Mối Tình Đầu Của Thiên Kim

Chương 5: Sắc lang đột kích




Ngày kế tiếp, sau khi Tần Sương rời gường rửa mặt trang điểm chải chuốt xong xuôi liền trèo lên tường ngó về viện tử của Bộ Tranh thì phát hiện hắn vẫn còn đang luyện chế lò luyện đan.

Điều này làm cho Tần Sương có chút kỳ quái, tại sao lâu vậy rồi còn chưa luyện chế xong, không hợp lý a.

Nàng không phải không hiểu biết gì chuyện luyện khí, mặc dù luyện khí cần thời gian dài, nhưng Bộ Tranh tựa hồ luyện khí có hơi lâu một chút.

Thời gian luyện khí chủ yếu có quan hệ với trận pháp luyện chế, trận pháp càng nhiều, thời gian luyện chế cũng càng lâu, cho dù lò luyện đan Bộ Tranh luyện chế là một vật thể to đùng đi chăng nữa thì đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ, trận pháp mới là chiếm chủ đạo.

Bình thường người không hiểu luyện khí thì chỉ biết nhìn vào thời gian để xách định vật được luyện chế thuộc cấp bậc gì, mặc dù điều này có chút sai lệch nhưng cũng có chút đạo lý trong đó

Hiện tại Bộ Tranh còn chưa luyện chế xong lò luyện đan này, bắt đầu từ hôm qua đến bây giờ thì đã trôi qua hơn mười canh giờ, luyện chế mất thời gian lâu như vậy thuyết minh lò luyện đan Bộ Tranh luyện chế tuyệt đối bất phàm, có thể thuộc cấp bậc bảo khí trở lên.

Đây mới là điều khiến cho Tần Sương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trước kia Bộ Tranh nói mình biết luyện khí nàng chỉ cho rằng Bộ Tranh chỉ biết luyện chế mấy cái lặt vặt giống như cái ngọc khí tặng cho nàng bữa trước.

Hiện tại lại luyện chế ra một trận khí có cấp bậc bảo khí, điều này tựa hồ có chút vượt qua sự tưởng tượng của nàng, tiểu sư đệ này thật đúng biết làm cho người ta ngạc nhiên a.

Lúc này Tần Sương cũng không hề đi quấy rầy Bộ Tranh, bởi vì nàng nhìn thấy Bộ Tranh luyện khí rất chăm chú, tuy rằng từ trong ánh mắt của hắn thấy được sự mệt mỏi, nhưng với vũ giả mà nói, điều này không đáng kể chút nào.

Nhìn thấy Bộ Tranh như thế Tần Sương biết được hiện tại mình không thể nói chuyện với hắn, cho nên tiếp tục làm chuyện hằng ngày...

"Tần Sương, giường trong phòng khách của ngươi quá mềm, ta chẳng quen được, ngủ mà đau cả thắt lưng.

Khi mặt trời đã lên rất cao rồi, Lục Tiểu Dạ mới rời giường, giở giọng oán trách cái giường Tần Sương sắp xếp cho nàng.

"Ngươi đã là vũ giả ngũ mạch, ngủ mà còn đau thắt lưng, nói điều này ra không sợ mất mặt sao?" Tần Sương vừa nhìn nhìn Lục Tiểu Dạ, vừa ăn đồ ăn sáng thơm ngon, bên cạnh còn có một bát cháo.

"Ngươi đang ăn điểm tâm hay cơm trưa thế?" Lục Tiểu Dạ hỏi, lúc này đã không còn sớm, chẳng lẽ Tần Sương cũng dậy trễ?

"Điểm tâm!" Tần Sương trả lời, ai quy định điểm tâm không thể ăn cháo chứ.

"Vậy thì tốt, ta ăn với." Lục Tiểu Dạ chuẩn bị ngồi xuống ăn nhưng lại bị Tần Sương cự tuyệt.

