Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 69




Chiều hôm đó, Nam Trà luộc mấy con ốc mình mua hồi sáng lên ăn.

Lúc sáng cậu đi quanh ao một vòng, phát hiện rất nhiều thực vật thủy sinh giống hệt như trong quyển sổ của ông nội, thậm chí còn bắt được mấy con cá nhỏ đủ màu sắc, đẹp cực, cậu chơi một lúc thì thả chúng ra.

Không ngờ tất cả chúng đều là thật, nhưng mà, có hai con cậu cảm thấy đặc biệt nhất trong quyển sổ thì vẫn chưa tìm ra.

Một con có hình dạng giống cá chình, một con lại giống hệt bạch tuộc. Cậu rất nghi ngờ hai con này là do ông nội tự nghĩ ra rồi thêm thắt vào, vì chúng đáng lẽ phải sống ở biển chứ! Nhưng mà liệu có một ngoại lệ nào đó không?

Nam Trà dùng tăm lễ một con ốc, chấm nước chấm rồi cho vào miệng, ốc mập, béo, giòn, cậu híp mắt nhai, ăn đến thích thú.

Vừa ăn vừa lật giở quyển sổ của ông nội, cậu giở đến hai trang cuối, một trang vẽ hình cá chình, hình vẽ đã phai ít nhiều nhưng cũng đủ để cậu nhận ra nó là cá chình biển, thân trắng được phủ những đốm đen trông không khác gì con chó đốm, hồi nhỏ anh Liên dẫn cậu đi viện hải dương học tham quan có từng thấy qua, cậu còn gọi nó là con cá đốm*.

*Con cá đốm mà bạn Trà gọi là cá lịch vân, hay còn gọi là cá chình bông biển:

Gymnothorax_favagineus_2

thienduongcacanhcom-11

Thế nhưng rõ ràng đây không phải cá lịch vân bình thường, bởi vì bên cạnh hình vẽ có một loạt các ghi chú như tên gọi là Morax, trên da có độc, có khả năng phóng điện, có thể đổi màu để ngụy trang. Theo như đặc tính mà cậu tự tìm hiểu thì loài cá này không hề có khả năng phóng điện, càng không có vụ đổi màu.

Nam Trà lại lễ một con ốc, vừa ăn vừa xem hình vẽ, ông nội còn ghi trong này rằng nó dài tầm một mét rưỡi. Được rồi, to như vậy chắc chắn không thể trốn trong cái ao này mà cậu không thấy.

Lại lật sang tờ cuối cùng, bên trên vẽ một con bạch tuộc nhỏ màu hồng, mấy cái xúc tu ngắn ngủn cuộn lên che mặt như là đang xấu hổ, chỉ để lộ một con mắt tròn tròn nhìn lén qua kẽ xúc tu.

Cứ mỗi lần Nam Trà nhìn tới cái hình này là bật cười, nhịn không được mà đưa tay sờ sờ hình vẽ, cậu sờ rất nhẹ, sợ làm phai màu.

Liếc tới bên cạnh hình vẽ là hàng chữ tên gọi: Magnificus – con non.

“Sao lại dễ thương thế này cơ chứ!”

Bạch tuộc nào đó vẫn luôn bám tò tò sau mông Nam Trà lúc này đang nấp dưới chân bàn ăn, nghe thấy người nào đó bật cười thì nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài cái.

Nam Trà xem cái hình bạch tuộc nhỏ đáng yêu mãi không chán, vẽ thực tới nỗi mỗi lần xem cậu đều có cảm giác như chú bạch tuộc nhỏ này đang thật sự ngại ngùng mà lấm lét nhìn mình.

Cậu thầm nghĩ, nếu nó có thật, đây nhất định là con bạch tuộc dễ thương nhất quả đất.

“Hy vọng sẽ tìm được cưng.”

Cậu cười cười, ăn nốt mấy con ốc cuối cùng rồi đóng quyển sổ lại, dọn dẹp bàn ăn.

