Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 115: Vĩnh hằng (Hoàn toàn văn)




Diệp Tử Mặc đứng trên ban công, thấy Ngu Dao trở lại, anh vốn muốn đi đón Ngu Dao tan việc, nhưng sợ quá đột ngột nên không đi, vẫn đứng ở trên ban công chờ Ngu Dao về.

Ban công nhà anh có thể vừa vặn nhìn thấy bên trong tiểu khu, có thể thấy được người nào mở cửa lầu dưới. Diệp Tử Mặc thấy Ngu Dao móc chìa khóa ra, chuẩn bị đi vào, lúc này mới quay vào nhà.

Anh đã thấy chiếc xe đưa cô trở về, là Maserati.

Mặc dù trong tiểu khu ánh sáng đèn đường không phải là rất tốt, anh cũng có thể nhận ra được biển số chiếc xe kia. Diệp Tử Mặc nghĩ không ra, Ngu Dao làm sao quen biết những người đi loại xe này?

Anh chỉ có thể an ủi mình, đây là khách ở Cám Dỗ, thấy cô về muộn, không có xe nên thuận đường đưa cô về.

Ngu Dao về đến nhà, Thạch Hâm còn chưa ngủ, hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện một lát, Ngu Dao mới đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Dao mới dậy đã nghe đến tiếng chuông cửa, cô cho là thợ sửa nước tới. Cho nên, ngay cả áo ngoài cũng không khoác thêm, mặc luôn đồ ngủ đi mở cửa. Vậy mà, vừa mở cửa liền nhìn thấy người đứng ở bên ngoài là Diệp Tử Mặc.

“Tử Mặc? Sao sớm vậy?” Ngu Dao nhớ tới mình đang còn mặc đồ ngủ, chưa rửa mặt cũng không chải đầu, có phần xấu hổ cào nhẹ tóc.

Diệp Tử Mặc cũng lúng túng đỏ mặt, anh thấy hiện tại đã chín giờ, ra cửa tiểu khu mua chút đồ ăn sáng đem tới cho các cô.

“Ách, các cậu còn chưa dậy à?”

“Đúng vậy. Tối hôm qua tán gẫu cùng Thạch Hâm hơi muộn.” Ngu Dao nói rồi giấu mình ở phía sau cửa, lộ một chút khe hở, đủ cho người ngoài cửa bước vào.

Diệp Tử Mặc hai tay xách đồ ăn sáng, vừa nói vừa giơ đồ trong tay lên: “Các cậu vừa dọn đến, hẳn là còn không quen thuộc hoàn cảnh ở đây, cửa phía nam chung cư, có bán đồ ăn sáng, tớ mua về cho các cậu, sau này các cậu có thể tự đến đó mua.” Nói xong đưa đồ trong tay cho Ngu Dao.

Ngu Dao nhận lấy đồ ăn sáng cất vào phòng bếp, xoay người nói với Diệp Tử Mặc: “Cậu ngồi chơi một chút, tớ đi thay quần áo.”

Diệp Tử Mặc vừa ngồi xuống ghế sa lon, Thạch Hâm đang ngáp, từ phòng mình đi ra ngoài.

“Diệp Tử Mặc? Cậu đến sớm vậy?” Thạch Hâm dụi dụi mắt, xác định trên người ngồi trên ghế sa lon, có chút không dám tin!

Diệp Tử Mặc vẫy tay với cô, coi như là chào hỏi.

Ngu Dao đổi một bộ quần áo khác rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đem sữa đậu nành, bánh quẩy, trứng gà Diệp Tử Mặc mua vẫn còn nóng hổi đặt trên bàn ăn.

Ba người đơn giản ăn sáng, Diệp Tử Mặc hỏi cô hôm nay có cần làm gì không?

“Đi mua một ít đồ dùng hằng ngày. Trong nhà không có gì cả.” Ngu Dao mở cửa, đem đồ bỏ đi thả ra ngoài cửa, đợi lát nữa ra ngoài, có thể cùng nhau mang đi.

“Vậy đi cùng nhau đi. Hôm nay tớ cũng không bận.” Diệp Tử Mặc đề nghị.

Ngu Dao cảm thấy có chút kỳ quái, thắc mắc: “Cậu còn chưa tìm được chỗ thực tập sao?”

“Ừ, còn chưa, người nhà muốn tớ trở về Hứa Châu, tớ chưa muốn trở về. Có lẽ muốn ở lại thành phố Bạch Sa.” Diệp Tử Mặc là người Hứa Châu, nhà buôn bán chút vật liệu xây dựng cũng có tiếng tăm, cũng tính là gia đình tiểu tư sản.

Ngu Dao gật đầu không nói gì, hỏi qua ý kiến Thạch Hâm, ba người liền ra cửa.

“Ngu Dao, cậu định làm cố định ở Cám Dỗ luôn sao?” Diệp Tử Mặc che bên ngoài, tránh cho cô bị xe đụng vào.

“Không có, lúc trước có thử việc ở siêu thị, nói có thể được nhận làm nhân viên chính thức. Chờ tháng chín rồi nói sau. Hiện tại cũng giữa tháng tám rồi.”

Ba người đi cửa hàng ở chung cư bên cạnh, vừa lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ, mua một chút đồ dùng cuộc sống cơ bản cần thiết nồi niêu chén đĩa cùng đồ để nấu cơm.

Lúc ở nhà Ngu Dao vẫn hay nấu thức ăn cho em trai, cho nên nấu cơm đối với cô mà nói không phải là việc gì khó.

