Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ

Chương 1




Từ lúc bước xuống giường đến lúc đi vào phòng tắm, Lương Đông vẫn không có ý định muốn bỏ tay của Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm đi theo phía sau, vốn là muốn nhân lúc Lương Đông lơ là cảnh giác sẽ chạy ra ngoài, nhưng ai ngờ con lừa nào đó lại ranh ma đến vậy, nhất quyết lôi xềnh xệch cậu vào trong phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Triệu Tử Thiêm thở dài một hơi, nhìn xuống phía tay của mình đang bị Lương Đông nắm chặt nói:

“Bỏ ra được hay chưa?”

Lương Đông im lặng không nói, nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm về phía bồn tắm xả nước vào đó. Triệu Tử Thiêm nhíu mày gỡ tay Lương Đông ra khỏi tay mình:

“Cầm tay sao mà tắm, anh mau thả ra đi!”

Lương Đông quay lại đằng sau nhìn Triệu Tử Thiêm cười xấu xa:

“Ai mà biết được em có chạy mất hay không”

Triệu Tử Thiêm đưa tay còn lại lên mặt Lương Đông tát nhẹ một cái:

“Em đã nói là làm, nói tắm cho anh là sẽ tắm cho anh”

Lương Đông không nói hai lời thản nhiên đưa tay muốn cởi áo Triệu Tử Thiêm ra, Triệu Tử Thiêm thấy thế vội chặn lại quát:

“Làm cái gì?”

Lương Đông cởi áo ai kia không được liền có ý định muốn cởi quần:

“Em không phải nói đi tắm sao”

Triệu Tử Thiêm bực bội đẩy tay Lương Đông ra:

“Em tắm rồi!”

Lương Đông xoay người lại phía sau tắt van nước rồi nói:

“Tắm rồi thì cởi quần áo ra, mắc công lát nữa bị ướt đồ!”

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu ý ai kia, nói là không muốn bị ướt đồ còn không phải là Lương Đông muốn lợi dụng cậu hay sao. Thế cho nên lúc này Triệu Tử Thiêm liền nghiêm giọng lên tiếng:

“Không cần!”

Lương Đông cũng không vội, thời gian vẫn còn rất nhiều lát nữa chọn cơ hội tốt cởi hết quần áo của ai kia là được. Sóc nhỏ nhà hắn mà bị cởi hết đồ rồi chắc chắn sẽ không thể phản kháng được. Lương Đông bỏ tay Triệu Tử Thiêm ra định cởi quần áo của mình xuống, Triệu Tử Thiêm thấy thế thì ngăn lại:

“Anh cởi quần áo làm gì vội”

Lương Đông khó hiểu, đi tắm không cởi quần áo vậy làm sao mà tắm:

“Không phải nói đi tắm sao?”

Triệu Tử Thiêm trực tiếp cầm vòi sen trên tay, mạnh mẽ ấn đầu Lương Đông xuống phía dưới:

“Còn chưa gội đầu, lát nữa gội xong cởi quần áo cũng chưa muộn!”

Lương Đông ngồi trên thành bồn tắm hơi cũng đầu xuống phía dưới để Triệu Tử Thiêm gội đầu cho mình. Hắn thật sự rất thích cảm giác ngón tay thon dài của ai kia luồn vào tóc hắn, thế cho nên Lương Đông mới mặt dày nói một câu thế này:

“Em gội sạch một chút biết chưa… vừa mới rồi bôi thuốc kích dục đó…”

Lương Đông còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã mạnh mẽ dùng tay đánh vào đầu hắn không một chút lưu tình:

“Kích cái đầu anh”

Lương Đông bị đánh mạnh người hơi cúi xuống một chút, có điều dù bị đánh đau thế nào thì con lừa vẫn là con lừa, căn bản không biết sợ là gì. Triệu Tử Thiêm đang chăm chú gội đầu giúp Lương Đông, đột nhiên cảm thấy phía dưới đùi mình bị cánh tay không biết xấu hổ nào đó sờ soạng, cúi xuống ý như rằng là móng lừa đã chạy đến gần Tiểu Thiêm Thiêm của cậu rồi. Triệu Tử Thiêm bực mình giật mạnh tóc Lương Đông:

“Ngồi im đi!”

Lương Đông đột nhiên bị bứt tóc cũng phải giật mình, nhưng rất nhanh sau đó cứ cố chấp sờ bằng được vào Tiểu Thiêm Thiêm của ai kia. Triệu Tử Thiêm tức giận đưa tay gạt tay Lương Đông ra:

“Anh không biết xấu hổ hay sao?”