Vì từ phòng bếp có thể nhìn xuyên qua phòng khách mà trông thấy cổng bên ngoài, lúc Nam Trà dọn dẹp, vô tình bắt gặp ai đó đang ngó nghiêng bên ngoài cửa nhà. Cậu khó hiểu mà đi ra, cất tiếng hỏi:

“Anh tìm ai sao?”

Trước cổng là một thanh niên có vóc người hơi lùn, chắc tầm ba mươi mấy tuổi, trên tay cầm một bọc đồ, dáng vẻ như vừa đi đâu đó về, đang tò mò đứng trước cửa cổng nhà cậu mà nhìn vào trong. Trông thấy Nam Trà bước ra, anh ta có hơi giật mình trợn to mắt, quay đầu ngó dáo dác, sau đó lại nhìn về phía Nam Trà, đắn đo hỏi: “Cậu… vừa chuyển tới à? Hay… hay là…”

Mãi không thấy anh ta nói hết câu, Nam Trà mang dép vào, vừa đi ra sân vừa cười đáp: “Vâng, em vừa chuyển tới. Anh cũng sống gần đây sao?”

“À, ừ.” Người nọ nghe vậy thì nhìn Nam Trà bằng ánh mắt kỳ lạ.

Nam Trà cách một cánh cổng, hỏi lại: “Anh muốn tìm ai à?”

“À không.” Người nọ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nha, vì chỗ này bình thường toàn để hoang, không thấy có ai sống nên nhất thời tò mò, không làm phiền cậu chứ?”

Nam Trà cười cười: “Căn nhà này là của ông nội em, sở dĩ em chuyển tới cũng là vì nơi này yên tĩnh, không như trên thành phố, anh biết đó.”

Người nọ gật gật đầu, thấy Nam Trà có vẻ thân thiện, cũng chỉ về phía bên kia triền dốc: “Tôi sống bên đó, xóm nhỏ ấy mà.”

Hai người giao lưu một chút, ngữ điệu của người thanh niên lạ mặt có hơi e dè, quả thật giống hệt như một người hàng xóm tò mò vậy. Có điều, lúc rời đi được vài bước, anh ta bỗng nhiên quành trở lại, ra vẻ thần bí mà nghiêng mặt nói nhỏ với Nam Trà: “Cậu ở đây cẩn thận nhé, căn nhà này có cái gì đó không được bình thường lắm.”

Nam Trà không hiểu ra sao, hỏi ngược lại: “Là sao ạ?”

“Thì là… nhà bỏ hoang mà, cậu biết đó, đã lâu không có người sống thì sẽ có… những thứ kỳ lạ đến cư trú.”

Nam Trà nhướng mày, cũng nhỏ giọng thì thầm: “Có ma hả?”

Người nọ sửng sốt, vốn dĩ là không dám nói thẳng ra vì sợ dọa cậu, nhưng anh ta nghe cậu nói thế thì gật đầu điên cuồng, bảo: “Đúng rồi đó, cậu không biết chứ trước đây nơi này thường hay phát ra những tiếng động và ánh sáng lạ, làm người quanh đây không dám tới gần, chỉ có bọn con nít không biết sợ là gì, thi thoảng nô đùa xung quanh mà chọi đá lung tung vào trong, sau đó tụi nó kể là nghe thấy tiếng gầm lớn, cả đám mới hoảng sợ bỏ chạy. Nhưng mà chuyện đó lâu rồi, dù sao nếu không ai động chạm tới thì hồn ma trong nhà cũng không quấy pha người xung quanh. Chỗ này lại nằm ngay ngã ba đường, người của mấy làng xóm xung quanh muốn đi đâu cũng phải băng qua chỗ này nên tập mãi thành thói quen rồi… Nhưng mà cậu mới dọn tới ở, tôi sợ cậu gặp cái gì kỳ quái nên cảnh báo trước thôi.”

Bạch tuộc đang đu trên cái cây bên cạnh Nam Trà nghe vậy thì vung xúc tu, muốn vả cái tên nói nhảm này một phát nhưng kịp kiềm chế vì sợ bị lộ tẩy.

