Mối Tình Đầu Của Thiên Kim

Chương 48: Ám khí, ám khí




Ẩn Trúc chưa từng nghĩ đến việc chia tay, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để sự bắt đầu đó được lâu bền và hợp lý hơn.

Đúng thế, sự mê hoặc! Ngô Dạ Lai vẫn luôn nghĩ anh chỉ bị mê hoặc trong chốc lát nên mới vụng về ôm Ẩn Trúc vào lòng sau khi kéo cô đang khóc lóc thảm thiết như thế xuống xe, mới cùng cô lên xe buýt, đến ga tàu mua vé, và tiễn cô lên xe trong hoàn cảnh mập mờ không rõ ràng như thế này, mới thừa nhận cô là bạn gái sau chuyến thăm vòng vèo của cô và cũng duy trì luôn thân phận đó cho tới khi tốt nghiệp.

Chuyến thăm lần đó của Phùng Ẩn Trúc, có thể được coi là hành động sáng suốt chợt lóe lên của một thiên tài.

Trước khi đi, cô không biết có thể về kịp giờ thể dục sáng thứ hai không, nên cô còn nhờ các bạn cùng phòng giấu giúp. Dĩ nhiên là họ cũng biết cô đi đâu. Thế nên sau khi Ẩn Trúc quay về liền bị ép phải kể chi tiết cuộc gặp gỡ với chàng tình nhân bí mật này.

Mấy người bọn họ đều thuộc loại giỏi ăn nói nhưng lại kém về khoản hành động, vì vậy tuy mạnh mồm bạo miệng nhưng đều không có kinh nghiệm thực tế. Ẩn Trúc đương nhiên ngại không dám kể về cái ôm bất ngờ của anh, chỉ lựa chọn những chi tiết bình thường để kể cho các bạn.

"Làm quân nhân có rất nhiều cái hay", mặc dù Ẩn Trúc biết rõ hoàn cảnh thực tế nơi Ngô Dạ Lai đang học, nhưng vẫn không kìm được việc cô muốn nói về những mặt cô cho là tốt, ai cũng có chút sĩ diện trong tính cách mà. "Anh ấy đi mua vé không cần phải xếp hàng, lại còn có cửa riêng cho quân nhân, khi chờ tàu cũng có phòng chờ riêng, thích lắm".

"Đấy là để đền bù cho sự vất vả của họ", Thạch Chỉ, cô bạn hễ mở miệng nói là khiến người khác phải hoảng hốt, lại còn ưa tranh luận. Cô ấy có người thân đang là quân nhân nên cũng tương đối hiểu về cuộc sống của họ, "Nói một cách nghiêm túc thì anh ấy là học viên, chỉ mới được một nửa thân phận của quân nhân thôi, còn cậu càng không có tư cách gì, đến ăn theo cũng không phải, đúng không?".

Trong thư gửi cho Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc kể lại hết nội dung cuộc trò chuyện của họ. Cô muốn đỏng đảnh một chút. Ngô Dạ Lai chỉ là ôm nhẹ cô một cái rồi buông ra ngay, cũng không có lời nào giải thích cho hành động chăm sóc đó. Còn cô, chỉ vì cái ôm đó mà đã cười ngốc nghếch suốt dọc đường về, sau vô số lần hồi tưởng lại cô ngày càng cảm thấy hình như là đã vui mừng quá sớm. Chẳng qua là anh thấy cô khóc nức nở nên mới làm vậy để an ủi cô mà thôi. Vì vậy cô muốn hỏi anh, rốt cuộc cô có được coi là người đặc biệt bên cạnh anh không?

Ngô Dạ Lai không trả lời ngay, nhưng trong lá thư của anh không hề né tránh câu hỏi của Ẩn Trúc.

"Nếu như anh chỉ được tính là một nửa quân nhân thì em cũng có tư cách ấy như anh."

