Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Chương 10: Ai bị phạt




Cửa thứ ba vẫn được Diệp Tu vượt qua nhanh chóng, Trần Quả cũng không ngoài ý muốn. Một mình đấu BOSS ẩn cấp 70, nếu chỉ xét trên mặt chữ, chọn thử thách này làm điều kiện xét vào Thần Chi Lĩnh Vực thì đúng là quá hà khắc. Trừ phi muốn biến Thần Chi Lĩnh Vực thành một khu hoang vắng mới thiết lập điều kiện có độ khó cao thế.

Vậy nên, Ám Dạ Miêu Yêu thực sự là BOSS ẩn cấp 70, có bản lĩnh và năng lực của BOSS cấp 70 nên có, duy độc một thứ không có, chính là lượng máu.

Từ trước đến giờ, lượng máu chính là ưu thế lớn nhất của BOSS. Một con BOSS mà sau thanh máu không treo đầy số 0, thì sẽ rất xí hổ khi chào hỏi mấy em BOSS khác.

Ám Dạ Miêu Yêu cửa thứ ba chính là con BOSS đáng xấu hổ ấy. Nếuđặt thanh máu của nó giữa một bầy BOSS, thì quả thựckhông đọ nổi.

Quân Mạc Tiếu là nhân vật cấp 50, chịu sự áp chế 20 cấp khi đối mặt cấp 70, khiến damage bị giảm, hiệu quả của kỹ năng công kích cũng không biết bị kháng bao nhiêu. Kết quả, quái vẫn bị Diệp Tu tốc chiến tốc thắng. Nó hầu như không thể đánh trả mà hy sinh. Mất đi sinh mệnh, nó biến thành vật phẩm nhiệm vụ, bị Diệp Tu quăng vào túi.

Cửa thứ ba hoàn thành.

Diệp Tu vẫn bình tĩnh, Trần Quả lại hưng phấn lạ kỳ.

Nhìn nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực từng khiến hàng ngàn người đầu rơi máu chảy, nay bị Diệp Tu càn quét hoàn thành, Trần Quả bỗng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Như bản thân bị một tên nhóc lưu manh rất mạnh bắt nạt đã lâu, cuối cùng xuất hiện một đứa lợi hại hơn, vài ba cú đã cho nhóc kia đo ván.

Đây là cảm giác khoái trá khi báo được thù.

Nếu không phải chỉ hai người vỗ tay sẽ rất ngu, Trần Quả đã sớm vỗ tay rồi.

“Cửa thứ tư, cửa thứ tư.” Trần Quả thúc giục Diệp Tu mau đi.

Cửa thứ tư cần rời thôn Tân Thủ, đồng thời phải nhận nhiệm vụ cửa thứ tư, nội dung là truyền tin.

Tất nhiên, cửa vào bối cảnh được bố trí trên đường truyền tin, bối cảnh cửa thứ tư là một đường núi ghập ghềnh khó đi, hai bên đều là vực sâu vạn trượng, ngã xuống sẽ chết chắc. Đây khẳng định là thử thách để khảo nghiệm kĩ xảo di chuyển của người chơi. Ở cửa này, Trần Quả đã nhích từng bước, chậm rãi di chuyển, thế mà còn ngã chết rồi làm lại không biết bao nhiêu lần.

Với Diệp Tu, Trần Quả tin đây cũng chỉ là việc hoàn thành trong vài phút.

Ai ngờso với tưởng tượng của Trần Quả còn kinh hơn.

Đường núi khúc khuỷu vừa hẹp vừa dài, hơi vô ý sẽ trật khỏi đường ngay, thế nhưng Diệp Tu lại dám sử dụng Phi Súng. Trần Quả không thể tưởng tượng làm sao để có thể nắm giữ chính xác vị trí rơi xuống của Phi Súng như vậy, mỗi lần rơi xuống đều không sai một li.

Nói đi cũng phải nói lại, Diệp Tu chơi pháp sư chiến đấu, sao lại thành thạo từng ti từng tí hệ Xạ Thủ đến vậy? Trần Quả không nghi ngờ chuyện Diệp Tu tinh thông tất cả các nghề trong Vinh Quang, nhưng thạo đến mức này thì hơi quá? Trần Quả cảm thấy để những tuyển thủ chuyên nghiệp hệ Xạ Thủ đến đây cũng chưa chắc tự tin dùng Phi Súng trên con đường này, hơn nữa còn bay không ngừng nghỉ như thế.

Nên biết rằng, bối cảnh này hệt như bối cảnh đầu tiên, đường núi hẹp dài hình thành ngẫu nhiên, rẽ ở đâu quẹo thế nào, mấy lần nhiệm vụ cũng không giống nhau, đừng bảo hướng dẫn hay tập quen gì, đây hoàn toàn nhờ vào kỹ thuật Phi Súng thành thạo.

Trần Quả nhìn Diệp Tu, ánh mắt khó tin, cô từng ngỡ mình sẽ không dùng ánh mắt ấy nhìn vị đại thần này nữa, cô từng ngỡ mình đã hiểu rõ vị đại thần này. Hiện tại xem ra, tên này quả thật sâu không lường được.