Lương Đông thản nhiên ừ một tiếng, hại Triệu Tử Thiêm đứng bên cạnh suýt chút nữa ngã ngửa ra đằng sau, quả thật từ đó đến hiện tại Triệu Tử Thiêm chưa từng gặp một ai thừa nhận mình không biết xấu hổ như vậy cả. Triệu Tử Thiêm thở dài lẩm bẩm:

“Em rốt cuộc đã quen phải loại người gì... Này!” Triệu Tử Thiêm đang nói, đột nhiên bị móng lừa của ai đó bóp nhẹ Tiểu Thiêm Thiêm một cái. Triệu Tử Thiêm chịu hết nổi bỏ vòi sen xuống bên cạnh tính quay người đi ra ngoài. Lương Đông thấy thế vội vàng kéo quần Triệu Tử Thiêm lại, tỏ vẻ đáng thương nói:

“Em không phải nói tắm cho anh sao?”

Triệu Tử Thiêm lạnh lùng nhéo vào tay Lương Đông một cái:

“Còn làm loạn nữa thì đừng có mà nói”

Lương Đông từ lúc đó trở đi quả thật rất ngoan ngoãn, hắn tuyệt đối không động tay động chân mà chỉ ngồi một chỗ nói chuyện:

“Đại Thiêm”

Triệu Tử Thiêm không nóng không lạnh đáp:

“Gì?”

“Thật sự muốn sờ một chút… có được không?” Lương Đông bình thản nói ra một câu như vậy.

Triệu Tử Thiêm lạnh giọng:

“Anh im đi!”

Lương Đông lại nói:

“Anh còn chưa nói anh muốn sờ cái gì mà”

Triệu Tử Thiêm không cần nghĩ nhiều cũng biết Lương Đông rốt cuộc muốn sờ cái gì, nếu để cho con lừa kia mở miệng chắc chắn sẽ không nói được lời nào hay ho, thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền lạnh giọng cắt ngang lời của Lương Đông:

“Em không muốn biết!”

Lương Đông vẫn cứ ngồi ngoan ngoãn ở trên thành bồn tắm, không có bất cứ một hành động gì tiếp theo:

“Anh chỉ muốn sờ thử lên tóc mình... có được không?”

Triệu Tử Thiêm đang dùng sức cào thật mạnh lên đầu của Lương Đông, cái này là do cậu cố tình làm mạnh tay hơn một chút, căn bản là muốn trừng phạt Lương Đông vì vừa rồi dám có thái độ không nghiêm túc. Nghe thấy Lương Đông nói thế, hai tay Triệu Tử Thiêm bất giác dừng lại, nhẹ giọng hỏi Lương Đông:

“Làm sao, đau chứ gì?”

Lương Đông than nhẹ:

“Ừ!”

Triệu Tử Thiêm quả thật nhẹ tay hơn rất nhiều, lúc sau liền đưa vòi sen xuống gội sạch xà phòng trên đầu Lương Đông. Triệu Tử Thiêm đang định đi lấy khăn lau tóc cho Lương Đông, đột nhiên bị Lương Đông gọi lại:

“Gội hai lần có được không?”

Triệu Tử Thiêm có chút khó hiểu, tóc của Lương Đông cũng chỉ có vài sợi thôi có nhất quyết phải gội hai lần hay không:

“Em gội sạch rồi, không cần phải gội lại lần nữa đâu!”

Thật ra lý do Lương Đông muốn Triệu Tử Thiêm gội lại một lần nữa cho mình là bởi vì hắn muốn kéo dài thời gian, nghĩ cách nào có thể cởi quần áo của ai kia một cách không tốn sức nhất:

“Anh thường ngày gội đầu vẫn luôn gội hai lần!”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tỏ vẻ bực bội đánh vào đầu Lương Đông:

“Thật là tốn nước, tốn xà phòng mà!”

Triệu Tử Thiêm tiếp tục gội lại lần nữa cho Lương Đông, ngồi một lát Lương Đông lại lên tiếng:

“Thật sự muốn sờ một chút… có được không?”

Lần này Triệu Tử Thiêm cũng không để ý nhiều lắm, cứ nghĩ chai mỹ phẩm dưỡng da kia gây kích ứng cho da đầu Lương Đông, cho nên cậu rất nhanh bỏ tay ra khỏi đầu hắn hỏi:

“Làm sao? Ngứa hay sao?”

Lương Đông làm ra vẻ khó chịu ừ một tiếng. Triệu Tử Thiêm liền tiếp lời:

“Vậy còn không mau sờ đi, còn phải hỏi!”

Lương Đông nghe vậy mắt liền sáng lên nhưng vẫn làm ra vẻ thận trọng hỏi lại:

“Có thật không?”

