Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 40




“Được rồi, coi như chúng tôi tạm tin cô. Mà, nếu cô kéo mặt nạ xuống tôi có thể còn tin thêm một chút nha.” - Chính Nam quay về phía cô gái thủ lĩnh giở giọng đùa cợt.

Cô gái thủ lĩnh chấn động, run rẩy nói: “Anh… anh lúc nào thì nhìn ra?” - Thuật dịch dung này là sở trường của chị cô, ngày đó cũng may mắn hai người chơi đùa dịch dung mới thoát khỏi bị giết sạch toàn gia tộc.

“Ha, đôi mắt này…” - Chính Nam chỉ chỉ tay vào đôi mắt đã mở Bạch Nhãn của mình, “Có thể thấu thị, cô có cái gì tôi đều nhìn thấy hết, hắc hắc.”

“Vô… vô liêm sỉ!” - Cô gái thủ lĩnh lớn tiếng mắng. Biết mình lỡ lời, cô quay sang phía Ngọc Ngân “tổ lái”: “Này, cô sao có thể để hắn dùng đôi mắt này nhìn lung tung như vậy.”

Ngọc Ngân nghĩ lại trước đây mình cũng hiểu lầm ngây thơ như vậy, cô hài hước trả lời: “Anh ấy muốn nhìn cái gì, nhìn ai tôi không có quyền quản.”

Không đợi cô gái thủ lĩnh nói thêm, Ngọc Ngân lại gần xé xuống mặt nạ da người của cô.

Cầm trong tay tấm mặt nạ hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ, Ngọc Ngân cũng không nhịn được thán phục: “Thật sự là tinh xảo, cô dịch dung có một bộ a.”

Chính Nam điểm chú ý hoàn toàn khác Ngọc Ngân, hắn lại để ý cô gái hơn: “Thật sự là xinh đẹp, cô dịch dung đúng là có một bộ a.”

Không để ý hai cô gái trợn trắng mắt, Chính Nam nghĩa chính ngôn từ nói: “Giáp, nếu em buồn ngủ có thể đi ngủ trước, anh cùng… ừm, con tin tra hỏi thêm tình báo, lát nữa sẽ ngủ sau.” - Rất có “Quân Tử Kiếm” Nhạc Bất Quần quân tử phong phạm.

Ngọc Ngân ánh mắt thoáng qua vẻ buồn bã gật đầu.

“Đừng! Đừng để tôi một mình với hắn. Cô không thể cứ như vậy bỏ đi a.” - Đùa giỡn, nơi này là rừng rậm, lại đêm hôm, hắn gian xong giết, sau đó vứt xác mình ở đây, ngày mai yêu thú, dã thú cái gì đi qua thấy ăn không còn cái xương, nghĩ tới liền kinh khủng.

Ngọc Ngân cũng không muốn, nhưng lời của Chính Nam cô không dám cãi. Cô quay đầu lại nhìn Chính Nam, ánh mắt kia giống như muốn nói: “Chủ nhân, nếu anh muốn thì em luôn sẵn sàng.”

Chính Nam ho khan một cái, hắn cũng không phải muốn làm chuyện kia, hai người này làm sao đầu óc đen tối như vậy a: “Được rồi, không đùa nữa, nói một chút tên thật, tao ngộ, cách liên lạc với những người còn lại đi. Đừng đùa giỡn cái gì quỷ quái, tôi thật sự sẽ gian xong giết, rồi vứt xác cô ở đây đấy.”

“Được được, tôi nói, đừng gian xong giết tôi.” - Cô gái thủ lĩnh run lẩy bẩy.

“Tôi tên là Vũ Vân, chị của tôi gọi Vũ Tuyết, trước đây là Vũ gia tiểu thư tại Hải thành. Ba năm trước, hai chị em chúng tôi dịch dung thành hai cái nô tỳ chơi đùa trong phủ rồi ngủ quên, cũng không có gỡ ra dịch dung. Hôm đó, hai chị em chơi đùa cả chiều không có ăn tối nên nửa đêm thức dậy muốn kiếm gì đó ăn, lại phát hiện có rất nhiều người áo đen lẻn vào Vũ gia giết người, sau này điều tra mới biết cơm tối hôm đó bị người hạ thuốc mê, Vũ gia mấy trăm người toàn bộ bị mê không có phản kháng. Tôi lúc đó mới Nguyên Anh sơ kỳ, chị tôi cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, cho nên chỉ có thể trốn xuống gầm giường, thoát qua một kiếp. Tôi sợ hãi muốn chết, chị tôi lúc ấy đánh ngất tôi để tôi không khóc nên cái gì cũng không biết, sáng hôm sau khi tôi tỉnh lại đã ra ngoài thành. Chị tôi nói toàn bộ gia tộc không một người sống, tiền bạc, của cải đều bị cướp sạch. Chúng tôi trốn đông, trốn tây, may mắn chị tôi dịch dung thuật thật sự rất tốt nên mới còn sống tới ngày hôm nay.”

