Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 9: Nhiếp Thị Độc Kinh




Thấy Giang Ly không trả lời, ánh mắt của Lưu Thấm Nhã rất buồn bực, khóe miệng hơi mím lại, thầm hận Giang Ly không biết suy xét, suốt đoạn đường này nếu không có cô ta âm thầm giúp đỡ thì Giang Ly có thể bình yên sống đến khi tới căn cứ Thanh Long sao? Lúc trước khi bọn họ đi đến căn cứ Thanh Long thì Hình Liệt Phong định chiêu mộ Giang Ly vào trong đội của anh ta. Dù sao bọn họ cùng đi với nhau từ khi ở Miêu Trại nên Giang Ly hiểu rõ năng lực của rất nhiều người trong đội bọn họ.

Ở tận thế, biết được dị năng của người khác đồng nghĩa với biết được nhược điểm của đối phương. Hình Liệt Phong làm việc cẩn thận, tất nhiên là không muốn buông tha cho Giang Ly, thực lực của Giang Ly lại không kém, lực công kích của dị năng giả hệ hỏa lại rất mạnh mẽ, không nghĩ tới Hình Liệt Phong vừa nhắc tới chuyện này thì Giang Ly lập tức từ chối Hình Liệt Phong.

Việc này không khác gì rước họa vào thân, về sau Lưu Thấm Nhã ở chính giữa hòa giải nên mới khiến cho Hình Liệt Phong từ bỏ ý định hạ độc thủ với Giang Ly. Lần này đến Thanh Hải, Lưu Thấm Nhã khuyên Giang Ly đi cùng vì là muốn kéo Giang Ly vào trong đội Hình Liệt Phong, một là vì tăng thêm lợi thế cho bản thân mình, thứ hai là muốn loại bỏ hoàn toàn khả năng Hình Liệt Phong ra tay với Giang Ly. Cô ta đã nghe được bọn Đỗ Dương nói với Hình Liệt Phong nên loại bỏ quả bom hẹn giờ Giang Ly không chỉ một lần.

Cô ta không sợ hãi khi ra tay với Đường Yên và Hạ Dĩnh vì cô ta biết sau chuyến đi Thanh Hải này thì Hình Liệt Phong sẽ ra tay đoạt quyền ở căn cứ Thanh Long. Bác sĩ Đường không biết tốt xấu từ chối cành trám nhà họ Hình đưa ra thì sớm hay muộn trung tâm nghiên cứu sinh hóa cũng sẽ bị hủy ở trong tay anh ta. Vì vậy sớm loại bỏ Đường Yên và Hạ Dĩnh đối với kế hoạch nhà họ Hình ngày sau chỉ trăm lợi mà không có một hại. Cho nên cho dù trong đội có nhiều người không ủng hộ việc cô ra tay thì Hình Liệt Phong luôn ra mặt thay cô bịt miệng của những người này lại.

Vẻ mặt Lưu Thấm Nhã oán hận đảo qua Đường Yên. Dựa vào cái gì mà bên cạnh Đường Yên toàn những người đối xử thật tâm thật ý với cô ta? Ngay cả Giang Ly cũng rời khỏi cô ta, nghĩ đến đây, tâm tư của Lưu Thấm Nhã phập phồng, trong cổ họng không khỏi dâng lên mùi vị ngai ngái, cô ta cố gắng đè xuống rồi hỏi Giang Ly: “Giang Ly, tại sao lại không thấy Hạ Dĩnh?”

Vừa mới nói xong thì có mấy cơn gió lướt qua sau đó có mấy bóng dáng đi đến trước mặt mọi người.

“Thế nào, cô nhớ tôi như vậy nếu tôi không đến chẳng phải là sẽ làm cô đau lòng sao?” Tư thế của Hạ Dĩnh oai hùng hiên ngang, mặc bộ quân trang màu xanh lá cây đậm, tóc ngắn ngang vai lộ ra khuôn mặt khí khái nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái. Thân hình đầy đặn ở dưới lớp quân trang có một hương vị riêng làm cho mọi người nhất thời bị hoa mắt.