Thời điểm vượt qua cửa thứ tư, Trần Quả hoàn toàn câm nín.

Ngay cả người vượt liền bốn cửa như Diệp Tu cũng thở phào một hơi. Đứng dậy đi uống nước, lại châm điếu thuốc, lòng vòng quanh tiệm hút xong một điếu mới trở về.

“Cho chị thử một cửa.” Trần Quả xin Diệp Tu, cô bỗng dâng trào cảm xúc.

“Thử đi” Diệp Tu không thèm để ý.

Vì thế Trần Quả đổi sang máy của Diệp Tu, bắt đầu điều khiển Quân Mạc Tiếu.

Nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực, vô số người chơi đã mài qua hết lần này đến lần khác, ấn tượng khắc sâu vô cùng. Không cần nhìn gợi ý, chuỗi nhiệm vụ vẫn còn là ký ức mới mẻ của mọi người, Trần Quả nhanh chóng nhận nhiệm vụ cửa thứ năm.

Nội dung nhiệm vụ đương nhiên không phải chiến đấu, Trần Quả cũng không tự đại đến mức cảm thấy mình có thể dùng nhân vật cấp 50 đánh thắng cấp 70. Nếu có thực lực như thế, trước đó sẽ không cảm thấy cấp 50 mà hoàn thành khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực thật ảo diệu. Sự ảo diệu ấy chủ yếu tập trung vào phần chiến đấu, còn chuyện chạy nhảy, Trần Quả cảm thấy sự cách biệt cấp 50 và cấp 70 cũng không lớn lắm.

Cửa thứ năm lại là một nhiệm vụ khảo nghiệm kỹ xảo thao tác, thao tác được dùng chủ yếu là lăn mình

Màn hình hiển thị rất nhiều nơi cần vượt qua, trực tiếp đi thì quá cao; ngồi xổm xuống đi thì quá chậm; nằm bò lại càng chậm, nên chỉ có thể lăn qua.

Sự sắp xếp có một điểm chung với cửa trước, không cho phép sơ xuất.

Ở cửa này, nếu không nắm vững thời cơ lăn mình, ví dụ như đụng vào tấm chắn, thì sẽ lập tức gây ra trường hợp trực tiếp seckill, bắt đầu lại từ đầu.

Cửa này, Trần Quả từng vượt qua bằng chính mình. Bây giờ xem Diệp Tu một mạch vượt qua bốn cửa, chỉ cảm thấy quá giỏi quá ngầu. Nhất thời xúc động, muốn thử coi mình có thể ngầu được như vậy không.

Sự thật chứng minh đương nhiên là không thể.

Tuy Trần Quả từng có kỷ lục vượt qua, nhưng hiển nhiên, Diệp Tu qua cửa nhờ thực lực, mà một số game thủ thường nhờ vào vận may. Bọn họ cũng không đắn đo kỹ mới thuận lợi qua cửa, có nhiều chỗ do ăn may đoán trúng mới qua nổi.

Nếu thử lần nữa, kỹ thuật không tiến bộ, vậy chỉ đành cầu nguyện cho may mắn lại mỉm cười.

Chưa nói đến vận may, trạng thái bây giờ của Trần Quả không tốt lắm.

Thức đêm vốn không phải thế mạnh của cô, giờ đã quá nửa đêm, thân thể mệt nhọc, tinh thần không tốt. Diệp Tu còn đứng cạnh quan sát, tự dưng cô càng khẩn trương hơn.

“Cậu đừng nhìn nữa” Trần Quả quay đầu nói.

“Tui nhìn gì chứ?” Diệp Tu hỏi lại.

Trần Quả câm nín, Diệp Tu quả thực không nhìn, hắn đang nghịch Trục Yên Hà của cô.

Nhất thời, Trần Quả hi vọng Diệp Tu có thể nhìn. Nhưng vừa nói “Đừng nhìn”, lúc này sao lại không biết xấu hổ mà sửa miệng chứ, đành phải thành thật tự bắt đầu.

“Thất bại.”

“Thất bại.”

“Thất bại…”

Trần Quả không ngừng thất bại. Lần tốt nhất mới lăn qua 6 vật cản.

Trần Quả nhìn trộm Diệp Tu đang vui vẻ chơi Trục Yên Hà, chẳng hề để tâm bên này. Trần Quả tiếp tục kiên trì, tiếp tục thất bại, rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Này!” Trần Quả kêu.

“Hả? Xong rồi sao?” Diệp Tu quay đầu hỏi.

Trần Quả rơi lệ đầy mặt: “Không qua được.”

“Để tui.” Diệp Tu đổi vị trí với Trần Quả, hai phút rưỡi sau, Quân Mạc Tiếu ung dung bước khỏi bối cảnh. Trần Quả chỉ hận chính mình không có Sharingan, không thể phục chế kỹ thuật trò chơi của Diệp Tu.