Tối hôm qua, bàn qua cùng Thạch Hâm xong xuôi, hai người ở nhà nấu cơm, như vậy có thể tiết kiệm được một chút tiền, bây giờ có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

Diệp Tử Mặc thấy Ngu Dao mua đồ dùng phòng bếp, có chút kinh ngạc hỏi: “Các cậu tính toán nấu cơm?”

“Đúng vậy.” Thạch Hâm cũng có thể hiểu vì sao anh kinh ngạc. Dù sao, hiện tại sinh viên Đại Học có thể tự nấu cơm không có mấy người.

“Dao Dao nấu cơm ăn rất ngon. Diệp Tử Mặc, cậu có muốn nộp tiền cơm hay không, tới nhà chúng tớ cùng ăn.”

Ngu Dao nghe được Thạch Hâm nói như vậy, có chút xấu hổ dùng cánh tay đụng nhẹ Thạch Hâm.

“Đừng nói lung tung.”

Diệp Tử Mặc cười cười: “Tốt quá. Như vậy tớ không phải ăn cơm ngoài nữa rồi.”

Ba người cười cười nói nói, trong thoáng chốc đã đến buổi trưa. Trở về nhà trọ cất đồ xong, Ngu Dao mời Diệp Tử Mặc ở lại ăn cơm trưa, coi như tân gia nhà mới của cô, gia tăng không khí.

Diệp Tử Mặc tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Ngu Dao làm bốn món ăn một món canh, rau xào thịt, cà chua xào trứng, rau muống xào tỏi, thịt bò xào cùng với súp nấm. Thạch Hâm múc cho Diệp Tử Mặc một chén canh trước. Diệp Tử Mặc ngửi thử, cảm thấy không tệ, nếm thử một ngụm, nói thẳng Ngu Dao có thể mở tiệm được rồi.

Thạch Hâm ở bên cạnh trêu ghẹo nói: “Có phải rất muốn lấy Dao Dao nhà chúng tớ về nhà hay không?”

Diệp Tử Mặc nghe được câu này, vừa lúc đang uống một muỗng súp liền bị sặc, liên tục ho khan. Ngu Dao thấy thế, nhanh tay đưa cho anh giấy ăn cùng một ly nước lạnh, để cho anh thông cổ họng.

“Thạch Hâm, cậu nói cái gì đấy?”

Thạch Hâm lè lưỡi, cười: “Nói giỡn thôi mà. Không cần kích động như thế chứ?”

Diệp Tử Mặc có cảm giác, kể từ tối hôm qua sau khi Thạch Hâm biết mình thích Ngu Dao, cô luôn là vô tình hay cố tình đem đề tài dẫn đến chuyện này.

“Không có chuyện gì.” Nói rồi Diệp Tử Mặc dùng khăn giấy lau miệng.

Ngu Dao vẫn còn có chút tức giận trừng mắt liếc Thạch Hâm, Thạch Hâm tự biết mình đuối lý, bất đắc dĩ rụt cổ một cái, vùi đầu ăn cơm của mình.

Bởi vì xế chiều Thạch Hâm có một số việc, cho nên cơm nước xong, ngay cả bát đũa cũng không dọn liền đi ngay.

Trong nhà cũng chỉ còn hai người Diệp Tử Mặc cùng Ngu Dao. Không có Thạch Hâm ở nhà, không khí có chút lúng túng, Ngu Dao thu dọn bát đũa.

“Tớ đi rửa chén đây.”

Diệp Tử Mặc muốn giúp đỡ, Ngu Dao vẫn nói không cần, anh cũng không khăng khăng nữa, ngồi ở phòng khách đánh giá căn phòng từ trên xuống dưới.

Cách trang trí không có gì khác với trên tầng năm anh đang ở, cũng lắp đặt những thiết bị cũ kỹ, vách tường đã bong đi vài lớp.

Ngu Dao dọn dẹp lại phòng bếp, lúc đi ra đã nhìn thấy Diệp Tử Mặc ngồi xổm bên cạnh vách tường phòng khách, có chút kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”

“Không có chuyện gì, chỉ nhìn xung quanh thôi.” Nói rồi Diệp Tử Mặc liền đứng lên.

Hai người đột nhiên không nói chuyện gì nữa, cũng cảm giác rất lúng túng. Diệp Tử Mặc cũng cảm thấy mình không nên ngồi lâu, lấy cớ rời khỏi đây.

Ngu Dao nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, suy nghĩ muốn đi ngủ một lát, buổi tối đến thẳng Cám Dỗ làm.

Hôm nay Từ Khiêm đến bệnh viện, kiểm tra mấy bệnh nhân quan trọng xong, liền chuẩn bị rời đi. Tối hôm qua đột nhiên nhận được điện thoại của Cảnh Húc Nghiêu, nói là hôm nay sẽ từ Giang Ninh đến thành phố Bạch Sa.

Từ Khiêm đã tới quán rượu Cảnh Húc Nghiêu, vừa lúc đụng phải Cảnh Húc Nghiêu từ trên xe bước xuống. Người đàn ông mặc một thân trang phục Armani thoải mái, không giống như đến vì công việc, giống khách du lịch hơn.

“Sao cậu lại đến đây?” Từ Khiêm có chút không hiểu.

Cảnh Húc Nghiêu vốn ở thành phố Giang Ninh, lúc trước bởi vì công việc đã đến thành phố Bạch Sa một lần, ở lại có ba ngày đã không chịu nổi.

Cảnh Húc Nghiêu gỡ mắt kính xuống cài trước ngực, nói: “Đến đây nhìn xem, rốt cuộc là ở đây có cái gì tốt mà có thể làm cho cậu chủ Khiêm đây không nỡ trở về Giang Ninh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.