“Hạ Dĩnh!” Lưu Thấm Nhã nghẹn lời, bị lời nói lạnh lùng, châm chọc của Hạ Dĩnh dọa tới mức sợ không nhẹ.

Hạ Dĩnh nhíu mày, liếc Lưu Thấm Nhã một cái sau đó nhìn quét một vòng, dừng lại ở trên người Hình Liệt Phong, Phùng Khải Dương một lát sau đó đặt súng tự động do trung tâm nghiên cứu sinh hóa chế tạo ra lên vai, nhắm vào Hình Liệt Phong, mạnh mẽ bóp cò súng.

“Pằng...”

Bạc đạn vụt ra với tốc độ cực nhanh, Hình Liệt Phong từ từ nhắm hai mắt, gò má bị viên đạn sượt qua, mấy sợi tóc bên mang tai cũng bị đạn cắt đứt, từ từ rơi xuống mắt đất! “pằng....pằng “ Phía sau khoảng năm mươi mét có hai tên tang thi ngã xuống.

Sự tình chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, đợi đến khi mọi người lấy lại tinh thần giờ thì sự đã rồi. Đám người Đỗ Dương Đỗ Mộng ào ào lấy vũ khí ra, nhắm vào Hạ Dĩnh, lạnh giọng chất vấn: “Hạ Dĩnh, cô có ý gì?”

Hạ Dĩnh cười thản nhiên, không nhanh không chậm nói: “Chào hỏi thôi, ở bến tàu Thanh Ninh và Chương Hóa mấy người đều tặng cho tôi lễ vật long trọng như vậy không phải tôi nên thay nhà họ Hạ cám ơn nhà họ Hình sao? Đồng thời cũng nhờ mọi người chuyển lời đến ông Hình, nhà họ Hạ không trèo lên nổi cây cao nhà họ Hình vì vậy nên hủy bỏ hôn sự của hai nhà Hình, Hạ thôi!”

Nhiều lần bị người ta hãm hại, nếu Hạ Dĩnh có thể nhịn được thì cô sẽ không gọi là Hạ Dĩnh nữa. Trải qua lần này thì cô xem như hoàn toàn rõ ràng rồi, Hình Liệt Phong đang muốn mượn tay cô để cướp quyền khống chế căn cứ của nhà họ Hạ. Trước kia, ba đã từng nhắc nhở cô tuy nhiên khi đó cô không để ở trong lòng. Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại thì Hình Liệt Phong cực kì xuất sắc, không có người phụ nữ nào không động tâm với anh ta nhưng chuyện này không có nghĩa là cô ngu ngốc!

“Hạ Dĩnh, tôi nghĩ giữ chúng ta có chút hiểu lầm, việc này chờ chúng ta về căn cứ rồi bàn lại. Việc cấp bách bây giờ là nên thảo luận làm như thế nào để tiến vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, cô thấy có đúng không?” Hình Liệt Phong không nóng không lạnh đẩy gọng kính trên sống mũi nói, anh ta mượn đôi kính kia để che giấu sự thâm trầm và tối tăm cùng với sát khí đang lóe lên trong đáy mắt làm cho người ta sợ hãi. Lời nói của Hạ Dĩnh có khả năng sẽ phá vỡ kế hoạch mànhà họ Hình đã tỉ mỉ xây dựng trong nửa năm quá, người yêu thích nắm mọi thứ trong tay như Hình Liệt Phong nhất định sẽ không cho phép xuất hiện ngoại lệ này.

Hạ Dĩnh nhún vai, xem như đồng ý với lời nói của Hình Liệt Phong.

