Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 11: Linh lực




- Không bàn chuyện này nữa. Thương thế của ngươi rất nặng, có lẽ không thể khôi phục trong ngày một ngày hai được. Ta sống tại đây đã lâu nên biết một số địa phương có lợi cho việc chữa trị. Để ta đưa ngươi đi. 

Có thể sớm phục hồi thương thế quả thực là chuyện tốt. Mặc Uyên tản thần thức ra, trong giây lát liền tìm được một cái tiên trì thiên nhiên, sau đó tìm một đầu ngưu thú để cho Tinh Hồn cưỡi, rồi cả hai cùng đi đến tiểu tiên trì kia. 

Tốc độ của đầu ngưu thú này khá nhanh, dưới sự dẫn dắt của Mặc Uyên, nửa giờ sau hai người liền tới nơi. Tiểu tiên này trì khá nhỏ, rộng khoảng mười mét, nằm giữa lòng núi rừng, mặt nước trong veo có thể nhìn thấy được cả đáy trì. Xung quanh tiểu tiên trì có chia ra những nhánh suối nhỏ chạy theo hướng khác nhau, không ngừng lưu thông, đưa tinh hoa thiên địa hội tụ về tiểu tiên trì này. 

Chỗ này ở rất sâu trong Đông Ly thánh cảnh, xung quanh lại không có bóng dáng của bất kỳ đầu yêu thú này, thế nên linh khí ở đây cực kỳ tinh thần và đậm đặc. Linh khí thiên địa hóa thành một tầng sương mờ ảo. Tích tụ không biết đã bao nhiêu cái tuế nguyệt, dù chỉ một giọt linh dịch trong tiểu tiên trì thôi cũng đủ khiến cho mọi thương thế khôi phục hoàn toàn rồi. 

Nhìn cái tiểu tiên trì này, bất giác Tinh Hồn nhớ lại một chuyện, trước đây có một người từng tặng cho hắn ba kiện thần dược: Hồng mông lưu ly thất thải đan, Hỗn độn ngũ lôi quả và Địa tâm nhũ. Trước đây Tinh Hồn chỉ nhận thức được Địa tâm nhũ mà thôi, còn Hồng mông lưu ly thất thải đan và Hỗn độn ngũ lôi thụ thì hoàn toàn mơ hồ. Bây giờ luyện khí chi thuật của hắn đã khác trước, hiểu biết cũng rộng hơn, liền biết được sự huyền diệu của hai loại thần dược này. 

Hồng mông lưu ly thất thải đan, tương truyền là loại thượng cổ thần đan, chỉ có bậc thượng cổ đại năng trong truyền thuyết mới có thể luyện thành, dùng cả gần cả vạn tài liệu, kỳ trân dị thảo hiếm có trong thiên hạ, tiêu tốn gần trăm năm mới tạo ra được một khỏa, có thể nói và vô cùng trân quý. Cò Hỗn độn ngũ lôi quả, là quả của Hỗn độn ngũ lôi thụ chỉ sinh trưởng ở thời tuyên cổ Hồng Hoang, một quả thôi cũng đủ có giá trị nghiêng thành, cho dù là chư tử đại tiên cũng phải động lồng. Nếu kết hợp dùng cả năm loại Hỏa lôi quả, Thủy lôi quả, Mộc lôi quả, Kim lôi quả và Thổ lôi quả, tác dụng còn muốn nghịch thiên hơn, so với Hồng mông lưu ly thất thải đan chỉ có hơn chứ không kém. 

Tinh Hồn đến tận bây giờ vẫn không rõ, hai người nọ tại sao lại tặng đồ vật trân quý này cho hắn, hơn nữa đối với hắn phi thường kính trọng, không giống như bằng hữu bình thường, Tinh Hồn đặc biệt với người nam tử Long Tiêu Thiên đó xuất hiện một loại cảm giác thân thiết, tựa hồ là huyết mạch tương liên. Tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng thực sự chính là như vậy, một hai lời khó có thể giải thích được. 