Hồn ma ở đâu ra? Nhớ lại cái lần đang nằm bẹp trên tảng đá lớn trong ao phơi nắng, bỗng dưng đá từ đâu bay tới đập vào người nó, nó tránh được nhưng rất khó chịu, bèn dọa nạt bọn nhóc cả gan đó một phen, không ngờ lại bị truyền thành hồn ma trong nhà hoang.

Bạch tuộc híp con mắt vàng, giơ xúc tu lên bứt một chiếc lá, hít chặt nó trên giác hút của mình, sau đó…

Bẹp!

Thanh niên lạ mặt bị một ‘chiếc lá’ ‘rơi xuống’ vả vào mặt cái bẹp, đầu lệch qua một bên. Anh ta đần mặt ra, nhìn chiếc lá sau khi đập vào mặt mình xong thì rơi lả lướt xuống đất.

Cái gì vậy? Vì sao một chiếc lá lại khiến anh ta có cảm giác như vừa ăn phải bạt tai của cô vợ nhà mình.

Nam Trà đang bận xoa cằm suy nghĩ nên không để ý đến. Cậu cảm thấy căn nhà không có gì lạ, đã ở một đêm, chỉ ngoại trừ cái nhiều muỗi ra thì cậu không cảm thấy trong nhà có hồn ma hay khí lạnh bất thường gì gì đó, vẫn là cái nóng nực của ngày hè. Hơn nữa, cậu nghĩ, nếu thật sự có ma thì đây là nhà cũ của ông nội, hồn ma đó ắt cũng là ông nội mình đi… nếu vậy thì không có gì phải sợ.

Nghĩ thế, cậu cười cười cảm ơn ý tốt của thanh niên lạ mặt, sau đó nhìn anh ta vừa ôm cái má không hiểu sao lại đỏ bừng, vừa chào tạm biệt rồi rời đi.

Bạch tuộc nhìn theo bóng dáng thanh niên lạ mặt mà thổi hơi phì phì, cái ống thở bên trái không ngừng phình lên xẹp xuống, đầu rau câu rung rinh rung rinh, vẫn còn tức giận một hồi, thấy Nam Trà quay trở vào nhà mới vào theo.

Tối hôm đó vẫn như mọi ngày của cậu, trước khi chui vào phòng viết tiểu thuyết, cậu đi tắm.

Bạch tuộc nhân lúc cậu chưa kịp đóng cửa mà lẻn vào trong, bám trên thành bồn tắm, thò một xúc tu vào trong nghịch nước xà phòng.

Trời nóng, ngày nào Nam Trà cũng hận không thể ngâm nước mát cả ngày, vừa ngồi vào bồn liền thoải mái tới mức thở ra một hơi dài, bắt đầu vẩy nước xà phòng lên người rồi kỳ cọ.

Bạch tuộc ở kế một bên kịch động mà lại đổi màu lung tung một trận, trợn to mắt ngắm cảnh xuân, mấy lần rớt khỏi thành bồn mà lọt hẵng vào trong nước, sau đó lại vung xúc tu, tủm tủm bò ra, xấu hổ nhìn ai đó đang kỳ cọ thân mình.

Cũng may là Nam Trà ngồi quay lưng với nó, không thấy cảnh tượng nó lại đổi màu lem luốc, dù cậu có nghe thấy tiếng nước tủm tủm, nhưng cậu tưởng là do tiếng nước mình vẫy, hoàn toàn không để tâm.

Bạch tuộc đã bị cảnh nóng trước mặt làm cho toàn thân đỏ hồng như quả dâu, sợ không ngụy trang được nữa, đành phải chấp nhận mà lẻn vào trong nước, để bọt xà phòng bên trên che đi cái thân mềm núc ních đỏ rực của mình.