Ở bên cạnh, Phùng Khải Dương ôm Chu Thiến, đôi tay không an phận lên xuống trên người Chu Thiến nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đường Yên, tầm mắt dâm tà, tham lam làm cho mọi người chán ghét. Chu Thiến trong lòng Phùng Khải Dương cúi đầu, trong mắt tràn đầy tức giận, tuy nhiên trên mặt vẫn treo một nụ cười lấy lòng như trước, hùa theo động tác của Phùng Khải Dương.

Đúng lúc này, người được phái đi dò đường đỡ một dị năng giả bị thương nặng đi tới: “Đội trưởng Hình, bên trong tòa nhà có không ít tang thi biến dị và thú biến dị, thực lực rất mạnh.” Dứt lời thì người đó kín đáo trao đổi bằng mắt với Lưu Thấm Nhã rồi gật nhẹ làm cho mọi người không thể nhận ra.

“Cái gì?” Hình Liệt Phong kinh ngạc, ngồi xổm xuống nhìn dị năng giả bị thương nặng.

“Nhìn mệng vết thương thì giống như bị thú biến dị linh trưởng tập kích, anh lui về sau một chút để tôi chữa trị cho anh ta.” Lưu Thấm Nhã tiến lên, ngồi xổm xuống xem xét vết thương của dị năng giả đó.

Phùng Khải Dương chen lên trước kia, ánh mắt tối tăm nhìn dị năng giả bị thương nặng không rõ sống chết nằm trên mắt đất, người nọ là bên dị năng giả bên gã. Lần này gã không mãng theo nhiều người, thật vất vả mới đến được thành phố Thanh Hải nên không muốn tay không mà về, gã ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Thấm Nhã: “Lưu tiểu thư, xin cô nhất định phải cứu cậu ta!”

Lưu Thấm Nhã cẩn thận xem xét vết thương, bụng, lưng, đùi... Từ trên xuống dưới không có mấy chỗ hoàn hảo, có vài vết thương sâu thấy cả xương, lục phủ ngũ tạng bị dập nát. Nếu là người bình thường thì chỉ sợ là đã chết từ lâu rồi.

Người này có thể kéo dài hơi thở đến bây giờ là do trước đó đã có dị năng giả hệ thủy dùng dị năng để giảm bớt đau đớn cho anh ta. Bây giờ Lưu Thấm Nhã không thể tùy tiện sử dụng dị năng chữa khỏi vì mỗi lần sử dụng dị năng chữa khỏi thì thân thể đều bị tổn thương không ít, số lần sử dụng mỗi ngày cũng có hạn chế, nếu vượt qua số đó thì hiệu quả chữa khỏi cực kì chậm, may mà cô ta là dị năng giả hệ thủy, tính chất ôn hòa có thể hỗ trợ thêm có dị năng chữa khỏi nếu không thì chỗ thiếu sót trong dị năng chữa khỏi của cô ta rất khó che giấu.

Lưu Thấm Nhã ngẩng đầu nhìn Đường Yên đang đứng ở bên cạnh, trong mắt mang theo khẩn cầu, nói: “Vết thương của anh ta quá nặng, mất máu rất nhiều, dị năng chữa khỏi chỉ có thể chữa được miệng vết thương nhưng lại không có tác dụng gì với mất máu. Nghe nói bác sĩ Đường có nghiên cứu chế tạo một loại thuốc cầm máu, không chỉ có tác dụng chữa trị mà còn có thể bù lại được lượng máu trong cơ thể. Mọi người trong căn cứ đều biết bác sĩ Đường thương Yên Nhi nhất, như vậy chắc trên người Yên Nhi có không thuốc cầm máu này đúng không? Không biết Yên Nhi có đồng ý bỏ ra thứ mình yêu thích hay không?”

Lưu Thấm Nhã vừa nói xong thì mọi người đều dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm Đường Yên đồng thời nhớ tới lúc nãy Đường Yên đã cho Miêu Trạch và Mạnh Lộ một viên thuốc bổ huyết, nói vậy trên người Đường Yên hẳn là không thiếu thứ này. Tận thế bị thương là việc nhỏ, các thiết bị và dược phẩm chữa bệnh lại thiếu thốn, lúc này nghe được trên tay Đường Yên có đồ tốt thì nhất thời có nhiều người nổi lên lòng tham.

