Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 23: Bị trách phạt




Hai tháng trôi qua với Hoàng Minh như là một cực hình. Kể từ khi ban hành những chính sách mới, hắn và Tử Tân đã phải vùi đầu vào giải quyết rất nhiều thứ, dần dần khiến hắn cảm thấy mệt mỏi. Với một Gamer như hắn, nếu phải ngồi trước máy tính chơi game hắn đã chẳng càu nhàu gì, nhưng ở đây hắn phải đối mặt với hàng đống sổ sách, phải giúp Tử Tân phê duyệt những thứ đó khiến cho hai tay hắn mỏi nhừ, ngẫm lại thì với lượng công việc như thế này chẳng trách được đôi lúc cũng có mấy ông vua sa đọa.

Hoàng Minh khẽ vươn vai, công việc bây giờ cũng dần đi vào quỹ đạo, những người phản đối vì e sợ Nữ Oa nương nương nên không dám hó hé gì, duy chỉ có các chư hầu đang bắt đầu rục rịch, nhưng điều đó cũng không làm cho hắn bận tâm lắm, dù sao mật đội hắn phái đi vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.

Hoàng Minh nhắm mắt định thần, dạo gần đây, hắn chỉ có làm việc và luyện công, đến thời gian ăn và ngủ còn ít nữa chứ đừng nói tới nghỉ ngơi. Hắn rất muốn cùng ai đó đi ngao du một chút cho khuây khỏa, nhưng ngẫm lại thì làm gì còn có ai, Thanh Thanh và Đặng Thiền Ngọc đã đi từ lâu rồi, hắn cũng không biết nơi ở của sư phụ Đặng Thiền Ngọc nên cũng chả tới thăm được, Na Tra thì mấy hôm trước cũng đã trở về tu luyện cùng Thái Bạch Kim Tinh, chỉ còn mỗi Tử Tân thì hắn phải vùi đầu vào giải quyết chính sự, và dĩ nhiên mấy nương tử của hắn cũng cùng nhau giúp hắn giải quyết.

_Haiz, nếu như sư phụ còn ở đây thì tốt biết mấy.

Hoàng Minh cắn cắn ngọn cỏ trong miệng, khẽ thở dài. Đúng vậy, nếu Kiếm Tu còn ở đây, hắn có thể cùng ông đi khắp nơi thăm thú, nhưng rất tiếc sư phụ hắn đã… Nghĩ tới Kiếm Tu, hắn chợt mỉm cười, hắn nhớ lại khoảng thời gian vừa đặt chân tới đây, lúc đó hắn đã phải đối mặt với đói rét, phải vật nhau với lũ khỉ và đàn ong chỉ để kiếm miếng ăn, nếu không có Kiếm Tu, chắc giờ đã chẳng có cái người gọi là Tần Quốc Sư đâu.

Bật người dậy, hắn quyết định trở về thăm lại nơi mà lần đầu hắn gặp Kiếm Tu, hình như là ở Nam Giang thì phải, hắn còn nhớ ở đó hình như có một thôn nhỏ tên là Tiểu Ngư Thôn thì phải. Hoàng Minh nói ý định của mình cho Tử Tân, Tử Tân cũng lập tức đồng ý, chỉ căn dặn hắn hành sự cẩn trọng dù sao hắn cũng khá bận rộn trong thời gian này, để hắn đi cho khuây khỏa một chút cũng là điều nên làm.

Hoàng Minh từ từ phi hành, nhìn cảnh vật quen thuộc nơi đây, hắn bắt đầu cảm thán.

_Nơi này vẫn yên bình như vậy.

Đáp xuống phía dưới, Hoàng Minh từ từ đi tới Tiểu Ngư Thôn, nơi đây so với lúc trước có vẻ đã khá hơn rất nhiều, có lẽ những chính sách của hắn và Tử Tân đưa ra đã phần nào đó giúp bọn họ giải quyết được những khó khăn trước kia, nhưng có lẽ phần lớn đều nhờ vào công lao đánh đuổi Ngưu Vương, nghĩ đến đây hắn nhớ lại vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần kia “Lam Tuyền” thật là một cái tên đẹp a.

