiền là mua được tất.

Vì thế thiên sư cũng hy vọng có thể kết giao với những kẻ có tiền, đặc biệt giống loại như Giang Vũ Thành vừa có tiền lại vừa có thân phận thế này, mạng tốt thì đặc biệt muốn quan hệ tốt.

Mễ thiên sư rời đi rất nhanh, mọi người đi ra cửa sổ nhìn xuống vẫn có thể thấy bóng anh ta chạy nhanh dưới đèn đường.

“Có cần đi xem không?” Úc Linh hỏi.

Hề Từ lắc đầu, “Không cần, đây là chuyện của thiên sư, chúng ta tốt nhất không cần nhúng tay vào”

MỌi người ở đó đều không phải thiên sư nên cũng không đi theo.

Đêm dần tối đen, Úc Linh ngáp một cái, nói với ba cô một câu, “Ba à, ba về nghỉ ngơi lấy tinh thần đi ạ”

Giang Vũ Thành cũng vậy, ông ngồi ở ghế sa lon gần cửa sổ sát đất, nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, khác hẳn với tối qua, ngoài ngọn đèn ra, người đi đường, bươm bướm ra thì không thấy tý Quỷ hồn du đãng nào tới đây. Ông không phải là sợ mấy thứ đó, thậm chí nguyên nhân vì Úc Mẫn Mẫn ông lại còn rất thích tiếp xúc với thứ phi nhân loại đó, cho dù bảo ông đến ở phòng của quỷ ông cũng vui vẻ.

Đột nhiên ông đứng lên, nói, “Úc Linh, Hề Từ, các con nhìn bên ngoài xem, bọn họ thoạt nhìn rất kỳ lạ”

Mọi người lập tức đi tới trước cửa sổ sát đất khi nhìn thấy mấy thứ kỳ lạ như lời Giang Vũ Thanh nói, thư ký Lý và Úc Linh hai người sợ quỷ bất chợt thấy kinh ngạc.

Chỉ thấy dưới lầu đường xi măng, có một đám người mặc áo ngủ hoặc đồ thường, họ đi trong bóng đêm vô mục đích, không có tý tiếng động nào, cứ như đang mộng du vậy.

Theo tình hình bình thường, nhiều người đi dạo trong đêm như thế, kiểu gì cũng phát ra âm thanh, ít nhất sẽ có tiếng nói hoặc tiếng di động kêu, nhưng hai tay những người đó thả xuống, máy móc đi lại, cảm giác vô cùng quỷ dị.

“Những thứ đó là người chứ?” Thư ký Lý không kìm nổi hỏi.

“Thật sự là quỷ sao?” vẻ mặt Giang Vũ Thành đầy hứng thú.

“Đây là con người” Hề Từ kiên nhẫn trả lời cha vợ, nhìn bóng đêm ở cách đó không xa, ánh mắt híp lại, quay đầu nói với Úc Linh, “Các em ở trong này đừng chạy loạn, anh qua đó xem một lát”

Úc Linh vẫn chưa đáp thì chợt nghe thấy ba cô mở miệng nói, ‘Cùng nhau đi đi, ta cũng muốn biết một chút”

Úc Linh, “…”

Thư lkys Lý, “…”

Ba ba (Ông chủ) bệnh thần kinh có vẻ như nghiêm trọng thêm sao nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.