Đường Yên bình tĩnh nhìn Lưu Thấm Nhã, cô cảm thấy chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy. Lúc bị tang thi chuột đánh lén ở quốc lộ 107 thì cô đã lấy thuốc cầm máu ra, khi đó cũng không thấy Lưu Thấm Nhã kích động như vậy. Rốt cuộc là vì sao? Đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió thì Lưu Thấm Nhã có được lợi gì? Quả thật trên người cô có không ít thuốc bổ huyết nhưng chỉ với thứ này thì vẫn chưa đủ làm cho Lưu Thấm Nhã nhớ thương được.

“Quả thật trên người tôi có thuốc bổ huyết do ông chế tạo, tuy nhiên như vậy sao?” Đường Yên nhàn nhạt nói, lấy ra một cái bình sứ trắng nhẹ nhàng vân vê ở trong lòng bàn tay: “Hơn nữa, thuốc bổ huyết lại không cứu được mạng người, cô có dị năng giả chữa khỏi lại không cần mà mơ ước thuốc bổ huyết của tôi làm cái gì? Hay là dị năng chữa khỏi của cô không dùng được...”

Những lời này của Đường Yên không chỉ làm cho Lưu Thấm Nhã biến sắc mà ngay cả đám người Hình Liệt Phong cũng gấp gáp đến xoay quanh, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã. Nếu không có dị năng chữa khỏi thì chẳng qua Lưu Thấm Nhã cũng chỉ là một dị năng giả bình thường, như vậy giá trị của cô ta sẽ thấp đi rất nhiều.

Chu Thiến lắc lắc eo thon nhỏ, ôm tay Phùng Khải Dương cười duyên, nói: “Dị năng chữa khỏi quá mức nghịch thiên, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không phải là kì quái. Tôi thấy sắc mặt của Lưu tiểu thư tái nhợt, bước chân thì lảo đảo, chắc là thiếu máu đúng không?” Chu Thiến là bác sĩ, tuy rằng không thức tỉnh dị năng tuy nhiên chỉ cần dựa vào cái danh bác sĩ và gương mặt xinh đẹp nên cô ta vẫn sống rất tốt ở tận thế.

Từ lúc Phùng Khải Dương gặp Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt của Phùng Khải Dương luôn rơi trên người Lưu Thấm Nhã. Chu Thiến đã theo Phùng Khải Dương hơn nửa năm, làm sao có thể không rõ chút tâm tư này của Phùng Khải Dương được. Cô ta không thể hành động quá trắng trợn với Lưu Thấm Nhã tuy nhiên hành động bỏ đá xuống giếng này thì không sao cả.

Chu Thiến vừa lên tiếng thì sắc mặt của đám người Hình Liệt Phong trở nên cực kì nghiêm túc. Đường Yên vỗ tay ở trong lòng, âm thầm khen ngợi Chu Thiến, lúc ánh mắt lướt qua Chu Thiến thì trên mặt hiện lên nụ cười. Trong tiểu thuyết, Chu Thiến này là nữ phụ có số mạng tốt nhất, về sau theo Hình Liệt Phong, bày mưu tính kế cho Hình Liệt Phong. Có khi ngay cả Lưu Thấm Nhã cũng phải nể cô ta ba phần, cô ta là thầy thuốc nên sau khi bác sĩ Đường qua đời thì mình cô ta độc diễn. Chu Thiến đã nghiên cứu chế tạo không các loại thuốc mới, hơn nữa tâm cơ thủ đoạn của Chu Thiến cũng không ít nên nghiễm nhiên cân sức ngang tài với Lưu Thấm Nhã.

