Đánh giá: 9/10 từ 15 lượt
Văn án: Trấn Viễn Hầu phu nhân Giang Lam Tuyết, cả đời suôn sẻ, sống thọ đến năm 88 mới mất, không ngờ rằng lại quay về năm 12 tuổi. Giang Lam Tuyết nghĩ rằng nếu đã được lại, nhất định phải thay đổi cách sống, phải được sống theo ý mình, sống tự do.
Đầu tiên chắc chắn chính là đổi tướng công! Phải tìm một người toàn tâm toàn ý với mình...
Trấn Viễn Hầu Cố Doãn Tu, cả đời thuận lợi, vợ hiền thê đẹp, con cháu đầy đàn, lúc mất cũng không cảm thấy hối hận, ai ngờ Diêm vương cũng không thèm thu nhận hắn để cho hắn sống lại. Cố Doãn Tu cảm thấy nếu mình đã trọng sinh rồi chắc chắn sẽ không lấy một nữ nhân lúc nào cũng tỏ vẻ đoan trang vô cảm nữa, cho dù như thế nào cũng phải tìm một người tâm đầu ý hợp...
Sau khi trọng sinh, Giang tam tiểu thư và Cố thế tử gặp lại nhau. Hai người nhìn nhau đã biết cả hai đều đã trọng sinh, sau khi trở về nhà cả hai tìm mọi cách ngăn cản cả hai nhà trở thành thông gia, cho dù nói như thế nào cũng không đồng ý lấy (gả cho) đối phương.
Không ngờ sau một lần nhầm lẫn hai người lại trở thành phu thê.
Đêm động phòng hoa chúc:
Giang Lam Tuyết cười lạnh: “Ha ha, không ngờ lão già ngươi lại hời như thế này.”
Cố Doãn Tu khịt mũi khinh bỉ: “Ha ha, không biết ai bạc đầu trước ai rụng răng trước.”
Giang Lam Tuyết: “Không biết ai chuẩn bị hậu sự cho ai, ai rời khỏi nhân gian trước?”
Cố Doãn Tu: “!!!!????”
Sau đó Cố Doãn Tu trở thành Cố hầu gia, vẫn con cháu đầy đàn, người bên cạnh hắn từ đầu đến cuối vẫn là người tâm đầu ý hợp với hắn, chỉ một mình Giang Lam Tuyết
Bình luận truyện