“Chơi cửa tiếp theo không?” Diệp Tu bắt đầu chủ động quan tâm Trần Quả.

“Ngủ đi.” Trần Quả đứng dậy, quyết định không tự tìm kích thích.

“Ngủ giờ đó hả?” Diệp Tu nhìn đồng hồ, “Hôm nay tiệm net chính thức kinh doanh lại phải không?”

“Đúng vậy”

“Khi nào thì bắt đầu?” Diệp Tu hỏi.

“Giữa trưa.” Trần Quả nói. Vì tiệm net vào sáng sớm không nhiều khách, Trần Quả cũng không thúc giục nhân viên làm ca sáng về gấp, bèn quyết định giữa trưa mồng 8 mới bắt đầu mở tiệm.

“Vậy giữa trưa chị có dậy không? Có cần tui canh đến giữa trưa mở cửa cho họ không?” Diệp Tu hỏi.

“Không cần.”

“Tốt.” Diệp Tu gật đầu, tiếp tục chuyên tâm vào trò chơi.

Trần Quả lại bắt đầu do dự. Thật ra, cô rất muốn coi Diệp Tu làm nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Nhìn nhiệm vụ làm đám người thường đau đầu bị đại thần nghiền nát trên tay, sướng lắm đấy. Nãy chịu kích thích nên mới định đi ngủ, qua một hồi, bỗng cảm thấy ngủ chả còn ý nghĩa gì, cô vẫn muốn ở lại xem. Nhưng Diệp Tu lại nhắc cô giữa trưa còn phải mở tiệm, vậy nên chuyện này lại biến thành nan đề.

Chuyện kinh doanh ngày nào chẳng có, nhiệm vụ thì chỉ mỗi lúc này thôi.

Cuối cùng, Trần Quả tự thuyết phục mình bằng lý do đó, lại lộn ngược về.

Nhìn Diệp Tu đang khó hiểu nhìn mình, Trần Quả vô cùng ngang ngược trừng mắt liếc hắn: “Nhìn gì mà nhìn, chị không muốn ngủ nữa đấy thì sao”

“Vậy chị muốn làm gì?” Diệp Tu hỏi.

“Nhìn cậu làm nhiệm vụ.” Trần Quả nói xong mới phát hiện, Diệp Tu đã thoát game, trên màn hình hiện lên video trận đấu của Vinh Quang.

“Hả, sao cậu không làm nhiệm vụ nữa?” Trần Quả hỏi.

“Không vội.” Diệp Tu nói, “Thời gian còn nhiều.”

“Xem video gì đấy?” Trần Quả tò mò nhìn theo, nhìn vài lần, ngẩn ra: “Chẳng phải là trận tối nay giữa Gia Thế và Bá Đồ sao?”

“Đúng vậy”

“Thi đấu đoàn đội à?”

“Ừ.”

“Không phải đã xem rồi sao?” Trần Quả buồn bực.

“Nghiên cứu lại chút.” Diệp Tu nói.

Trần Quả giờ mới hiểu, đây là sự khác nhau giữa dân chuyên nghiệp và dân nghiệp dư. Nghiệp dư xem rồi thôi, dân chuyên nghiệp lại coi mỗi một trận đấu như tư liệu, như một đề mục cần nghiên cứu. Quan sát đối thủ, nghiên cứu đối thủ, tuy Diệp Tu không còn trong Liên minh chuyên nghiệp, lại vẫn làm việc ấy.

“Trận đấu này còn ẩn chứa điều gì, cậu nói chị nghe thử nào.” Trần Quả nói.

“Không cần đâu? Trình của chị......”

“Chú mày nói gì” Trần Quả giận.

“Là vậy nè, chị coi đi, trận tối nay, Lý Nghệ Bác bảo từ lúc Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh dùng chiêu tấn công nghiêng, Bá Đồ bắt đầu thu hoạch thành quả từ chiến thuật của mình, chuyện không phải thế đâu.” Diệp Tu nói.

“Ừ.” Trần Quả gật đầu.

“Ừ gì mà ừ, thật ra chị có nhớ rõ đâu đúng không?” Diệp Tu hỏi.

“Chị nhớ rõ chứ!” Trần Quả rống giận, vì không cách nào chứng minh, đành phải dùng âm lượng làm chứng.

“Nhớ rõ thì tốt rồi. Vậy chị xem, thật ra, Bá Đồ chiếm thế chủ động bắt đầu từ đây này, ngay lúc Thạch Bất Chuyển di chuyển này, thấy không?” Diệp Tu nói.

“Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt.” Trần Quả gật đầu.

“Tui bảo chị coi vị trí di chuyển ấy.”

“Chị thấy rồi.”

“Vậy vị trí này sẽ tạo nên điều gì?”

“Không phải đây là điều cậu muốn giảng sao?”

“Sao chị không tự quan sát rồi ngẫm nghĩ thử?”

“Trình của chị...” Trần Quả canh cánh trong lòng.

“À, cũng phải... ” Diệp Tu bày ra vẻ mặt “biết ngay mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.