Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 31: 31: Đã Mạnh Mẽ Hơn




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Đầu óc Nam Tầm trống rỗng, bỗng dưng không biết phải làm sao.

Mọi người dưới sân khấu lúc này mới phản ứng lại. Tất cả bắt đầu ồ lên, ngay cả mấy diễn viên kỳ cựu cũng bị cảm nhiễm sự phấn khích, ở kia kêu: "Đan Thủy, cô còn ngây ra làm gì? Mau trả lời đồng ý! Đồng ý cậu ấy!"

Tiểu Bát cũng kêu to: "Ngẩn người làm gì? Mau đồng ý đi!"

Nam Tầm "à" một tiếng, trả lời có chút lắp bắp: "Được, được ạ."

Vừa mới đồng ý xong, Nam Tầm liền giật mình, linh hồn nhỏ bé vừa chạy mất nháy mắt bay trở về. Cô nhìn người đàn ông quỳ một gối trước mặt, đột nhiên cười nói: "Anh Càn, sao giờ anh mới cầu hôn thế? Em còn nghĩ nếu anh vẫn không mở miệng, em sẽ chuẩn bị cầu hôn anh đó!"

Tác phong này đúng chuẩn Đan Thủy, quần chúng phía dưới phá lên cười.

Âu Càn cũng cứ cười mãi, tiếng cười trầm thấp, êm tai cực kỳ: "Xin lỗi Đan Tiểu Thủy, để em chờ lâu vậy rồi. Thật ra nhẫn kim cương này đã đặt làm xong từ một năm trước, có điều gần đây anh quá nhiều việc, mãi vẫn chưa kịp đeo nó cho em."

Nam Tầm vui vẻ: "Xem anh đã quỳ trên đất thành tâm thế này, em tha thứ cho anh."

Nói xong, cô chủ động đưa tay trái ra.

Âu Càn đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô.

Ánh đèn sáng lên, Âu Càn ôm lấy Nam Tầm, gập người cảm ơn khách quý ở đây.

"Cảm ơn mọi người chứng kiến khoảnh khắc cầu hôn của tôi, cảm ơn mọi người." Âu Càn khiêm tốn lễ độ nói.

Đám người sôi nổi vỗ tay tỏ vẻ chúc mừng.

Âu Càn mang vẻ mặt hài hước giải thích: "Nói thế nào thì tôi cũng coi như người quen cũ giải Kim Điêu, cho nên tôi đi cửa sau xin nhờ MC Tiểu Chu và các nhân viên khác. Tôi muốn tặng bạn gái sự bất ngờ này, khiến mọi người chê cười rồi."

Đám người nghe vậy, không khỏi cười to. Đi cửa sau mà cũng có thể nói đúng lý hợp tình như vậy, quả là chỉ có mỗi Âu Càn.

Tần Triêm năm nay rốt cuộc được phong ảnh đế bất thình lình cao giọng hô: "Âu Càn, hôn một cái nào!"

"Đúng thế, hôn đi! Hôn đi!"

Trong tiếng ồn ào của mọi người, Âu Càn ôm lấy Nam Tầm, rơi một nụ hôn lên khóe môi cô.

Trái tim Nam Tầm nhảy loạn thình thình, mãi đến khi bị Âu Càn kéo xuống đài mà vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.

Dưới đài đã có người nhanh mắt dọn chỗ trống bên cạnh Đan Thủy, hai người vừa lúc có thể ngồi cùng nhau.

Lễ trao giải sau đó Nam Tầm đều không biết đang nói gì, suy nghĩ của cô như lạc vào cõi thần tiên.

Âu Càn đưa bàn tay mang nhẫn của cô đến bên môi hôn nhẹ một cái, khẽ cười: "Đan Tiểu Thủy, hoàn hồn."

Nam Tầm vội cúi đầu, rút tay về, dáng vẻ như nàng dâu nhỏ xoắn xuýt không thôi: "Anh Càn, camera còn đang ghi hình đấy."

Âu Càn hào phóng cười cười với ống kính, lại nắm tay Nam Tầm qua hôn một cái.

Đôi mắt người đàn ông hơi cụp xuống, thái độ cực kỳ thành kính.

Máy quay dừng lại hồi lâu mới rời đi.

"Đan Tiểu Thủy, xin lỗi, lâu như vậy mới cầu hôn em." Âu Càn nhéo tay nhỏ đổ đầy mồ hôi của Nam Tầm, thấp giọng nói.

Nam Tầm lắc đầu: "Không sao, bây giờ em còn nhỏ. Anh không nói, em cũng không muốn kết hôn sớm vậy đâu. Hơn nữa, em hiện giờ đang trên đỉnh sự nghiệp, kiếm tiền còn chưa kịp, sao có thời gian nghĩ đến những chuyện này chứ."

Âu Càn hơi hơi nhướng mày: "Đan Tiểu Thủy, thật à?"

Nam Tầm ngắm anh một chút, cười trộm ra tiếng: "Em đùa thôi, vẫn luôn chờ đây nè."

"Nam Tầm!" Tiểu Bát đột nhiên tru lên ngao ngao: "Giá trị ác niệm của đại Boss vừa rồi giảm vọt 15 điểm, đờ mờ chỉ còn 5 điểm! Thật phấn kích, thật vui quá đi."

Nam Tầm nghe vậy, tươi cười trên khóe miệng càng đậm thêm.

***

Màn ảnh đế Âu Càn cầu hôn tân ảnh hậu Đan Thủy oanh động cả nước. Lễ trao giải được phát sóng trực tiếp, nên vào lúc Âu Càn cầu hôn, ratings đều sắp phá vỡ màn hình. Khán giả hận không thể chui vào đó, tận mắt chứng kiến hiện trường lễ trao giải.