Vũ Vân kể lại tao ngộ của mình, càng nói càng thương tâm, đến cuối cùng đã khóc lê hoa đái vũ.

Ngọc Ngân nghe được Vũ Vân tao ngộ, cảm giác đồng bệnh tương liên, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Chính Nam nói trước: “Nói như vậy, cô chỉ là nằm dưới gầm giường nghe được có lượng lớn thích khách tràn vào nhà mình, sau đó ngất đi, cuối cùng những gì biết được đều là do chị gái nói lại?”

Vũ Vân ngơ ngác, thật giống như Chính Nam nói như thế, mình cái gì cũng không thấy, cũng không trải qua, chỉ là ngủ một giấc liền thành hiện tại.

“Anh… anh muốn nói cái gì?”

“Ha, tôi chỉ là cảm thấy thật sự trùng hợp a. Trùng hợp chơi đùa dịch dung, trùng hợp cơm tối không có ăn, trùng hợp thức dậy nửa đêm phát hiện thích khách, trùng hợp trốn thoát, sau đó ngất đi, cái gì cũng không thấy…” - Một lần là xui, hai lần là trùng hợp nhưng ba lần thì chắc chắn là có chuyện rồi.

Vũ Vân há miệng muốn phản bác, nhưng sửng sốt nói không nên lời. Mấy năm qua chính mình một mực tin tưởng bi thương cố sự, bị Chính Nam một câu nói đã vạch ra vô số vết rách.

Chính Nam tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Chị gái cô tính cách có thay đổi gì không? Tu vi có đột nhiên tiến nhanh hay không?”

Vũ Vân ngẫm lại một cái, thật giống Chính Nam nói, chị gái mình sau đó trở nên thật sự thay đổi, âm trầm, tàn nhẫn, tu vi lại tăng nhanh như gió.

“Anh… anh thật biết cái gì sao?” - Vũ Vân run rẩy hỏi Chính Nam, trong lòng lại tin Chính Nam thêm một phần.

Ngọc Ngân cũng nhìn sang, chính là một cái án diệt môn, làm sao qua tay chủ nhân lại thành nhiều mưu kế cố sự như vậy a.

“Tôi chỉ là cảm thấy tất cả những chuyện này đều không phải trùng hợp. Có thể cha mẹ cô, thậm chí là chị cô đã biết trước gì đó nên mới làm tất cả những việc này. Mục đích… có thể là để cho cô có thể lớn lên, có thể mạnh hơn đi.” - Chính Nam nói ra suy nghĩ của mình.

Vũ Vân và Ngọc Ngân trầm mặc. Hai người đều có tâm sự, có tao ngộ trong quá khứ, không khỏi suy nghĩ bản thân mình.

“Đừng nghĩ, tâm cô đã loạn, sẽ không nghĩ ra gì cả. Muốn biết sự thật chỉ có thể hỏi chính chị cô thôi. Hôm nay cô còn sống chứng tỏ ngay từ đầu chị cô đã muốn bảo vệ cô rồi. Cô cứ hỏi thẳng, chị cô hẳn là sẽ nói cho cô biết thôi.” - Chính Nam dụ dỗ, hắn cần biết cách liên lạc được với Vũ Tuyết.

“Anh muốn tôi bán đi chị gái mình?” - Vũ Vân cũng không ngu, mặc dù nghi ngờ trùng điệp nhưng tự mình sẽ tự tìm hiểu, bán đi chị mình, cô làm không được.

“Tại sao lại gọi là “bán”? Chúng tôi hiện tại còn chưa biết chuyện cô kể là thật hay giả thì lấy đâu ra lợi ích trong chuyện này mà gọi là mua - bán. Tôi tìm chị cô, nếu thật sự có một người như vậy, bàn một chút hợp tác mà thôi.” - Chính Nam đã có chủ ý trong đầu.

