Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 47




“Ui..” Đột nhiên hông cảm giác được đau xót, Long Ngạo Thiên lập tức hồi tỉnh từ cơn mê mang lại. Những ký ức thoáng qua bị đánh gãy, Long Ngạo Thiên cùng vì thế mà trở lại hiện thực. Đầu hắn vì bên hông đau xót quay đầu nhìn sang thấy được vẻ mặt tức giận của Hồng Liên nhìn về phía hắn.

Long Ngạo Thiên chỉ đưa tay lên gãi gãi sống mũi sau đó nghiêng đầu khẽ cười. Hắn thở ra một hơi sau đó cùng với đoàn người Hàn Phi đi về phía trước. Song mặc dù Hồng Liên đôi mặt với Hồ mỹ nhân nàng cũng không cho người này sắc mặt tốt. Đặc biệt là Hồ mỹ nhân không những câu dẫn phụ vương nàng mà vừa rồi còn câu dẫn Long Ngạo Thiên. Trong lòng Hồng Liên thầm chửi nhỏ: “Con hồ ly tinh đáng chết này!”

Bốn người coi như hơi khom người cúi chào, Long Ngạo Thiên cũng là như vậy cho dù địa vị Long Ngạo Thiên lúc này thấp kém rất nhiều trong đám người. Hàn Phi hơi chắp tay ở bụng cũng hơi nghiêng người coi như cúi chào. Hắn là người đầu tiên nói chuyện: “Hồ mỹ nhân, trùng hợp quá.”

Phía sau lưng người nữ nhân xinh đẹp là vài vị nữ nhân khác khá xinh đẹp. Dù không so được với Hồ mỹ nhân nhưng cũng là xinh đẹp hiếm có, nghìn người mới có một người. Mỗi người một vẻ khác nhau. Lúc này Hồ mỹ nhân ăn một một thân quần áo sang trọng để lộ ra bờ vai trắng muốt kết hợp với hai chiếc châm vàng cài trên đầu làm cho nàng càng trở nên cao quý hơn. Giọng nói nàng khá là thành thục và mang theo ý vị trêu đùa: “Được gặp công tử là vinh hạnh của bản cung. Bây giờ khắp đô thành đều đang truyền nhau chuyện công tử mưu trí phá được kỳ án. Hai vụ án liên tiếp chỉ trong thời gian ngắn công tử có thể phá giải, thực làm cho vương thượng vui vẻ.”

Đôi mắt Hồng Liên liên tục đảo qua, nàng khe khẽ hừ lạnh một tiếng. Hồ mỹ nhân lúc này chắp tay lại với nhau, nàng nhìn về phía Hồng Liên nhẹ giọng nói: “Hồng Liên công chúa, càng ngày càng đẹp ra.” Đôi chân dài nàng khẽ uyển chuyển di động, đôi mắt nàng nhìn về chiếc váy dài của thiếu nữ: “Chiếc váy này của công chúa đẹp thật đấy!”

“Xem như cô có mắt nhìn!” Hồng Liên dù có chút khó chịu nhưng miệng nàng hơi cười lại bán đứng nàng.

“Nhất là chiếc viền hoa này vô cùng hợp với chiếc trâm cái đầu của công chúa...” Giọng nói Hồ mỹ nhân mang theo đầy mị lực vang lên.

“Ta đã nói với người không hiểu gì về nữ nhân rồi mà...” Hồng Liên quay ra nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “thấy chưa hả?”

“Vị tiểu ca ca này...” Đột nhiên Hồ mỹ nhân mới để ý thấy được đứng bên cạnh Hồng Liên là một người thiếu niên cực kỳ anh tuấn. Đặc biệt mái tóc màu trắng phất phơ và đôi mắt màu xanh kia khiến cho nàng nhớ đến một người. Nàng nhẹ giọng nói: “thật là tuấn lãng. Đây là một vị bằng hữu của Hồng Liên công chúa sao?”

“Nga... đúng vậy!” Lập tức Hồng Liên cảnh giác. Nàng vội vã đứng chắn trước người Long Ngạo Thiên và Hồ mỹ nhân. Hai tay Hồng Liên ôm ngực ngước đầu nhìn về phía bầu trời rồi nói tiếp: “Rồi sao?”

Hồ mỹ nhân thấy được cảnh này thì lập tức có chút kinh ngạc. Nàng hơi dùng tay khe khẽ che miệng của mình: “Hẳn không phải là bằng hữu đơn giản như vậy đi? Một người bằng hữu rất quan trọng của Hồng Liên công chúa?” Hồng Liên vẫn là ôm ngực không có trả lời. Giọng nói Hồ mỹ nhân nhẹ giọng theo đó trêu chọc: “Chẳng lẽ là tình ca ca!”