Mà giao diện Man Man của Đan Thủy và Âu Càn cũng đã bị các fans spam diện rộng.

[Em gái nhà bên]: Hu hu hu, có loại cảm xúc sắp gả con gái, vừa không nỡ lại vừa vui mừng. Chúc Thủy đại đại và anh Càn của chúng ta mãi mãi hạnh phúc!

[Khanh khanh không rời]: Thật ngược quá. Không sai ta là cẩu độc thân, bị Âu Càn đại đại và Thủy đại đại ngược thảm, cầu vuốt ve.

[Nhất Mộng Thanh Thu]: Vuốt ve lầu trên, ta cũng là cẩu độc thân, bỗng dưng lại muốn yêu đương. Chúc phúc anh Càn và tiểu tỷ tỷ của ta ~

[Tiểu hồ ly âm thầm rơi lệ]: Cuối cùng cũng chờ đến ngày này, mừng phát khóc!

......

***

Ba tháng sau, hôn lễ của Âu Càn và Đan Thủy được tổ chức tại một trang viên tư nhân. Đây là một hôn lễ long trọng chưa từng có. Dàn phù rể của Âu Càn có thể nói là hùng hậu nhất từ trước tới nay: các ảnh đế cùng ca vương tụ họp, những đạo diễn người chế tác thâm niên, còn có đại lão thương giới. Từng vị đều là đại phú hào tài sản ít nhất trên chục tỷ.

Lục Thích Thiên và Vân Kỳ cũng được mời. Quanh đi quẩn lại, Lục Thích Thiên và Âu Tinh Đóa vẫn về bên nhau, đây âu đã là định mệnh.

Vân Kỳ đi tới trước mặt Âu Càn, tức giận hỏi: "Âu Càn, anh cố ý đúng không. Mời tôi đến làm phù rể cho anh, nhìn anh hạnh phúc bên Đan Thủy đúng không?"

Âu Càn sửa sang ống tay áo, khóe miệng hơi hơi cong lên: "Đúng vậy."

Vân Kỳ bị anh làm cho tức nghẹn nói không nên lời.

"Nếu Đan Thủy thích tôi, tôi nhất định sẽ đoạt lấy cô ấy. Đáng tiếc ngay từ đầu tôi đã không có tư cách cạnh tranh với anh, bởi vì khi tôi biết cô ấy thì đã muộn mất rồi."

Âu Càn liếc anh ta một cái, nhàn nhạt đáp: "Biết sớm hơn hai năm cũng vô dụng, Đan Tiểu Thủy đã thích tôi từ khi ra mắt công chúng chín năm trước. Cô ấy là fan tôi, chỉ mê một mình tôi."

Vân Kỳ:...

Thật muốn đánh người!

***

Nam Tầm bên này vừa thay xong áo cưới. Váy cưới được thiết kế riêng, phần đuôi váy rất bồng rất dài, lụa mỏng vây từng lớp một, trong làn váy còn khảm mấy viên kim cương nhỏ quý phái xa hoa.

Nam Tầm nhìn mình trong gương, khóe miệng giương lên một chút.

Nhìn hồi lâu, cô không khỏi duỗi tay sờ sờ mặt mình, trong mắt xẹt qua chút cảm xúc là lạ, đường cong nơi khóe miệng cũng dần hạ xuống.

Tiểu Bát vui mừng cực kỳ: "Giá trị ác niệm của Âu Càn chỉ còn 5 điểm cuối cùng. Gia có dự cảm, kết thúc hôn lễ hôm nay, lại tới động phòng, giá trị ác niệm khẳng định sẽ hoàn toàn biến mất. Muah ha ha...."

Nam Tầm bỗng nhiên nói: "Tiểu Bát, ngươi biết không, thật ra lúc Âu Càn cầu hôn, ta không phải đang ngẩn người, mà là do dự. Ta không muốn kết hôn ở bất kỳ thế giới nào, những thứ như hôn lễ cả đời chỉ nên có một lần."

Tiểu Bát ây da: "Thân ái, ngươi đừng cứng nhắc quá có được không? Mỗi diễn viên hoặc nhiều hoặc ít đều từng đóng vai cô dâu trên phim truyền hình. Đây chẳng qua là sắm vai thôi, cũng đâu phải kết hôn sinh con thật, đánh rắm cũng không phải."

Nam Tầm "ồ" lên, thản nhiên nói: "Hình như vậy thật ha. Âu Càn tổ chức hôn lễ quá long trọng quá hoàn hảo, rất không chân thật, giống như truyện cổ tích. Mà bây giờ ta như công chúa trong truyện, có hạnh phúc thế nào cũng chỉ là trong sách."

Tiểu Bát: "Thân ái, không phải ngươi mắc chứng trầm cảm trước hôn nhân đó chứ? Ngươi đừng nháo đào hôn cái gì nha, không gia cắn chết ngươi. Thật đấy."

Nam Tầm hừ hừ: "Ta có thiểu năng vậy sao? Cái đó... Tiểu Bát, nói với ngươi chuyện này này."

Tiểu Bát nghe lời này, lập tức cảm thấy không phải chuyện tốt. Nam Tầm tốt nhất đừng có làm chuyện gì xấu vào thời điểm then chốt này.

Nam Tầm cười cười, dùng giọng điệu mặc cả nói: "Tiểu Bát này, nếu giá trị ác niệm của Âu Càn được tiêu trừ hết rồi, có thể để ta ở thế giới này... đến tự nhiên già được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.