"Ngại quá, chỗ này không có phần của ngươi, nếu ngươi muốn ăn ta sẽ bảo hạ nhân nấu cho ngươi." Tần Sương nói.

"Không phải chứ, chỗ này nhiều lắm mà..."

Lục Tiểu Dạ ngẩn ngơ, nhìn số thức ăn trên bàn và một vài tô cháo cách nhiệt, chẳng lẽ định Tần Sương một mình ăn hết sao? Không thể nào, trước kia cũng chưa từng thấy nàng ăn nhiều như vậy a.

"Nhiều hơn cũng không có phần của ngươi, ta sẽ bảo hạ nhân nấu cho ngươi, xong ngay thôi." Tần Sương thản nhiên nói.

"Chia cho ta một chút là được rồi, không cần nhiều, ta ăn rất ít." Lục Tiểu Dạ nói, chuẩn bị mặt dày chồm tới.

"..., tránh ra!" Tần Sương phất phất tay, một cỗ nội lực ôn nhu đẩy Lục Tiểu Dạ ra.

"Đừng vậy mà!"

"Lục Tiểu Dạ, ngươi đừng để ta phải đuổi ngươi ra ngoài." Tần Sương thản nhiên nói.

"..." Lục Tiểu Dạ tức thì ngừng động tác, chỉ có thể chờ ở một bên, lấy thức ăn bên trong càn khôn trạc của mình gặm ăn, bộ dáng rất u oán.

Đây cũng không phải Tần Sương không tôn trọng Lục Tiểu Dạ, chẳng qua nàng đã nói rõ ba lần bốn lượt rằng đây số thức ăn này không phải chuẩn bị cho Lục Tiểu Dạ nhưng nàng ta vẫn cứ không nghe cho nên nàng mới mất hứng.

Giữa bằng hữu với nhau, trước tiên mình phải tỏ ra tôn trọng người ta thì người ta mới tôn trọng lại mình, đôi khi vui đùa cũng không ảnh hưởng gì lắm, nhưng người ta đã nói không được mà còn tiếp tục làm quá, hơn nữa còn không chỉ một lần thì đây chính là biểu hiện không tôn trọng người ta.

Giả sử, bản thân bắt buộc bằng hữu làm một chuyện gì đó nhưng người ta không chịu liền nói chúng ta không phải là bằng hữu, rõ ràng đến cuối cùng người bằng hữu này sẽ bỏ đi cắt đứt tình bằng hữu.

Thật ra Lục Tiểu Dạ không hề mất đi tình bằng hữu với Tần Sương, đó là bởi vì tuy Lục Tiểu Dạ mặt dày nhưng cũng sẽ không làm chuyện thái quá, giống như vừa rồi, sau khi bị Tần Sương ngăn cản hai ba lần thì liền ngừng lại, không nói gì nữa.

Vừa vặn lúc đó...

"Bùm!"

Từ mặt bên phát ra một tiếng nổ cực lớn, Tần Sương và Lục Tiểu Dạ đều cảm thấy một khối không khí mạnh giật trên cấp mười và mười một thổi qua, khuếch tán về phía ngoại môn, mà điểm trung tâm tựa hồ chính là cái tiểu viện tử ngay bên cạnh, nơi mà Bộ Tranh ở.

"Chuyện gì thế? Chuyện gì thế hả?" Lục Tiểu Dạ nhảy dựng lên, đề phòng xung quanh.

"Chẳng lẽ hắn luyện xong rồi?" Tần Sương sau khi lưu lại một câu liền nhảy đến tiểu viện tử bên cạnh.

"Làm sao vậy, làm sao vậy!" Lục Tiểu Dạ lầm bẩm hai câu liền đi theo sau.

Khi Lục Tiểu Dạ nhảy qua tường thì nhìn thấy Tần Sương đứng trong viện tử, còn Bộ Tranh mặt xám mày tro nằm trên một cái lò luyện đan, có vẻ như còn chảy nước mắt.

"Sao thế?" Tần Sương lên tiếng hỏi.

