Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 7: Con muốn nàng




Thấy hắn! Nổi khiếp sợ dâng lên, các hồn ma ngừng ai oán chỉ sợ động kinh đến hắn sẽ mãi mãi không được siêu thoát biến thành cát bụi hòa vào không gian.

Màu xanh kì ảo cùng với các ma lửa chơi vơi quanh đây xếp thành một hàng dài trên không trung, lũ người không ra người với khuôn mặt dị hợm đứng tại chỗ cúi đầu không dám nhìn.

Ngài - với khuôn mặt lạnh mà trầm tĩnh bước đi nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên tia máu nồng đậm biểu lộ sự tức giận. Thoáng chốc hắn đã đi tới ngay chiếc cửa bằng đồng đen, phất tay cửa bật vang lên tiếng chói tai. Bên trong, phía dưới là biển lửa, phía trên là lũ nhện khổng lồ đang chờ xơi thức ăn. Trên hay dưới đều rất nguy hiểm bất kì ai cũng có thể mất mạng ở đây, trừ ngài. Ngài nhấc chân thả vào không trung, cơ thể ngài vô định không trọng lực bay lên hướng về phía chàng trai bị những dây xích lửa quấn quanh treo lủng lẳng, thân thể cường tráng đầy máu, mái tóc đen cũng nhuốm vào đó chút đỏ của máu. Vết roi đánh hằn lên cơ thể chàng nhìn thật đau đớn.

Chàng gục đầu không còn sức lực để mở mắt, buông lỏng tất cả.

Ngài tới trước mặt phất tay, một vết dài hằng lên khuôn mặt điển trai kéo dài từ mắt qua sóng mũi rồi tới đôi môi chàng, máu chảy rỉ ra.

Chàng đau đớn co cơ mặt lại, gắng gượng mở mắt, đôi mắt đen với lòng thù hận nhìn ngài. Dù thân xác có tàn phế chàng cũng không bao giờ chịu để yên cho ngài, chàng là như vậy, quyết bảo vệ cô ấy khỏi ngài.

“Ngươi dám nhìn ta vậy sao?” Ngài cười cất lên giọng ma mị “Ngươi nghĩ ta cho ngươi sống thêm vài ngày là ngươi muốn làm gì thì làm à? Ta nói ngươi biết mục đích của ta là cho ngươi thấy cái ngày cô ấy là của ta! Cô ấy mãi là của ta. Người của ta mà ngươi dám dòm ngó? Ngươi rất muốn tan biến đúng không!?”

Chàng cười, chàng cười to: “Cô ấy mãi mãi sẽ không yêu ngươi, và ta sẽ nói cho cô ấy biết con người thật của ngươi, ta sẽ nói tất cả những thứ đáng khinh bỉ, những thứ ngươi đã gây ra cho cuộc đời cô ấy“.

“Ngươi nghĩ ta sợ sao?” Ngài nhếch mép cười, khuôn mặt lạnh lùng lại khiến người ta phát sợ.

Ngài đưa tay bóp cổ chàng, chàng vẫn không chịu khuất phục đưa mắt nhìn: “Ngươi chết rồi! Cho nên mọi điều ngươi làm ta rất rõ! Đợi khi ngươi thấy cô ấy là của ta, ta sẽ cho ngươi tan biến“.

Ngài quay đi nhìn vào tên quỷ có khuôn mặt sói, hắn hiểu nên gật đầu, cung kính đợi ngài đi.

Ngài nhếch mép rồi biến mất...

Tên quỷ cầm trên tay cây roi lửa quất mạnh lên người chàng, cơ thể chàng run rẩy máu chảy từng dòng, đôi môi cắn vào nhau chịu đựng không kêu lên thành tiếng rồi chàng ngất đi, nhưng tên quỷ vẫn không buông tha cho chàng. Roi cứ như vậy hằn lên nằm chằng chịt.

Nhiều khi chàng cũng muốn chết đi, nhưng chàng đã chết một lần rồi không thể chết thêm nữa, dù bị đau, hành hạ tới cỡ nào linh hồn chàng vẫn sống, đúng là sống không bằng chết. Trừ khi có ngài mới làm chàng tan biến. Nhưng còn cô ấy! Nếu vô tay ngài sẽ sống như thế nào? Cô ấy sẽ sợ hãi hay phải chịu cảnh nhục nhã. Cuộc đời cô ấy từ nhỏ không có hạnh phúc chỉ vì ngài. Nếu rơi vào tay ngài, biết những việc ngài làm, cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này. Chàng rất lo lắng, chàng muốn bảo vệ cô ấy khỏi tên ác ôn này giúp cô ấy sống như người bình thường. Lúc đó hắn có làm gì chàng đi chăng nữa, chành mới có thể an tâm mà biến mất.

----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.