Trong tiểu thuyết, sau khi Hình Liệt Phong đoạt quyền thì Chu Thiến mới xuất hiện ở trong căn cứ. Không nghĩ tới lần này lại xuất hiện sớm, quả nhiên con bươm bướm là cô đã gây ra sóng gió không nhỏ. Cô rất tò mò nếu như bên cạnh Hình Liệt Phong không có Lưu Thấm Nhã toàn năng, có dị năng chữa khỏi giúp đỡ hay không có Chu Thiến hỗ trợ về mặt y dược thì Hình Liệt Phong còn có thể đi lên đến đỉnh được hay không? Và nếu như Hình Liệt Phong không cách nào đứng ở trên đỉnh thì Lưu Thấm Nhã còn có thể xuôi gió xuôi nước như vậy được hay không?

“Thấm Nhã, chuyện này là thật sao?” Hình Liệt Phong lên tiếng dò hỏi.

Sắc mặt Lưu Thấm Nhã cứng đờ, oán hận trừng mắt nhìn Chu Thiến, ngầm bực người phụ nữ này không có việc gì lại đi sinh sự nhưng bên ngoài cô ta vẫn cười khẽ nói: “Em không sao, chẳng qua do vết thương của anh ta quá nặng lại mất máu quá nhiều nên cho dù em có dùng dị năng chữa khỏi thì cũng không có cách nào làm cho anh ta bình yên vô sự được nên mới xin thuốc bổ huyết từ chỗ Yên Nhi, nếu có nó thì việc chữa trị sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khiến cho mọi người lo lắng rồi, là Thấm Nhã có lỗi.”

Nói xong trong lòng bàn tay của cô ta hiện lên một luồng năng lượng màu xanh, Lưu Thấm Nhã nhẹ nhàng đặt tay lên trên ngực dị năng giả kia, luồng năng lượng màu xanh đó từ từ thâm nhập vào trong thân thể dị năng giả rồi tản ra thành từng vầng sáng, vầng sáng qua đi vết thương nào thì chỗ đó không còn chảy máu nữa, mấy vết thương sâu thấy xương cũng chậm rãi liền lại sau đó kéo da non.

Chữa trị xong xuôi, Lưu Thấm Nhã thu tay lại, cố gắng đè nén cảm giác ngai ngái đang không ngừng dâng lên cuồn cuộn trong cổ họng sau đó cô ta nhìn Đường Yên và Chu Thiến bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo rồi vội vàng khởi động dị năng hệ thủy để giảm bớt đau đớn trogn cơ thể. Mỗi lần sử dụng dị năng chữa khỏi thì cả người cô ta đều sẽ truyền đến cảm giác đau đớn tận xương cốt, ngũ tạng lục phủ giống như bị lửa đốt cháy. Lưu Thấm Nhã không dám nói chuyện này cho người khác, trong lòng lại càng sợ hãi cấm địa Miêu Trại. Tầm mắt cô ta đảo qua cổ tay Đường Yên, thầm nghĩ nếu có được vòng bạch ngọc của Đường Yên thì thiếu sót của dị năng chữa khỏi này sẽ được giải quyết, cô ta nên lên kế hoạch kĩ càng mới được.

Lần trước Đường Yên ngã xuống đáy sông nhưng không chết, điều này làm cho Lưu Thấm Nhã càng thêm thèm muốn vòng bạch ngọc. Nếu như suy đoán của cô ta là đúng thì nhất định Đường Yên đang nắm giữ không gian trong tay. Ngoại trừ khả năng này thì Lưu Thấm Nhã không thể nghĩ ra được lí do nào khác có thể giúp Đường Yên sống tới bây giờ? Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu Thấm Nhã nhìn Đường Yên càng thêm sốt ruột.

“Được rồi, nhưng mà anh ta mất máu quá nhiều, có thể sống sót hay không thì tôi không dám nắm chắc.” Lưu Thấm Nhã nói xong, thỉnh thoảng tầm mắt lại rơi trên người Đường Yên.