"Không phải chứ, tiếng nổ vừa rồi là âm thanh ngươi luyện chế thứ này sao? Ngươi luyện được mấy cái rồi?" Lục Tiểu Dạ cũng hỏi theo.

"Cái thứ nhất!" Bộ Tranh trả lời.

"Không thể nào, ngươi luyện chế từ hôm qua đến giờ mới chỉ luyện được một cái sao? Hoang đường!" Lục Tiểu Dạ có chút hoài nghi, lý do cũng giống như của Tần Sương, nếu thời gian lâu như vậy trận khí sẽ có cấp bậc gì a.

"Ta không ngờ tới sẽ lâu như vậy, điều này thật có chút vượt quá tưởng tượng." Bộ Tranh nói.

"Vượt quá tưởng tượng cũng vô dụng, vừa rồi không phải ngươi bị nổ văng sao?" Lục Tiểu Dạ đả kích, tiếng nổ vừa rồi nàng nghe thấy rất không bình thường, thật giống như luyện chế bị thất bại vậy.

Khi luyện chế thất bại, có đôi khi sẽ khiến cho trận khí nổ tung, hẳn chính là vụ nổ này.

Bất quá, tựa hồ có gì đó là lạ...

"Nổ văng cái đầu của cô, lò luyện đan của ta cực tốt, há có thể phát nổ." Bộ Tranh trực tiếp trả lời.

Đúng vậy, chính là điều này, lò luyện đan này rõ ràng là hoàn hảo vô khuyết, tuyệt đối không thể gây ra vụ nổ, nếu như nguyên nhân là nó thì khắp sân đã rớt đầy mảnh nhỏ của lò luyện đan.

"Vậy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Lục Tiểu Dạ hỏi.

"Không có gì, chẳng qua hấp thu linh khí hơi nhiều, khiến linh khí phát nổ, quả nhiên trận pháp của ta vẫn hơi yếu, bằng không mới nãy đã có thể ém đi động tĩnh vừa rồi." Bộ Tranh nói.

"Ém đi?"

"Khi trận khí luyện thành đều sẽ có một vài dị tượng, nếu như dị tượng quá lớn, tất cả mọi người sẽ biết ta đang luyện chế bảo bối gì đó, đương nhiên ta phải ém đi" Bộ Tranh nói.

Trên thực tế, cơ hồ toàn bộ luyện khí sư đều làm giống như Bộ Tranh, trừ phi là một vài trận khí thật sự không thể ém đi được thì dứt khoát không ém nữa, luyện khí sư bình thường đều bày ra trận pháp để phòng ngừa người khác quấy rầy đồng thời cũng ngăn cách tình huống bên trong.

Vốn Bộ Tranh đã bố trí trận pháp đâu vào đấy, để phòng ngừa vạn nhất còn tăng thêm mấy cấp bậc, nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn không cản được, việc này chỉ có thể trách lò luyện đan này được luyện chế tuyệt vời đến không thể tin nổi.

"Không nói chuyện với cô nữa, trước tiên phải giấu kỹ thứ này, tránh cho các người thèm muốn." Khi Bộ Tranh nói xong thì đã thu cái lò luyện đan mang theo tro bụi kia vào.

"Cái gì đó, cho ta xem chút." Lục Tiểu Dạ hơi mất hứng, khinh bỉ hành vi này của Bộ Tranh.

"Thành công ư?" Tần Sương hỏi.

"Đương nhiên, tốt hơn tưởng tượng của ta." Bộ Tranh gật đầu cười nói.

"Vậy ngươi ăn một chút gì đi, sau đó nghỉ ngơi, ta đã chuẩn bị đồ ăn cho ngươi rồi đó." Tần Sương dịu dàng nói, đồng thời phủi phủi bụi bặm trên người hắn, còn có tro bụi trên tóc, nàng cũng nhẹ nhàng phủi đi.

Lục Tiểu Dạ ngẩn ngơ, nàng muốn nói một câu : Tần Sương, bộ dáng này của ngươi nếu để mấy người hôm qua chứng kiến thì nhất định sẽ phát điên mất.