Lúc này, Nam Trà cũng đã kỳ cọ xong, nằm dựa vào thành bồn ở đầu bên kia, ngâm nước mát. Hoàn toàn khác với dáng ngồi để kỳ cọ khi nãy, lúc này cậu mở hẳn hai chân, duỗi dài trong bồn, nơi riêng tư bày ra dưới nước, có cái gì bạch tuộc đều nhìn thấy hết.

Nó co rúc lại giữa hai chân Nam Trà, tránh cho cậu động phải mình, cặp mắt sáng lòe lòe nhìn ‘xúc tu mũm mĩm’ đang nằm nghiêng một bên trong khu rừng đen thưa thớt giữa hai chân Nam Trà. Lại nhớ đến mỹ vị ngày hôm qua được nếm từ nơi đó, bạch tuộc cuộn xúc tu lại che mặt.

Mình muốn xỉu! Chui vào đây xem cảnh em ấy tắm là một quyết định vừa sai lầm vừa sung sướng!

Ổng thở phình to xẹp xuống, thổi một đám hơi ra khỏi mang làm bong bóng trồi lên mặt nước nổ lép bép.

Úi!

Bạch tuộc vội vàng nín thở, ngụy trang thật kỹ, nhanh chóng duỗi dài xúc tu ra bò lên thành bồn, tránh đi cái chân đang mò mẫm tìm nút chặn nước bồn tắm của Nam Trà.

Ngâm đủ rồi, Nam Trà xả nước, trần trụi bước ra ngoài, đứng dưới vòi hoa sen mà rửa sạch nước xà phòng.

Lớp bọt xà phòng dưới dòng nước mát dần trôi đi, để lộ làn da trắng nõn vẫn còn vương đầy dấu đỏ do ‘muỗi’ chích. Thế nhưng dấu đỏ chỉ rải trên bụng và ngực cậu, có vài nốt trên dương v*t nhỏ hồng đáng yêu đang ngủ say, còn đôi chân thon dài và gò mông vểnh cao thì vẫn hoàn mỹ.

Bạch tuộc lại được cơ hội ngắm mỹ sắc, nó cảm thấy có lẽ đêm nay sẽ tới lượt thưởng thức đôi chân thon dài gợi cảm và cặp mông săn tròn kia.

Xem, mỗi lần em ấy cầm bông tắm cọ qua chúng liền nẩy lên, thật là đàn hồi, cả cái lỗ nho nhỏ khi ẩn khi hiện nữa. Bạch tuộc nhìn một hồi mà có xúc động muốn vươn xúc tu tới tách hai cánh mông ra để dòm cho kỹ cái lỗ nhỏ thần bí kia.

Nó lại thở mạnh vài hơi, cảm thấy mình sắp không nấp được nữa, dứt khoát bò lên tường, leo ra ngoài từ cửa thông gió. Trước khi đi còn cố nhìn nhiều thêm vài lần, đến tận khi màu sắc không thể giữ được mà đỏ lè thì vội vã lẹp bẹp bò ra.

Nam Trà đang tắm bỗng cảm nhận được cái gì, quay đầu lại nhìn cửa thông gió, cửa luôn mở để phòng tắm thoáng khí, có gió thổi từ bên ngoài vào mang theo tiếng ù ù khe khẽ.

Vừa rồi cậu cảm thấy nhột nhột như có ai đó nhìn mình chằm chặp, thế nhưng ở đây chỉ có mỗi cậu mà thôi, có lẽ cậu nhạy cảm quá mức rồi.

Nghĩ vậy, Nam Trà lại tiếp tục tắm rửa, sau đó nhanh chóng lau khô thân thể rồi mặc quần áo vào.

Còn bạch tuộc, nó ra khỏi cửa thông gió thì bò đến trước cửa ra vào phòng tắm mà đợi người. Không còn bị cảnh tượng nóng bỏng trong phòng tắm làm cho choáng ngộp, nó bớt ngại ngùng hơn, màu đỏ nhạt dần rồi biến mất, thân mình một lần nữa hòa vào cảnh vật mà ngụy trang. Nó búng xúc tu cái bóc, mong chờ đêm khuya ma đến, giây phút khi mà Nam Trà chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.