Nhìn dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã thì làm sao Phùng Khải Dương có thể không rõ. Gã buông Chu Thiến ra, đi về phía Đường Yên: “Đường tiểu thư, cô thấy tôi dùng năm viên tinh hạch để đổi lấy một viên thuốc cầm máu thì như thế nào?” Dị năng giả gã mang đến không nhiều lắm, nếu như chết vài người thì đến lúc tranh đoạt thứ kia sợ rằng rất khó chiếm được ưu thế nên gã lấy năm viên tinh hạch ở chỗ Chu Thiến định đổi lấy thuốc cầm máu ở chỗ Đường Yên.

Dị năng giả chỉ có thể hấp thu tinh hạch đồng loại còn những tinh hạch khác có giữ lại thì cũng vô dụng. Hành động này của Phùng Khải Dương làm cho dị năng giả bên cạnh gã cực kì kính nể, cho dù bây giờ trong đầu tang thi bình thường đều có tinh hạch nhưng vẫn cung không đủ cầu như trước. Dị năng giả cấp thấp sẽ không có yêu cầu gì với cấp độ và phẩm chất của tinh hạch, chỉ cần là tinh hạch đồng loại thì đều có thể hấp thu được.

Chỉ có dị năng giả sau cấp năm mới có yêu cầu với cấp độ và phẩm chất của tinh hạch. Dị năng giả cấp cao hấp thu tinh hạch cấp thấp thì không đạt được bao nhiêu năng lượng, cho dù có hấp thu thì cũng không có nhiều tác dụng lắm. Tuy nhiên hiện tại đại đa số dị năng giả đều chưa vượt qua được cánh cửa cấp năm cho nên những người biết chuyện này không nhiều vì vậy hành động này của Phùng Khải Dương được dị năng giả chung quanh tán thưởng, dị năng giả bị thương nặng nằm trên mặt đất càng cảm động đến rơi nước mắt.

Đường Yên tiếp nhận tinh hạch, không từ chối hảo ý của Phùng Khải Dương. Cổ mở nắp bình, đổ ra một viên thuốc bổ huyết đưa cho Phùng Khải Dương. Mùi thuốc nhàn nhạt làm cho mọi người xung quanh như hổ rình mồi. Nhìn ánh mắt đỏ kè tham lam của mấy người này, Đường Yên khinh thường lườm Lưu Thấm Nhã một cái, vẫy tay tạo nên một cánh tay bằng lôi điện từ trên trời bổ thẳng xuống, tạo nên một cái hố to sâu năm sáu mét trên mặt đất.

“Thế nào, muốn ra tay đoạt sao?”

Miêu Trạch và Mạnh Lộ đều thể hiện dị năng của mình, Giang Ly cũng đi qua đó. An Lộ chậm rì rì đi tới, nhìn đám người đó một lần sau đó ánh mắt dừng ở trên người Hình Liệt Phong: “Hình thiếu, đã lâu không gặp!”

Nhìn An Lộ đi tới, đồng tử của Hình Liệt Phong co rụt lại, cảnh giác nhìn về phía sau An Lộ, sau đó khôi phục bình thường: “An Lộ, tại sao không thấy Việt Kỳ? Không ngờ các anh cũng tới Thanh Hải đấy.”

An Lộ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Hình thiếu và người nhà họ Lưu đều đến đây nên chúng tôi cũng muốn đến xem náo nhiệt. Đường Yên, cô thấy tôi nói có đúng không?”

An Lộ lộ diện mục đích là để làm chỗ dựa cho Đường Yên. Phùng Khải Dương cười mỉa hai tiếng, tiến lên vỗ vỗ vai An Lộ, nói: “An thiếu, anh cũng tới à, không thể tưởng được hôm nay mọi người lại có hứng thú như vậy, đều đến Thanh Hải cả.” Dứt lời gã không quên chép miệng nhìn về phía hành lang cạnh đó.