Nhưng cuối cùng nàng ta không thốt ra những lời này, bởi vì nàng cảm thấy được vốn mấy người kia cũng đã điên rồi...

"Được, nghe cô nói vậy ta cũng cảm thấy đói rồi." Bộ Tranh xoa bụng nói.

"Tần Sương!" Lục Tiểu Dạ tức thì minh bạch một chuyện.

"Sao thế?" Tần Sương hỏi.

"Trước đó ngươi không cho ta ăn những thức ăn kia hóa ra là chuẩn bị cho tiểu tử này a." Lục Tiểu Dạ chỉ vào Bộ Tranh nói.

"Đúng thế, có vấn đề sao?" Tần Sương hỏi.

"..., không có gì, ta chỉ muốn ăn cùng nhau mà thôi." Lục Tiểu Dạ nói, ta có thể nói có vấn đề sao, nói ngươi trọng sắc khinh bạn sao?

"Đồ ăn của ngươi ta nghĩ hạ nhân đã chuẩn bị cho ngươi xong rồi." Tần Sương vẫn nói một cách rất bình thản, đồng dạng cũng là cự tuyệt Lục Tiểu Dạ.

"..." Lúc này Lục Tiểu Dạ thật sự muốn nói, ngươi không thể quá mức thiên vị, bằng không ta sẽ, ta sẽ, ta sẽ không có biện pháp nào cả T_T

Bộ Tranh đi vào viện tử bên kia, ngồi ở bên bàn ăn bắt đầu đánh chén, rất nhanh thức ăn đã bị hắn tiêu diệt xong, điểm tâm Tần Sương ăn còn dư cũng không thoát khỏi "ma khẩu" của hắn.

Lục Tiểu Dạ thì ngồi bên cạnh gặm một loại lương khô, không ăn thức ăn nóng hổi mà hạ nhân đưa lên, tựa hồ nàng ta đang kháng nghị Tần Sương, ngươi không quan tâm đến ta, chỉ biết đến tiểu sư đệ này của ngươi.

"Cô ăn kiêng hả? Để ta!"

Công cuộc cách mạng kháng nghị của Lục Tiểu Dạ kết thúc chóng vánh, bởi vì Bộ Tranh đã cướp lấy đồ ăn của nàng, lúc ấy nàng mới phát hiện, đồ ăn chuẩn bị Bộ Tranh đã bị hắn ăn sạch, đây là cái loại bụng gì a, chẳng thể trách Tần Sương không cho mình ăn, bằng không sẽ không đủ rồi.

Không, hiện tại cũng không đủ rồi, Bộ Tranh sắp ăn thức ăn của nàng.

"Đừng cướp của ta, đáng ghét..."

Lục Tiểu Dạ không giả bộ kháng nghị nữa, nếu như tiếp tục thì khẳng định nàng không còn gì để ăn.

"Mới rồi cô có ăn đâu, đừng lãng phí thế, lãng phí thức ăn là không tốt đâu." Bộ Tranh nói.

"Ngươi..."

Nhìn thấy Bộ Tranh và Lục Tiểu Dạ tranh cãi, Tần Sương cười cười, cảm thấy vui vẻ...

"Tần Sương, mới rồi ở đây xảy ra chuyện gì thế"?"

Lúc này, Tần Thông xuất hiện, còn có một vài đại nhân vật của Tần gia, mọi người không hẹn mà cùng tới nơi này, bởi vì bọn họ đều cảm giác được tình huống dị thường trước đó.

Phát sinh chuyện như vậy, Tần gia nhất định sẽ tra rõ chuyện này, đây cũng rất bình thường.

"Không có gì, chỉ là khi nãy con vừa mới luyện khí xảy ra sự cố ngoài ý muốn, con cũng đã xử lý ổn thỏa rồi." Tần Sương nói, nàng cũng không muốn Bộ Tranh bị bại lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.