_Chủ quán, cho ta một đĩa thịt xào và một đĩa bánh bao.

Bước vào một quán nhỏ trong thôn, Hoàng Minh lớn tiếng gọi, nhanh chóng có một lão đầu trung niên đi tới.

_Xin lỗi quý khách, hôm nay chúng tôi thực sự hết thịt rồi, mong ngài thông cảm cho.

_Lão Vương, chúng ta đem thịt tới đây.

Một nhóm người mang rất nhiều loại thịt tiến vào trong quán, lớn tiếng gọi.

_Vương lão bản đúng không? Như vậy là có thịt cho ta rồi đúng chứ?

Hoàng Minh nhìn nhìn lão Vương, hắn đưa tay chỉ chỉ vào số thịt mà những người kia vừa mang tới. Tiểu Ngư Thôn này quả thật không thể trông bề ngoài mà đánh giá được, không ngờ một quán ăn nhỏ như vậy lại có thể mua nhiều thịt như vậy, Hoàng Minh nhìn số thịt này tính ra cũng đủ cho cả thôn ăn trong vài tuần.

_Xin lỗi quý khách, thực sự số thịt này chúng tôi không dùng để bán, mong ngài thông cảm.

Lão Vương giọng vẫn vô cùng khách khí nói với Hoàng Minh.

_Không dùng để bán? Vậy các ngươi dùng chỗ thịt này để mở tiệc?

Hoàng Minh kinh ngạc đáp, chỗ thịt nhiều như vậy, các ngươi mở tiệc chẳng lẽ có thể ăn hết hay sao? Đừng nói là cái thôn nhỏ bé này có rộng ra gấp đôi, cho dù gấp bốn lần cũng không thể.

_Quý khách… việc này…

Nhìn lão Vương ấp úng, Hoàng Minh biết lão chắc có việc khó xử, nhưng hắn bây giờ đang đói bụng, lại chẳng mang theo lương thực trong người, chẳng lẽ lại bắt hắn phải vào rừng mà tranh cướp với lũ khỉ kia hay sao? Mặc dù với hắn hiện giờ, việc đó dễ như trở bàn tay, nhưng trong người hắn có không ít ngân lượng, việc gì phải khổ sở kia chứ.

Cho rằng lão Vương nhìn chiếc mặt nạ kì lạ của mình nên nghĩ hắn không có tiền, lấy trong túi áo ra một nén bạc, Hoàng Minh vỗ nhẹ lên bàn.

_Vương lão bản, thực sự là ta đang rất đói, lương thực cũng không còn nên ta chỉ muốn ăn một chút thôi, đây là tiền, ngươi cứ cầm lấy, ta chỉ cần một đĩa thịt và vài cái bánh bao là đủ.

_Chuyện này…

Lão Vương nhìn nén bạc trên bàn, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ngần ấy cũng bằng vài ngày thu nhập của lão rồi, mặc dù lão muốn thu vào nhưng nếu làm như vậy, nhưng nếu vậy thì không chỉ lão mà cả Tiểu Ngư Thôn này sẽ gặp tai họa mất.

_Lão bản, thực sự không thể bán cho ta một chút hay sao? Chẳng lẽ các ngươi gặp chuyện gì khó nói?

Nhìn ánh mắt của lão Vương, Hoàng Minh biết hắn rất muốn lấy nén bạc trên bàn, nhưng có vẻ lão lo sợ điều gì đó.

_Vị khách quan này, xin đừng làm khó lão Vương nữa, quả thực số thịt này chúng ta không thể đụng tới dù chỉ một miếng nhỏ được đâu.