Khi Ẩn Trúc được coi là đuổi kịp cái đuôi của yêu sớm, thực sự khiến những cô bạn đang cô đơn vô cùng ngưỡng mộ. Khi đó, bọn họ đều tự nhận mình là các cô nương, nói sự đào hoa của Ẩn Trúc có thể làm bọn họ đào hoa lây. Quả thật, ngoài Diệp Hồng Ca kén cá chọn canh, kiên quyết giữ vững trận địa, những người còn lại đều lần lượt theo chân Ẩn Trúc. Giờ nghĩ lại, Ẩn Trúc không biết nên tuyên dương tấm gương nào cho phải.

Bản thân Ẩn Trúc lại luôn không có động tĩnh gì, cô không tham gia bất cứ buổi tụ tập nào có tính chất giao lưu, những hoạt động trong trường, nếu trốn được là trốn. Cô nghĩ thời gian chỉ nên dùng vào duy nhất một việc có ý nghĩa, đấy là đi thăm Ngô Dạ Lai.

Nói là đi thăm anh, nhưng sau khi được lĩnh giáo sự lợi hại của Vương đội trưởng kia, cô không dám tự ý vào trường gây phiền phức cho anh nữa, đành phải đợi Ngô Dạ Lai có cơ hội ra ngoài rồi mới gặp mặt nhau. Hồi đó, ký túc xá nơi Ngô Dạ Lai ở còn chưa lắp điện thoại, hai người muốn gặp nhau là phải hẹn trước một tuần, mà bắt buộc phải là do Ngô Dạ Lai chủ động gọi điện đến. Nhưng tỉ lệ Ngô Dạ Lai gọi điện có thể so sánh với tần suất xuất hiện của sao băng, chỉ xảy ra trong những tình huống cực kỳ đặc biệt. Vì vậy, thời gian mà anh có thể ra ngoài, phần lớn đều dựa vào phán đoán của Ẩn Trúc, còn gặp được hay không đều phải nghe theo sự sắp xếp của Chúa.

Ẩn Trúc cũng coi là có chút lanh lợi tinh ranh, cô sẽ viết thư báo trước cho Ngô Dạ Lai ngày mà cô sẽ tới, sau đó đến một nhà trọ nhỏ ở gần trường đợi, đợi đến mười giờ sáng mà anh không ra, cô sẽ tự mình đi thăm quan thành phố X.

Suốt bốn năm, Ẩn Trúc không dám nói mình đã đi khắp các ngõ ngách của thành phố X, nhưng những danh lam thắng cảnh điển hình thì cũng có thể nói là gần như đã đi hết. Có khi, thứ mà cô mang về chỉ là tấm vé tàu và những ghi chép vụn vặt sau cả chặng đường dài mệt mỏi. Nhân khẩu thường trú của phòng ký túc xá - Diệp Hồng Ca cũng phải buồn thay cô, "Mình không muốn nghe văn tả cảnh hay các câu chuyện lịch sử nữa, lần này liệu có nhân vật nào là người xuất hiện không?"

Ẩn Trúc vẫn còn cố cãi cứng: "Sao lại không có nhân vật, cậu phải để ý chứ!".

"Phùng Ẩn Trúc, cậu cứ cố chấp như người già thế, sau này đừng nói chị em không nhắc nhở cậu nhé. Thời gian với sức lực ấy, dùng vào việc học để giành học bổng còn có ích hơn, các văn bằng chứng chỉ tự dưng chạy tới tìm cậu chắc? Đàn ông, có kẻ nào đáng tin đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn dựa vào bản thân mình hay sao. Mình thấy người này của cậu, muốn dựa có khi cũng chẳng tìm thấy anh ta mà dựa."

Phùng Ẩn Trúc sao lại không biết rằng tất cả đều phải cố gắng chứ? Nhưng cô không tài giỏi như Diệp Hồng Ca, chứng chỉ Ngoại ngữ, Tin học cầm đầy tay, gần đây còn tích cực chuẩn bị thi luật, định tốt nghiệp xong là thi vào Tư pháp, một con người học hành điên cuồng.