“Hồ mỹ nhân xin chớ trêu đùa!” Long Ngạo Thiên chắp tay đối với Hồ mỹ nhân sau đó cười nhè nhẹ: “Tại hạ là Long Ngạo Thiên. Một người thường dân mà thôi! May mắn mới quen được Hàn huynh, Trương đệ và Hồng Liên công chúa. Tại hạ nào dám trèo cao...”

Đột nhiên mấy vị mỹ nhân cúi khom người đối với một người nam nhân đi tới. Long Ngạo Thiên biết được người này là ai. Hắn chính là Hàn Vũ, huynh trưởng của Hàn Phi và Hồng Liên. Người thanh niên này lớn hơn so với Hàn Phi vài tuổi có khuôn mặt cực kỳ chín chắn mặc dù không quá đẹp trai coi như dễ nhìn. Mái tóc màu đen dài được buộc lên cẩn thận và đầu đội y quan. Nước trắng trắng với cái trán rộng, hàng lông mày hơi cong lên phía trên và con mắt đen không lớn mũi thẳng với cánh mũi hơi rộng và miệng rộng cùng cằm hơi thon nhưng cũng hơi nhô ra phía trước một chút. Bên trong mặc một chiếc áo màu trắng dài tay bên ngoài mặc một chiếc áo màu xanh khác biệt với Hàn Phi.

“Lão Cửu!” Giọng nói người thanh niên vang lên và bước chân cũng dần dần tiếp cận hai người. Hai tay hắn chắp lại sau lưng, bước đi cao ngạo và bệ vệ đi về phía hai người. Mọi người cúi đầu không dám nhìn nam nhân này. Trong khi đó Hồ mỹ nhân hơi nhìn về phía hắn gật đầu, hắn cũng cho Hồ mỹ nhân một cái gật đầu.

Lúc này Hàn Phi mỉm cười đối với người nam nhân này: “Tứ ca, chào huynh!”

“Ờ...” Người thanh niên gật đầu một cái, hắn quay ra nhìn về phía Hồng Liên nhẹ giọng hỏi: “Hồng Liên, muội cũng đến rồi à!?”

Dường như Hồng Liên không muốn, nàng chỉ chắp tay vào bên eo khẽ khom người và nghiêng đầu: “Chào tứ ca ca!”

Đối với giọng nói khó chịu Hồng Liên, người thanh niên chỉ mỉm cười nheo mắt đi tới: “Hồng Liên, gọi tiếng ca ca mà cũng như Tử ca ca vậy.” Long Ngạo Thiên nghe thấy thế khẽ mỉm cười. Hồng Liên quả thực gọi Tứ ca ca như Tử ca ca có nghĩa ca ca chết. Thật sự làm người chết cười. Lại nghe Hàn Vũ nói: “Muội chỉ thích mỗi lão cửu, chê ta già rồi đúng không?”

“Muội đâu có!” Hai tay Hồng Liên chống eo, nàng như con gà mái rướn người ra.

“Chào cửu công tử!” Long Ngạo Thiên cũng không mất lễ nghĩa chắp tay đối với Hàn Vũ khom người hành lễ coi như đi lễ đối với hắn. Trương Lương cũng giống như Long Ngạo Thiên đồng thời cùng hành lễ chào hỏi Hàn Vũ.

Hàn Vũ lập tức đi về phía Long Ngạo Thiên, hắn dò xét đối với Long Ngạo Thiên và quan sát một cách tỉ mỉ. Điều này làm cho Long Ngạo Thiên có chút khó chịu. Sau đó lời khen ngợi từ miệng Hàn Vũ phát ra: “Long tiên sinh quả là một người đại tài. Nghe danh không bằng gặp mặt, ta thấy mặt Long tiên sinh mới biết Long tiên sinh là người đại tài.”

“Tứ công tử quá khen rồi!” Long Ngạo Thiên chắp tay đối với Hàn Vũ nói: “Tại hạ chỉ là một sơn dã thảo dân mà thôi!”

“Ế... ta không hề nói quá!” Hàn Vũ lập tức lắc đầu phản bác. Bàn tay hắn đưa lên sờ nhẹ bả vai Long Ngạo Thiên: “Ta nghe nói rất nhiều về Long tiên sinh. Chính Long tiên sinh là người giúp Cửu đệ ta lập đại công tìm về mười vạn quân lương còn lấy thêm được hai mươi vạn quân lương. Ngoài ra vụ án Tả Tư Mã Lưu Ý cũng có công lao một phần của Long tiên sinh. Hơn nữa, ta còn nghe nói Long tiên sinh là người Thiên Địa gia?”

“Tứ công tử...” Long Ngạo Thiên cười nhẹ đáp lời: “công lao phá án hoàn toàn thuộc về Hàn huynh. Hai vụ án đó, tại hạ chỉ may mắn tham gia vào và cũng may mắn giúp Hàn huynh phá án mà thôi. Tại hạ không dám nhận lời khen ngợi như vậy!”