“Hợp tác? Hợp tác cái gì? Chúng tôi hiện tại chỉ là trộm cướp không thể gặp người ngoài, có cái gì tốt hợp tác?” - Vũ Vân thay chị mình suy nghĩ, hai chị em một nghèo, hai trắng, lại không tiện gặp người ngoài, không có bất kỳ lợi ích gì hợp tác.

Chính Nam xua tay hỏi: “Có hay không tôi nói tính, cô có muốn cùng chị mình liên lạc hay không a?”

Vũ Vân lắc đầu: “Không làm. Thứ nhất, tôi không biết anh là ai. Thứ hai, tôi lại không biết anh có mục đích gì, anh bảo tôi nói ra tung tích chị tôi, không có cửa.”

Chính Nam lại hù dọa: “Ồ, gian xong giết rồi vứt xác hoang dã cũng không sợ?”

“Không sợ.”

“Mật ong, kiến lửa, rắn rết, sâu bọ cũng không sợ?”

“Không… không sợ.”

“Được a, vậy tiếp tục cười tới chết đi thôi.”

Lại là một tràng cười lẫn khóc, van xin lẫn dọa dẫm. Cuối cùng vẫn là Ngọc Ngân nhìn không được, ra tay đánh ngất Vũ Vân rồi xin lỗi Chính Nam.

Chính Nam cũng không trách Ngọc Ngân, bởi vì hắn cũng sắp không đành lòng nhìn Vũ Vân nước mắt, nước mũi dàn giụa, co giật vì bị ngạt thở.

Nhìn Vũ Vân mặc dù đã ngất đi nhưng trên mặt vẫn treo đầy sợ hãi và thỉnh thoảng co giật, Chính Nam thở dài: “Bởi vậy, xin một cái phương thức liên lạc, bàn chút chuyện hợp tác mà thôi, làm sao thành dạng này a.”

Không để ý Vũ Vân nữa, Chính Nam lại làm một phần thịt báo nướng, vừa nãy sắp sửa có ăn thì lại bị phá đám, bây giờ phải ăn bù.

Ngọc Ngân nhìn Chính Nam lại loay hoay làm đồ ăn mà mình chỉ có thể trơ mắt nhìn, cô cảm thấy không làm tròn bổn phận của một nô tỳ: “Chủ nhân, em có thể giúp được gì không?”

Chính Nam đang trộn thịt với gia vị, nghe được Ngọc Ngân hỏi, hắn cười trả lời: “Có bao nhiêu việc đâu mà phải giúp, anh tự lo được. Nếu em cảm thấy chán thì ngủ một lát đi, vừa rồi cũng mệt mỏi không nhẹ rồi.”

Ngọc Ngân không nói gì mà ra góc ngồi chống cằm nhìn Chính Nam làm đồ ăn, thỉnh thoảng gõ nhẹ hai cái chuông nhỏ vẫn đang đeo trên cổ.

Một lúc sau Chính Nam nướng xong thịt. Hắn quay đầu nhìn vẫn còn nằm một bên “giả chết” Vũ Vân nói: “Cô có muốn ăn không? Nằm ở đó giả chết cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu, cô đã nuốt nước miếng bảy lần rồi.”

Vũ Vân mặt đỏ bừng bò dậy, cô bị mùi thịt nướng gọi dậy cũng khá lâu rồi, nhưng sợ hãi Chính Nam lại tra tấn mình nên chỉ có thể giả chết. Thế nhưng mà nước miếng cứ trào ra không tự chủ được, chưa nói tới việc dạ dày cô đã bắt đầu biểu tình sau cả ngày lang thang tìm mục tiêu và còn đánh nhau một lúc nữa.

Vũ Vân nhận lấy miếng thịt nướng từ tay Chính Nam, ánh mắt tránh né nói: “Anh muốn hợp tác cái gì có thể nói với tôi, nếu tôi cảm thấy có thể thực hiện được, tôi sẽ cùng chị tôi liên lạc”.

“Ha, như vậy từ đầu đi có phải cả hai bên đều vui vẻ hay không. Mà, nếu tôi nói muốn mời cô cùng chị gái gia nhập tổ chức của tôi, chúng tôi có thể giúp cô báo thù, cô nghĩ sao?” - Chính Nam nói thẳng mục đích, còn quá trình, hắc hắc, gặp Vũ Tuyết rồi tính.

Ngọc Ngân ánh mắt sáng quắc, đối với Akatsuki cô còn rất nhiều nghi vấn, đây có thể là cơ hội để hiểu thêm về nó, hiểu thêm về Chính Nam.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.