Một trung niên cao lớn tiến tới bên Hoàng Minh nói, từ nãy tới giờ hắn đã nghe thấy hết tất cả cuộc nói chuyện của Hoàng Minh và lão Vương, nhìn thấy sự khó xử trên mặt lão Vương, hắn không thể làm ngơ được.

_Nhiều thịt như vậy thật không thể cho ta một miếng hay sao?

Hoàng Minh ngạc nhiên nói, rốt cuộc là có chuyện gì mà tại sao thịt ở đây lại như vậy? Nhìn thoáng qua vẻ mặt của những người ở đây, hắn lạnh lùng đáp.

_Chẳng lẽ có một người nào đó đã mua lại tất cả số thịt này với giá cao hay sao? Hắn mua một cân bao nhiêu, ta sẽ trả gấp đôi số tiền đó.

Hoàng Minh như tức điên lên, chỉ có một chút thịt mà các ngươi muốn làm khó ta như vậy sao? Nhận thấy Hoàng Minh có ý muốn gây hấn, trung niên cao lớn kia trực tiếp tiến tới trước mặt hắn, gằn giọng, những người khác cũng tiến tới vây quanh hắn lại.

_Chàng trai trẻ, có những việc tiền không giải quyết được đâu, nếu ngươi còn muốn gây sự thì ta đành phải ném ngươi ra khỏi Tiểu Ngư Thôn thôi.

_Các ngươi có thể thử.

Nhìn nhóm người bao vây lấy mình, Hoàng Minh nhếch mép khinh thường, chỉ bằng từng này người, muốn lấy một sợi tóc của hắn còn khó chứ đừng nói là ném hắn ra khỏi đây. Hắn ngồi trên ghế, ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khích.

Nhìn thấy Hoàng Minh vẫn ngồi yên ở đó trêu chọc, trên mặt trung niên cao lớn nổi đầy gân xanh, hắn không ngờ tên thanh niên thoạt nhìn có vẻ yếu đuối như vậy lại dám cả gan trêu tức hắn, thậm chí xung quanh còn có rất nhiều người.

Nắm chặt bàn tay, trung niên cao lớn kia lao về phía Hoàng Minh, nắm tay hắn còn to hơn cả đầu Hoàng Minh nữa, nhưng khi nắm tay đó sắp chạm vào người Hoàng Minh thì liền bị bàn tay hắn giữ lại.

_Thả ra!

Trung niên cao lớn hét lên đầy tức giận, hắn cảm thấy khiếp sợ trước sức mạnh của chàng thanh niên kia, bây giờ, mặc cho hắn có dùng bao nhiêu sức để rút bàn tay trở về nhưng không thể, bàn tay to lớn của hắn cứ như bị hút chặt bởi bàn tay nhỏ bé kia vậy.

_Hừ, chỉ muốn ăn một chút nhưng là tại các người ép ta đấy.

Vung tay, hắn ném trung niên cao lớn kia qua một bên, cả người hắn bay lên không trung rồi rơi xuống một chiếc bàn, chiếc bàn liền vỡ thành từng mảnh, trung niên cao lớn cảm thấy đau đớn, trong miệng rên rỉ. Đây là Hoàng Minh đã cố gắng nhẹ tay rồi, mặc dù trong lòng bực tức nhưng hắn không thể nặng tay với người thường được.

Thấy Hoàng Minh ném bay trung niên cao lớn kia, tất cả những người ở đây đều không dám khinh thường hắn nữa, bọn họ ai đều e dè nhìn hắn.

_Đừng sợ, hắn chỉ có một mình, chúng ta đông người như vậy kia mà, cùng xông lên bắt hắn trả thù cho Đại Ngư.

Một giọng nói vang lên thức tỉnh đám đông. Đúng vậy, bọn hắn đông người hơn, cho dù tên trước mắt có khỏe thế nào đi nữa thì “song quyền nan địch tứ thủ”, chỉ cần tất cả cùng lên, ắt sẽ bắt được hắn. Có một người khơi mào, tất cả đều đồng lòng lao lên, nhìn cảnh này, Hoàng Minh chỉ âm thầm cười lạnh.