Triệu Tử Thiêm đứng bên cạnh lo lắng:

“Mau sờ đi!”

Lương Đông nghe vậy cũng không khách khí, móng lừa liền đưa về phía trước chuẩn xác nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm của ai kia. Triệu Tử Thiêm nãy giờ luôn đứng ở bên trên nhìn xem da đầu Lương Đông có sao không, lúc này cảm nhận được Tiểu Thiêm Thiêm giống như bị cái gì chèn ép liền giật mình nhảy dựng lên:

“Làm cái gì thế hả?”

Lương Đông ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Thiêm cười xấu xa:

“Không phải em nói mau sờ đi sao?”

Triệu Tử Thiêm bực mình, cầm ngay cái vòi sen táng thẳng vào đầu Lương Đông. Lương Đông bị voi sen táng vào đầu, đầu óc liền trở nên hoang mang một hồi, quả thật là rất đau:

“Á, em mạnh tay thế!”

Triệu Tử Thiêm cũng chỉ là nóng giận nhất thời nên mới hành động không suy nghĩ trước sau như vậy, hiện tại có chút hối hận nhẹ giọng hỏi hắn:

“Có sao không?”

Lương Đông một tay ôm đầu ánh mắt đáng thương nhìn về phía Triệu Tử Thiêm:

“Còn hỏi có sao không? Sờ rõ bị sưng lên rồi đây này”

Triệu Tử Thiêm đưa tay sờ phía đỉnh đầu của Lương Đông, quả thật bị sưng lên rõ rệt. Triệu Tử Thiêm không nói gì, chỉ xoa xoa chỗ đó một lúc rồi tiếp tục gội đầu cho Lương Đông. Lương Đông biết sóc nhỏ nhà mình hẳn là đang hối hận lắm, cho nên đôi lông mày mới nhíu chặt lại như thế kia. Lừa lớn rất biết chọn thời cơ, lợi dụng ai kia cảm thấy tự trách liền muốn đòi hỏi một chút, thế cho nên lúc này mới không kiêng kị gì mà đưa tay bóp lấy Tiểu Thiêm Thiêm của người ta.

Triệu Tử Thiêm cứng người một chút, tay vốn dĩ đã đưa lên cao định đánh xuống đầu Lương Đông, ai ngờ đột nhiên nghĩ đến vừa rồi mình ra tay thật sự có chút mạnh, cho nên lúc này chỉ hít một ngụm khí lạnh cố gắng khắc chế nỗi tức giận trong lòng:

“Đông ca, bỏ tay ra ngay!”

Lương Đông vẫn cố chấp nắm chặt Tiểu Thiêm Thiêm:

“Anh không bỏ, em đánh đầu anh đau như vậy, sờ của em một chút em cũng không cho sao?”

Triệu Tử Thiêm bực mình nhanh chóng định cầm vòi sen xả nước lên đầu Lương Đông rồi đi ra ngoài. Cả một quá trình đó Triệu Tử Thiêm làm rất nhanh, dĩ nhiên thì móng lừa của ai kia vẫn không có ý định di chuyển sang chỗ nào khác ngoài Tiểu Thiêm Thiêm. Triệu Tử Thiêm cố gắng không bùng phát, nhanh chóng lau khô tóc cho Lương Đông, lúc định đi ra ngoài rồi Lương Đông lại đòi hỏi:

“Anh còn muốn xả tóc!”

Triệu Tử Thiêm chịu hết nổi, gạt tay của Lương Đông phía dưới mình ra bực bội quát:

“Anh còn có hành động không đứng đắn nữa thì tự tắm đi!”

Một tay Lương Đông lại cố chấp đưa lên phía Tiểu Thiêm Thiêm:

“Tay chỉ để ở chỗ này thôi sẽ không động!”

“Này…” Triệu Tử Thiêm hét lớn.

Lương Đông cười cười ngẩng đầu lên nhìn:

“Em nói tắm giúp anh, không phải em nói không giữ lời đấy chứ!”

Triệu Tử Thiêm suy đi tính lại, nếu bây giờ cậu có không giữ lời muốn đi ra ngoài chắc chắn cũng không thể. Lương Đông còn có thể để cho cậu đi ra ngoài sao, vẫn là bây giờ mà phản kháng nhất định tình thế sẽ xấu đi chi bằng cứ để yên cho Lương Đông đặt tay ở đó không động lại là một cách hay:

“Là nói không động đó!”

Lương Đông gật đầu, Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc hắn một cái rồi đưa tay lấy chai dầu xả bôi lên tóc Lương Đông.

“Còn muốn mát xoa đầu một chút!” Lương Đông không biết xấu hổ đòi hỏi liên tục.