“Đúng vậy!” An Lộ cũng không hất tay Phùng Khải Dương ở trên vai mình ra, tầm mắt anh ta còn bận nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi tới: “Lưu thiếu mới là người không bỏ được đấy, thời gian này không gặp tôi còn tưởng rằng Lưu thiếu thẹn thùng cơ.”

“Anh không nói lời nào thì không ai bảo anh câm đâu.” Lưu Hãn Vũ trừng mắt nhìn An Lộ, ánh mắt giao nhau với Hình Liệt Phong sau đó đi thẳng về phía Việt Kỳ.

Vẻ mặt của Lưu Thấm Nhã âm trầm, nhìn chằm chằm những người đột nhiên xuất hiện này. Đỗ Dương thấy vẻ mặt Lưu Thấm Nhã không thích hợp thì lên tiếng giới thiệu về thân phận của mấy người này. Hai mắt anh ta nhìn chằm chằm sắc mặt Lưu Thấm Nhã, khi nhìn thấy ánh mắt của Lưu Thấm Nhã theo sát Lưu Hãn Vũ thì đáy lòng trào lên cảm giác tức giận tuy nhiên rất nhanh đã bị anh ta ép xuống.

Đường Yên im lặng nghe mấy người này nói chuyện, sắc mặt không đổi tuy nhiên đáy lòng lại càng nghi ngờ. Phía sau Hình Liệt Phong là nhà họ Hình, ở quân khu trung tâm cũng có coi như không tầm thường, Lưu Hãn Vũ là trưởng tôn nhà họ Lưu, địa vị cũng không đơn giản nhưng người này lại rất kiêng kị Việt Kỳ, vì sao trong tiểu thuyết lại chưa từng nhắc tới Việt Kỳ?

Đột nhiên có vài dị năng giả từ trong hành lang chạy ra, bọn họ đều bị thương không nhẹ, từ miệng vết thương thì không khó để nhìn ra là tương tự với dị năng giả bị thương nặng lúc trước. Bọn họ gặp phải thú biến dị. Tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 nằm ở trung tâm thành phố Thanh Hải, xa biển và rừng rậm, vì sao trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 lại có thú biến dị linh trưởng? Chuyện này rất không khoa học!

“Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện ở Thanh Hải.” Việt Kỳ lạnh nhạt nói.

Nghe được Việt Kỳ nói như vậy, Lưu Hãn Vũ và Hình Liệt Phong đều thở dài nhẹ nhõm, nếu Việt Kỳ thật sự muốn nhúng một tay vào thì bọn họ cũng chẳng biết ngăn cản như thế nào. Lưu Hãn Vũ đại diện cho quân khu trung tâm tiến đến Thanh Hải điều tra dị biến, mục đích là những đồ vật được cất giấu trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kia. Hình Liệt Phong trên danh nghĩa là nhóm thiết bị trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở thành phố Thanh Hải, còn mục đích thực sự là cái gì thì không ai biết cả. Tuy nhiên rất hiển nhiên là bọn họ đều không hy vọng Việt Kỳ nhúng tay vào.

Mọi người không biết Việt Kỳ là loại người nào, lai lịch ra sao nhưng hai người bọn họ, một là người thừa kế nhà họ Hình, một cái trưởng tôn nhà họ Lưu, tất nhiên là biết nhiều thứ mà người ta không biết. Nhà họ Việt chính là dòng họ lớn từ thời xa xưa, ngoại trừ mấy gia tộc lớn thì rất ítcó người biết có sự tồn tại của nhà họ Việt.

“Có chuyện gì?” Lưu Hãn Vũ nhìn dị năng giả đang chật vật chạy trốn, mày nhíu lại.

“Gặp phải tập kích.” Hình Liệt Phong thản nhiên nói. Hỏi Lưu Thấm Nhã đang chữa trị cho mấy người này: “Thấm Nhã, như thế nào rồi?”