_Không cho các ngươi một bài học, các ngươi nghĩ ai cũng có thể động vào a.

Đối với những người này, Hoàng Minh không cần phải dùng binh khí hay phù chú gì cả, trong chớp mắt, thân ảnh Hoàng Minh cứ thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần hắn hiện ra như vậy là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, liên tục như vậy, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, xung quanh hắn toàn những thân thể đang ôm bụng nằm rên rỉ dưới mặt đất.

_Đại nhân, chúng tôi có mắt không tròng, xin người nương tay.

Lão Vương khiếp sợ trước khung cảnh vừa rồi, lão chỉ thấy thân ảnh quỷ dị của Hoàng Minh liên tục biến mất, sau đó thì tất cả những người ở đây đều ngã xuống, như vậy có còn là người nữa không kia chứ?

_Lão bản, hiện giờ thịt có thể bán cho ta rồi chứ?

Hoàng Minh híp mắt cười, nhưng đối với lão Vương, đó chính là nụ cười của ác quỷ.

_Việc này… thật sự tôi không thể làm chủ.

Lão Vương lo lắng trả lời, người thanh niên trước mắt này thực sự đã mang cho lão một sự sợ hãi, nhưng nếu như so sánh với kẻ độc ác kia, lão thực sự không dám nhận lời của Hoàng Minh.

Kì quái nhìn lão Vương, Hoàng Minh mặc dù thấy trong mắt ông ta đang tỏ ra sợ hãi hắn, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra lí do tại sao đến cuối cùng lão Vương vẫn không chịu bán thịt cho hắn.

Đang định tiến đến hỏi, Hoàng Minh bỗng chốc cảm nhận được thứ gì đó tiến tới từ đằng sau, quay lại nhìn, một tiểu cô nương sáu bảy tuổi đang cầm một cái chảo lao tới người hắn.

Nhanh chóng né người sang một bên, Hoàng Minh ôm chặt cô bé, nở một nụ cười mà hắn cho rằng là thiên thần ra, ngón tay khẽ chọc chọc mũi cô bé, hắn nhẹ nhàng khuyên bảo.

_Tiểu muội muội a, còn bé đừng làm những chuyện nguy hiểm như thế này.

Nhưng đáp lại lòng nhiệt tình của hắn, cô bé cắn mạnh vào bàn tay đang chọc chọc mũi mình, thân thể giãy giãy như muốn vùng thoát khỏi tay hắn.

_Hừ, ác nhân, mau thả ta ra.

Nghe tiểu cô nương này nói xong, Hoàng Minh bất giác sờ sờ mũi, hắn là ác nhân sao, có đâu, chỉ vì hắn hơi bực tức trước thái độ của người dân ở đây thôi mà, dù sao hắn cũng đã rất nhẹ tay rồi còn gì, nhưng ngẫm nghĩ lại thì ấn tượng của hắn với những đứa trẻ lần đầu gặp mặt có vẻ như không được tốt lắm a, nha đầu Đặng Thiền Ngọc chính là một ví dụ điển hình.

_Ân, tiểu nha đầu nghe ta nói a, nhìn ta thế này có giống ác nhân không kia chứ.

Cô bé đưa mắt nhìn hắn, cuối cùng gật gật đầu nói.

_Đeo mặt nạ kì quặc, tới đây đe dọa ông của a, lại còn đánh những thúc thúc trong thôn, mẫu thân ta nói như vậy ắt hẳn là người xấu.

Hoàng Minh cảm thấy khóc không ra nước mắt, tại sao a, có phải hắn muốn đeo chiếc mặt nạ này đâu kia chứ, cảm thấy oan ức đang muốn giải thích, lão Vương bên kia nhanh chóng chạy tới.