Bây giờ Tinh Hồn tu vi đã là Đại thừa kỳ, cảm giác khi ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn, thế nhưng vẫn không cách nào cảm giác được, rốt cuộc Long Tiêu Thiên và Tiểu Vũ tu vi thâm sâu như thế nào. Rất có thể hai người đó biết được sự thật và thân thế của hắn, chỉ là khi ấy hắn không nghĩ nhiều như vậy, đến bây giờ mới cảm thấy hối tiếc. Lại nói, Long Tiêu Thiên và Tiểu Vũ thần bí như vậy, tu vi bất phàm, thế nhưng Tinh Hồn lại không nghe được bất cứ tin tức gì về họ. Ngay cả danh sách Long hổ bảng cũng không đề cập gì cả, tựa hồ bọn họ không có tồn tại ở Huyền Thiên giới vậy, quả thật rất bất thường. 

Ba cái thần dược này, trước đây Tinh Hồn đã từng xem qua, tuy rằng biết được tác dụng nghịch thiên, thế nhưng hắn không dám sử dụng bừa. Bởi vì dược lực của một trong ba thứ này đều quá mức hạo hãn, cho đến bây giờ cường độ nhục thân của Tinh Hồn đã phi thường rắn chắc, nhưng hắn vẫn cảm giác được, nhục thân của hắn không thể này chứa đựng nổi cỗ dược lực kinh khủng này. Thế nên cho đến bây giờ hắn vẫn để cả ba thứ này vào một góc trong Huyền Tiên các, đợi sau này có cơ hội để sử dụng. 

Tiểu tiên trì trước mặt, tuy rằng tác dụng không bằng một trong ba cái thần dược kia, nhưng vẫn là phi thường trân quý. Thử đoán xem nếu như tiểu tiên trì này nằm tại một địa phương này ở đại lục, chỉ sợ sẽ dấy lên một trận phong vũ tinh huyết, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người sẽ phải nằm xuống vì cái tiểu tiên trì này. 

- Tiểu tiên trì này vừa chữa thương, vừa giúp ngươi nâng cao tu vi, có thể nói là phi thường kỳ diệu. Ngươi tiến vào đó đi, ta đứng ở đây đợi. 

Đang suy tư, đột nhiên Mặc Uyên lên tiếng phá tan sự yên tĩnh, kéo hắn trở về với hiện thực. 

- Ngươi không sử dụng sao? Tuy rằng không có tác dụng lớn, nhưng nó vẫn có thể giúp ngươi phần nào khôi phục lại thực lực. 

- Dù là mười cái tiểu tiên trì này cũng không giúp ích được gì nhiều cho ta cả, thế nên ngươi cứ tùy ý sử dụng, đừng để tâm nhìu. 

Mặc Uyên lắc đầu nói. Thực lực của hắn vốn đã thông thiên triệt địa, nếu muốn khôi phục dù chỉ một chút thôi cũng phải tiêu tốn một lực lượng dược lực phi thường khổng lồ, họa chăng chỉ có mấy thứ như Hồng mông lưu ly thất thải đan hay Địa tâm nhũ, Hỗn độn ngũ lôi qua mới giúp được cho hắn. Đương nhiên Tinh Hồn cũng đã suy nghĩ qua việc để cho hắn phục dụng chúng, thế nhưng lại nghĩ về Huyễn sắc bảo châu và chuyện mà Thái căn dặn, thế nên hắn liền bỏ đi cái suy nghĩ này. Dù sao thì về sau Mặc Uyên cũng sẽ có cơ hội sử dụng chúng. 

Có Mặc Uyên hộ pháp bên ngoài, Tinh Hồn liền nhảy xuống khỏi lưng ngưu thú, bước chân chậm rãi tiến vào trong màng sương, đi về phía tiểu tiên trì. Sương mờ thấm vào y phục, Tinh Hồn chỉ cảm thấy một lực lượng linh khí xâm nhập vào từng lỗ chân lông, du nhập vào thân thể hắn, khiến cho thân thể vô cùng thoải mái. Linh khí thiên địa tinh thuần thật thần kỳ. 

Trút bỏ y phục, Tinh Hồn nhún chân nhảy vào trong tiểu tiên trì, lặn sâu xuốn dưới đáy tiểu tiên trì, ngồi xếp bằng lại, bắt đầu vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết thôn phệ cỗ linh khí thiên địa đậm đặc này. 