“Bị thương giống người vừa rồi, là linh trưởng biến dị, thực lực không dưới cấp bốn.” Lưu Thấm Nhã nghiêm túc nói sau đó liếc nhìn Đường Yên, khi nhìn thấy Đường Yên lấy thuốc cầm máu ra thì vẻ mặt Lưu Thấm Nhã rất kì quái nhìn chằm chằm cổ tay Đường Yên, vòng bạch ngọc... Cô ta nhất định phải có được vòng bạch ngọc!

“Thực lực không dưới cấp bốn?” Lưu Hãn Vũ kinh ngạc, ánh mắt bất ngờ đảo qua Lưu Thấm Nhã, sau đó mắt trợn trừng, ông già bên cạnh nhìn thấy Lưu Hãn Vũ luống cuống như thế thì ho nhẹ hai tiếng. Ánh mắt của ông già đó đục ngầu, cũng nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, vẻ mặt có chút kích động.

“Ừ!” Lưu Thấm Nhã gật đầu, khó hiểu liếc nhìn Lưu Hãn Vũ và ông già đó. Có cái gì không đúng sao? Cô ta nhanh chóng liếc nhìn chính mình một lần, rõ ràng là không có chỗ nào kì lạ mà.

“Trước tiên xử lý chuyện này đã, việc đó sau này sẽ điều tra kĩ.” Ông già kìa nhỏ giọng nhắc nhở Lưu Hãn Vũ phải chú ý đến chuyện quan trọng hơn.

Lưu Hãn Vũ hơi gật đầu, tuy nhiên ánh mắt vẫn nhìn Lưu Thấm Nhã chằm chằm như trước làm cho Hình Liệt Phong đứng ở một bên có chút không kiên nhẫn: “Hãn Vũ...”

“Linh trưởng biến dị, chẳng lẽ là từ vườn bách thú của thành phố Thanh Hải sao?” An Du ngẩng đầu nhìn tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 cao vút như chạm đến mây kia, không còn phồn hoa như trước mà lộ ra sự tiêu điều, hiu quạnh.

“Thú biến dị có vú bình thường đã khó giải quyết rồi, bây giờ còn gặp phải linh trưởng biến dị thì chẳng phải là phiền toái hơn sao?” Động vật linh trưởng có trí tuệ cao hơn những động vật khác, bởi vì thứ kia đang ở Thanh Hải nên đại đa số động vật ở đây đều có trí tuệ, lần này phiền toái lớn rồi!

“Kỳ thực tôi có một biện pháp.” Lưu Thấm Nhã nói khẽ, nói xong thì tầm mắt nhìn chằm chằm Đường Yên, khóe miệng hơi cong lên mang theo một chút mưu mô.

“Cách gì?” Mọi người hỏi.

“Thuần thú sư!” Lưu Thấm Nhã phun ra ba chữ.

Lưu Thấm Nhã vừa nói xong thì Đường Yên lập tức cảm thấy không tốt. Lúc trước khi cấm địa Miêu Trại sụp xuống thì Lưu Thấm Nhã cũng kinh ngạc thốt lên ba chữ kia nhưng khi đó Đường Yên không để ở trong lòng, thuần thú sư... Làm gì có nghề này tồn tại chứ?

Đột nhiên Đường Yên nhớ tới không lâu trước đây cô đã gặp dị năng giả hệ độc ở căn cứ nhỏ kia. Tận thế buông xuống, ngay cả dị năng cũng xuất hiện thì có gì là không thể? Nhìn ánh mắt tính kế của Lưu Thấm Nhã, Đường Yên giật mình hiểu ra, khó trách Lưu Thấm Nhã lại muốn có được thuốc cầm máu của cô, rõ ràng là cô ta muốn bắt ở được nhược điểm của cô, tiện đà ép buộc cô tiến tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181. Dù sao lúc ở cấm địa Miêu Trại thì không chỉ có Lưu Thấm Nhã thấy Buster mà Giang Ly, Miêu Trạch đều thấy cả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.