_Cầu xin ngài, con nít không hiểu chuyện, xin ngài lượng thứ cho, chỗ thịt này chúng tôi sẽ để lại cho ngài một phần, chỉ xin ngài tha cho con bé.

Nhìn lão Vương đang quỳ trước mặt, Hoàng Minh cảm thấy khó xử, hắn có muốn làm gì nha đầu này đâu, đặt cô bé xuống đất, hắn đưa tay đỡ lão Vương dậy.

_Lão bản mau đứng dậy đi, ta thực sự chỉ muốn một có gì bỏ bụng mà thôi, chẳng lẽ các ngươi có nỗi khổ gì hay sao?

_Việc này…

Lão Vương ngẩng đầu nhìn Hoàng Minh, trong lòng lão thấp thỏm lo sợ, nửa muốn nói, nửa lại không, nhưng bỗng nhiên, cô bé đứng ở bên khóc lớn nói.

_Hức… là do thôn của chúng ta bị… hức… bị yêu ma tới ức hiếp đòi cống nạp thôi…

Khẽ lau nước mắt trên mặt cô bé, hắn vỗ nhẹ lưng cô bé an ủi, quay sang hỏi lão Vương.

_Việc này có đúng không?

Lão Vương biết mình không thể dấu được nữa, nói cho người này cũng không sao, chỉ mong kẻ kia không biết được chuyện này.

Lão Vương khóe mắt ươn ướt kể lại. Mấy tháng gần đây, bỗng dưng lại có một kẻ xuất hiện tự xưng là Ngưu Vương, hắn ra sức tàn phá nhà cửa, đánh bị thương rất nhiều người, nếu như hàng tháng không cống nạp đủ số thịt cho hắn thì cả làng lại bị gặp tai họa.

_Hức… chúng ta mấy tháng nay đều không đủ ăn đó a…

Cô bé ở trong lòng Hoàng Minh nấc lên nghẹn ngào, thương cảm nhìn, hắn lau nước mắt trên mặt cô bé.

_Đừng khóc nữa, chuyện này ca ca sẽ giúp muội giải quyết a.

_Đại ca nói thật chứ.

Cô bé ngước lên nhìn Hoàng Minh, nó cũng đã thấy qua sức mạnh của Hoàng Minh, nếu như hắn thật sự giúp, vậy có khi mọi người được cứu rồi.

_Thật a, đại ca hứa với muội này.

Hoàng Minh xoa xoa má cô bé, dịu dàng nói.

_Cảm ơn đại ca.

Cô bé nhảy lên vui mừng, tay quàng qua ôm cổ Hoàng Minh, nhẹ hôn lên má hắn.

_ y da, tiểu nha đầu em dám cưỡng hôn ta a.

Hắn sờ sờ nơi bị hôn, đưa tay véo nhẹ má cô bé, quay sang nói với lão Vương.

_Việc này ta sẽ giúp các ngươi giải quyết, nói cho ta biết tên kia ở đâu.

Từ nãy tới giờ nghe Hoàng Minh nói, lão Vương cảm thấy tràn ngập hi vọng, giờ đây nghe hắn nói, lão nhanh chóng rối rít cảm ơn, muốn tự mình dẫn hắn tới nơi.

Hoàng Minh bảo chỉ cần chỉ nơi ở của Ngưu Vương cho hắn thôi, hắn không muốn lão Vương đi theo rồi làm vướng chân hắn. Hoàng Minh nhớ lại lần đầu hắn tới đây đã chạm trán với Ngưu Vương, lúc đó hắn và Kiếm Tu đã suýt nữa mất mạng dưới tay Ngưu Vương, nhưng lần này thì khác rồi, hắn không phải là tiểu tử yếu ớt như lúc vừa tới đây. Khẽ nở nụ cười, hắn chỉ mong sớm trả lại những vết thương trước kia lại cho tên Ngưu Vương kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.