Thấy Phùng Ẩn Trúc vẫn không để ý, Diệp Hồng Ca đành nói: "Biết là cậu một lòng một dạ với anh ta, chỉ cần đi theo anh ta là đủ. Nhưng Phùng Ẩn Trúc, nhìn sự tiến bộ của các chị em khác trong phòng chúng ta, rồi nhìn lại tốc độ của cậu, việc mà cậu nghiêm túc làm cũng được coi là 'kiểu mẫu' đấy!"

Ẩn Trúc nổi giận, "Sao lại có kẻ nói chuyện không biết xấu hổ như cậu chứ!" Mấy người bọn họ kẻ thì định kỳ ra ngoài ở, kẻ thì ra hẳn ngoài cùng tận hưởng tình yêu với bạn trai, nói một cách hoa mỹ thì là "Chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh", cũng là muốn sau khi tốt nghiệp có một chốn đi về, thẳng thắn ra thì tất cả cũng chỉ là lý do muốn có thế giới riêng của hai người. So với họ, Ẩn Trúc và Ngô Dạ Lai chỉ mới dừng lại ở giai đoạn nắm tay là thấy sự lạc hậu của họ rồi.

"Mình còn lo lắng thừa cho cậu chắc? Hai người các cậu không sâu sắc cũng chẳng nhạt nhẽo, không nóng không lạnh, thế sau khi tốt nghiệp thì định thế nào? Anh ta vào bộ đội rồi, cậu vẫn định tiếp tục theo đuổi, thích thú với việc thỉnh thoảng lại gặp nhau một lần chắc? Cậu phải hỏi anh ta cho rõ ràng, lý do tại sao lại gặp nhau như thế?"

"Đến cậu cũng nói như thế, thì sao mình dám hỏi anh ấy. Xa cách như thế, gặp mặt một lần đâu có dễ dàng gì, cho dù là kỳ nghỉ cũng chỉ được gặp nhau được có một, hai lần, tới giờ mình còn chưa đến nhà anh ấy, anh ấy cũng không chịu đến nhà mình", cô không biết liệu có phải là có vấn đề không, nhưng có những chuyện cô không thể ép anh, cũng không thể thay mặt anh được. Ẩn Trúc dù có vui sướng nhiệt huyết tới đâu, sau mấy năm cũng dần dần nguội lạnh, phải chịu đựng và sưởi ấm cho anh.

"Mình nói với cậu là cũng đến lúc phải quyết tâm rồi. Nên làm như thế nào, đây là thời điểm then chốt."

Ý của Diệp Hồng Ca là muốn Ẩn Trúc chia tay với Ngô Dạ Lai. Cô ấy không biết học ở trường quân sự thì bận rộn thế nào, có nhiều việc bị hạn chế ra sao, cô ấy chỉ biết lần nào Ẩn Trúc cũng vội vàng, vui sướng chạy đi gặp anh ta, còn anh bạn Ngô Dạ Lai này dù có thuận đường về nhà, cũng chưa một lần ghé qua trường thăm Ẩn Trúc. Người khác Diệp Hồng Ca không biết, nhưng mấy người bạn cùng phòng đều có ấn tượng không tốt đẹp gì về anh ta. Mỗi lần nhận được điện thoại anh ta gọi tới, bọn họ đều vô cùng vồn vã, cứ như sợ mình nhận điện không nhiệt tình thì sẽ làm giảm tính tích cực của người gọi điện vậy.

Ẩn Trúc chưa từng nghĩ đến việc chia tay, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để sự bắt đầu đó được lâu bền và hợp lí hơn.

Bản thân cô còn chưa nghĩ xong vấn đề mấu chốt là ở đâu thì La Linh nói một câu khiến người trong mộng bừng tỉnh, "Các cậu đừng cho rằng giờ mình đang chịu quá nhiều thiệt thòi, nếu tớ không như vậy thì làm sao thoát ra để khẳng định vị trí của mình được".

Bạn trai của La Linh làm cho một công ty nghiên cứu phần mềm, là thạc sỹ tốt nghiệp từ trường Đại học Q ra, điều kiện rất tốt, chỉ có điều rất bận, "Căn cứ vào thời gian, tốc độ của anh ấy thì có lẽ đến năm sáu mươi tuổi cũng không có thời gian mà yêu đương".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.