Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 19: Lén lút đi thượng thư phòng




Trở lại Vương phủ, Tiểu Vũ lập tức bắt đầu suy nghĩ xem làm sao để tiến cung diện thánh một lần nữa, làm sao để khuyên nhủ tiểu hoàng đế chính thái thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Lưu Quang thấy thiên hạ đang ngồi suy tư ở chỗ bậc thang kia, bỗng thoải mái phe phẩy quạt giấy, mở miệng nói: “Đừng suy nghĩ nữa, chuyện này không còn đường sống nào để quay lại đâu.”

Tiểu Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta nói này dù sao ngươi cũng là ca ca của cặp công chúa song sinh kia mà, làm sao lại nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn như vậy chứ?” Mới đầu thấy hắn hối hả ngược xuôi, nàng còn tưởng rằng người ca ca này rất nhiệt tình đó.

Lưu Quang bật cười, cũng không thèm nhìn sự trêu chọc và khiêu khích của nàng. Đáp lại nói: “Lương tâm của ta đã sớm bị đào và vứt xuống sông rồi.Trái lại là ngươi.....Không phải là người vốn không muốn đến lội vũng nước đục đầy náo nhiệt này à? Làm sao bây giờ lại nhảy vào đây, còn muốn quản những việc không đâu vào đâu này nữa hả?”

Một câu này đã đâm trúng vào chỗ yếu, khiến Tiểu Vũ chậc lưỡi, hai tay nâng cằm thở dài nói: “Thật ra thì....Ta hoàn toàn không muốn xen vào chuyện này. Nhưng cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy công chúa Điệp Vũ kia khóc thương tâm như vậy, ta lập tức cảm thấy rất đau lòng. Lúc trước khi ta nói với nàng những lời này ở ngoại ô sơn trang, cũng phải ăn nói bừa bãi. Ngươi nghĩ xem, người sống trên thế gian này, vui vẻ hoặc không vui, thì cũng chỉ có thể sống một đời thôi. Nếu như lúc sinh thời có thể, gặp được người tâm đầu ý hợp với mình, thật sự là chuyện rất không dễ dàng gì rồi. Nếu đã gặp gỡ, thì phải nắm chặt!”

Nói đến đây, nàng lơ đãng liếc mắt nhìn Lưu Quang, lập tức dời tầm mắt lại nói: “Lúc ấy, nếu như công chúa Điệp Vũ kia vẫn cố chấp lựa chọn buông tha, ta đây cũng sẽ không khuyên gì, ta cũng sẽ không tiếp tục xen vào việc vớ vẩn này đâu. Nhưng mà ta nhìn ra được, nàng thật sự quý trọng đoạn tình cảm này, cho nên ta mới không đả kích nàng nữa, mà để nàng khóc thành, và nói ra tiếng lòng của mình.”

Bốp! Lưu Quang thu hồi quạt giấy lại, vén y bào lên ngồi xuống ở bên cạnh.

“Rốt cuộc....ngươi vẫn muốn quản chuyện vớ vẩn này sao?”

“Ừm!” Mỗ Vũ dùng sức gật đầu: “Nếu như ta đã cam đoan với người ta rồi, thì nhất định phải giúp đến cùng!”

“Tốt lắm!” Lưu Quang vỗ vỗ bả vai của Tiểu Vũ: “Cố lên nhé! Ta sẽ vô cùng ủng hộ cho ngươi về mặt tinh thần!”

“...Hả?”

Mỗ Vũ nháy mắt mất cái: “Tinh, ủng hộ tinh thần cho ta?”

“Đúng vậy!” Lưu Quang còn thật sự gật đầu.

“...”

Trầm mặt trong mười giây! Sau khi một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu xong, Nguyệt Tiểu Vũ lập tức kéo áo Mộ Dung Lưu Quang, vẻ mặt hung thần hung tợn nói: “Này, mỹ nam! Làm người không thể không có phúc hậu như vậy! Ngươi không giúp ta, làm sau ta có thể cứu muội tử của ngươi đây!”

Lưu Quang rất vô tội nhún vai xua tay: “Làm ơn đi....Hình như là từ đầu tới cuối ta chưa từng mở miệng yêu cầu, bảo ngươi đi giúp muội tử ta phải không? Là tự ngươi muốn theo ta đi thăm Điệp Vũ, hơn nữa về sau người còn muốn đến phủ thượng thư tìm Diệp Tử Lan, ta cũng rất từ bi dẫn ngươi theo cùng mà. Khi ngươi mở miệng châm chọc thiên kim của Diệp gia, ta lại thật sự từ bi giúp ngươi giải vây một lần nữa. Ta nhân từ với ngươi như vậy, thế nhưng ngươi còn nói ta không phúc hậu được sao? Trời ạ! Nếu như ta thật sự không phúc hậu như lời của ngươi, thì Tiểu Bạch và Tiểu Hắc của nhà ta, đã sớm thắt cổ tự sát và đến cầu Nại Hà xếp hàng chờ ăn canh rồi!”

“Ngươi....”

Mỗ Vũ đấm ngực dậm chân, lại bị mỹ nam trơ tráo chân chính đánh bại một lần nữa. Nàng đã sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi....Điềm đạm thiện lương gì chứ? Săn sóc nhiệt tình gì chứ? Đây rõ ràng là Bụi Thái Lang khoác da hớn hở ở bên ngoài!

“À.” Mỗ con sói chợt vỗ tay một cái: “Đúng rồi! Thấy chúng ta thân thiết như vậy, ta sẽ nhân từ nói cho ngươi biết một chuyện. Chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày đại hôn đó! Ngươi hãy cố gắng hơn nha!”

Nói xong, mỗ con sói đứng lên, sửa sang lại ống tay áo, cười tủm tỉm phất tay cáo biệt với Mỗ Vũ, xoay người rời đi.

Oanh! Rốt cuộc Tiểu Vũ nào đó cũng nhịn không được bùng nổ.

“Ngươi.....Ngươi không sợ bị sét đánh sao?”

Thiên hạ đã đi xa và đang đưa lưng về phía nàng cũng không có đáp lại, chỉ là hơi công khóe môi lên.

Ài....

Nếu như lá gan của tên Lôi công kia đủ lớn, thì cứ việc tới đánh hắn đi. Thật ra thì hắn cũng muốn thử cảm giác bị sét đánh một chút đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.