Tựa như một cái vòng xoáy xoay tròn kịch liệt, điên cuồng thôn phệ thiên địa tinh hoa vào trong mệnh tuyền. Nội thương trong thân thể được tinh hoa thiên địa bồi bổ, khôi phục trở lại một cách hoàn hảo, thậm chí còn khiến cho nó dẻo dai hơn trước nữa. Thân thể phiêu đãng trong nước, điên cuồng hấp thu cỗ lực lượng khổng lồ này. 

Cỗ lực lượng khổng lồ này sau khi vận hành mấy vòng chu thiên, chạy dọc khắp ngõ ngách trong thân thể, cuối cùng đổ về vùng đan điền. Tích tụ dần dần, Tinh Hồn liền cảm giác vùng đan điền của mình phình lên. Không chỉ giúp tẩm bổ nhục thân, đối với tứ đại bản nguyên cũng có công hiệu rất tốt. Tứ đại bản nguyên hấp thụ cỗ linh dịch này, sau đó lại nhả ra một tia bản nguyên lực lượng thẩm thấu vào thân thể hắn. 

Mặc Uyên đang chơi đùa với ngưu thú, đột nhiên cảm giác sau lưng có một lực hút quỷ dị nào đó. Chuyển người nhìn lại, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy trên thiên không xuất hiện một cái vòng xoáy, không ngừng thu thập thiên địa linh khí, sau đó đẩy xuống bên dưới tiểu tiên trì. Tinh Hồn ngồi ở trong đó, hiện tượng này không lẽ là do hắn gây ra? Mặc Uyên trong lòng nghi hoặc tự hỏi. 

Áp lực này, ngay cả toàn năng như Mặc Uyên cũng có chút kinh ngạc. Còn đầu ngưu thú đứng cạnh, nếu không nhờ long uy của hắn che chở, chỉ sợ đã bị cỗ áp lực này chấn áp rồi. Mặc Uyên mày kiếm nhiếu lại, hai tay khoanh trước ngực theo dõi dị tượng xảy ra. 

Bên dưới tiểu tiên trì, vô số linh khí mãnh liệt du nhập vào thân thể, lỗ chân lông tự chủ động mở rộng, linh khí lướt qua thân thể hắn, một cảm giác thư sướng không nói nên lời. 

Một canh giờ sau, dị tượng biến mất, tinh hoa linh khí không tổn tại chút nào nữa, cơ hồ đã bị Tinh Hồn thôn phệ hoàn toàn. Tiểu tiên trì tồn tại biết bao nhiêu cái tuế nguyệt, cư nhiên đã bị Tinh Hồn hấp thu toàn bộ. Hắn từ trong tiểu tiên trì nhảy ra, lộ ra một cỗ nhục thân trắng như bạch ngọc, so với nữ nhân còn muốn trắng trẻo, mềm mại hơn. Nhìn hắn thật không khác gì mấy tên công tử bột yếu ớt, chuyên dùng địa vị của gia tộc để ức hiếp kẻ khác. 

Những vết sẹo tồn tại trước đó do một loạt biến cố như bị vây hãm tại Kim chi đại trận hay phải giúp Mặc Uyên đều biến mất, khiến cho thân thể hắn trở nên vô cùng hoàn mỹ, đủ khiến cho bất kỳ nữ tử nào phải ghen tị. Nhìn sự biến hóa này, Tinh Hồn trong lòng có chút bất lực. Hắn trước đây tuy rằng cũng khá tuấn mỹ, nhưng không đến nỗi giống như mấy tên hoa hoa công tử giống bây giờ. Hào kiệt trong thiên hạ, thiếu niên tuấn mỹ không thiếu, đặc biệt là mấy kẻ vương tôn công tử, tỷ như Trịnh Thần Không, Sở Hóa Long… nhưng so với Tinh Hồn bây giờ, soái khí trên người cơ hồ đã ăn đứt Tinh Hồn rồi. Cứ thử tưởng tưởng, Tinh Hồn mà khoác trên người một bộ xiêm y nữ tử, trang điểm nhẹ trên mặt, làm ra cái tư thái yểu điệu, chỉ sợ sẽ khiến cho biết bao nhiêu nam tử thế gian phải gục ngã nữa. Thế nên mới nói, mặc dù hắn yêu thích cái đẹp, nhưng cái gì quá cũng không tốt, tỷ như tình huống của hắn hiện tại vậy. Giang hồ có câu, ghét của nào trời trao của nó quả nhiên không sai mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.