“Haha...” Hàn Vũ cười nhẹ một chút, hắn quay ra nhìn về phía Hàn Phi khen ngợi: “Lão cửu, đệ thật là lợi hại. Vừa mói về là đã chiêu mộ được nhân tài nhất đẳng rồi, không những có Trương Lương còn có Long tiên sinh đây giúp đệ. Đệ ra tay nhanh quá rồi đấy!” Vừa nói Hàn Vũ lập tức đấm nhẹ vào ngực Hàn Phi.

“Ấy...” Hàn Phi gạt hai người ra, ánh mắt có chút buồn buồn nhìn Hàn Vũ: “Tứ ca, trong phủ huynh có nhiều môn khách như vậy. Đầy rẫy anh hùng hào kiệt, Tử Phòng và Long huynh, huynh hãy để lại cho đệ đi!”

“Huynh đệ hai người vừa mới gặp nhau đã náo nhiệt như thế này rồi!” Ở phía sau, Hồ mỹ nhân nhỏ giọng cười chê: “Bỏ mặc bản cung một mình...” Cánh tay nàng uyển chuyển trong khi bộ mặt mang theo ưu thương làm cho bất cứ nam nhân nào cũng sẽ động lòng trắc ẩn.

“Đâu dám!” Hàn Vũ lập tức nói, hai tay chắp lại sau lưng đi về phía trước: “Ta đến muộn sợ Hồ mỹ nhân về cung báo cáo với phụ hoàng...” đi đến bên cạnh Hồ mỹ nhân, Hàn Vũ lại cười: “thì ta tội lỗi to rồi!”

Hồ mỹ nhân lập tức vì thế mà đưa tay che miệng mình liếc mắt nhìn Hàn Vũ ở bên: “Ngài cũng biết à, có ai hộ giá như ngài không? Đúng là phải cáo tội ngài đấy!”

“A...” Hàn Phi kinh ngạc hơi mở hai tay, con mắt mở lớn nhìn về phía hai người: “Hộ giá cho Hồ mỹ nhân à?” Vừa nói hắn hất cằm nhìn về phía Hàn Vũ, ánh mắt híp lại gian xảo như một con cáo già: “Ê... Tứ ca, làm sao huynh nhận được việc sướng như vậy?”

“Cửu công tử cảm thấy là việc sướng...” Hai tay Hồ mỹ nhân chắp lại để bụng của mình, giọng nói mang theo vài phần ưu thương oán trách: “tứ ca ngài lại thấy là việc khổ đấy!” Nói xong nàng còn quay sang nhìn về phía Hàn Vũ.

Mặt Hàn Vũ không đổi sắc chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại: “Hồ mỹ nhân được phụ hoàng đặc biệt ẩn chuẩn ra ngoài cung xem kịch. Như vậy phải có người theo sát trước sau chứ! Nhất là khoảng thời gian vừa rồi quỷ binh hoành hành.”

Đột nhiên Hàn Phi hơi cúi đầu nói: “Nếu hôm nay đã tình cờ gặp mặt thì tiểu đệ muốn thỉnh giáo Hồ mỹ nhân một chuyện. Tứ ca ân chuẩn đấy chứ?”

“A” Hàn Vũ khe hô một tiếng, hắn quay ra nhìn về phía Hồ mỹ nhân một cái mới đối đáp Hàn Phi: “Thế thì đúng là trùng hợp thật. Lão cửu, bây giờ đệ làm tư khấu. Đừng chỉ nói những chuyện hung hiểm làm mấy nhã hứng mỹ nhân!” Hàn Phi nghe thấy vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Vậy mà Hồ mỹ nhân uyển chuyển đi vài bước tới bên cạnh Hàn Phi, giọng nói rất êm tai và dịu nhẹ: “Cửu công tử, chúng ta nói chuyện, bản cung làm chủ không cần hỏi tứ ca ngài!” Hàn Phi vì thế chìa tay mời Hồ mỹ nhân rời đi. Hồng Liên chỉ liếc mắt nhìn qua thấy được Long Ngạo Thiên nhìn về phía Hồ mỹ nhân thì lập tức nàng vươn tay ra trực tiếp véo eo của hắn một cái.

“Tiểu hồ ly, nàng thay đổi nhiều thật đấy!” Trong lòng Long Ngạo Thiên thở ra một hơi. Tuy nhiên còn chưa kịp nghĩ nhiều thì bên hông đã truyền đến đau xót. Hắn quay ra thấy được vẻ mặt khó chịu của Hồng Liên.

Đầu Hồng Liên hất cái, nàng khẽ nhìn về phía bóng lưng Hồ mỹ nhân thầm nói nhỏ: “Đúng là hồ ly tinh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.