Triệu Tử Thiêm không nói nhưng quả thật mát xoa đầu cho Lương Đông. Lương Đông vẫn đặt tay ở trên Tiểu Thiêm Thiêm, thật sự muốn di chuyển nhưng không thể, thế cho nên mới tìm chuyện để nói với Triệu Tử Thiêm:

“Hay là em hát một bài đi!”

Triệu Tử Thiêm lạnh giọng:

“Muốn hát bài gì?”

Tay Lương Đông hơi di chuyển lên phía trên một chút, ý muốn cho tay vào quần ai kia:

“Bài gì cũng được!”

Sau đó Triệu Tử Thiêm liền nói ra tên bàn hát khiến cho Lương Đông ngồi đối diện cũng phải đình chỉ động tác. Triệu Tử Thiêm nói thế này:

“Đã nghe bài chặt tay nhau chưa?”

Lương Đông cười ha ha:

“Vậy anh không muốn nghe!”

Triệu Tử Thiêm cười lạnh nhanh chóng đưa tay lên tiếp tục gội đầu cho Lương Đông, cả một quá trình đó Lương Đông thật không dám làm gì quá phận, lãnh đạo đã nói chỉ được sờ không cho động, Lương Đông tuyệt đối nghe theo không động. Đến khi gội đầu xong rồi, Triệu Tử Thiêm nói Lương Đông tự mình tắm, lừa lớn liền nhất quyết không chịu bắt người ta phải tắm cho mình mới được. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm cũng hết cách đành phải tắm cho ai kia.

Lương Đông rất nhanh đã cởi quần áo ra đứng trước mặt Triệu Tử Thiêm cười cười. Triệu Tử Thiêm đối với vấn đề Lương Đông không mặc gì đã quen rồi, hai năm nay vẫn là thấy hắn không mặc gì thản nhiên đi lại trong nhà, bây giờ nhìn thấy Lương Đông như vậy cũng chẳng cảm thấy có gì xấu hổ:

“Còn đứng ở đó?”

Lương Đông cười cười rất nhanh liền ngồi vào bồn tắm, Triệu Tử Thiêm đứng ở bên cạnh còn chưa kịp chạm vào người Lương Đông đã bị ai kia bất ngờ kéo ngã vào bồn tắm rồi. Triệu Tử Thiêm bực bội quát:

“Anh…”

Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị ai kia xấu xa dùng miệng chặn lại. Phải nói Lương Đông quả thật rất biết lựa chọn thời cơ, lợi dụng lúc Triệu Tử Thiêm đang nói liền cho lưỡi vào bên trong khoang miệng cậu càn quét một hồi. Có thể do không gian quá mức kích thích, hơi nước nóng ấm bốc lên cao, cũng có thể do sóc nhỏ ngày hôm nay thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi, thế cho nên mới không thèm phản kháng, cứ như vậy chậm rãi đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt kia của Lương Đông.

Lương Đông đối với vấn đề Triệu Tử Thiêm không phản kháng cũng thật sự có chút không ngờ tới, lúc quyến luyến rời khỏi đôi môi quen thuộc kia, Lương Đông có nhìn thật kỹ biểu hiện của Triệu Tử Thiêm lúc này. Thật ra Triệu Tử Thiêm cũng không có gì là lạ, ngoài việc gương mặt hơi hơi ửng hồng, hai mắt mở to chăm chú nhìn hắn.

“Em sao vậy?” Lương Đông nghi ngờ hỏi.

“Bị ốm rồi!” Triệu Tử Thiêm cảm thấy cứ như vậy ngồi ở trong lòng Lương Đông thật thoải mái, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền nói mình bị ốm, Lương Đông vì thế nhất định sẽ lo lắng sốt vó mà cho cậu đi ngủ. Như vậy không phải không tốn một chút sức nào mà vẫn có thể thoải mái trải qua đêm nay hay sao.

Lương Đông nghe vậy giật mình, đưa tay sờ lên trán của Triệu Tử Thiêm rồi lại sờ lên trán mình, sờ đi sờ lại hai lượt vẫn thấy thân nhiệt hai người chẳng khác nhau là mấy:

“Không thể nào, nhiệt độ rất bình thường mà!”

Triệu Tử Thiêm ánh mắt xoay chuyển, giả bộ hơi rũ xuống một chút rồi thở dài:

“Không rõ nữa, tự nhiên cảm thấy không còn sức lực, không muốn làm gì cả”

Lương Đông nhấc hẳn Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong bồn tắm xoay người lại đối diện mình rồi quan sát một hồi:

“Có thật không?”

Triệu Tử Thiêm thở dài không nói. Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi liền lên tiếng:

“Lần sau đừng dùng loại mỹ phẩm kia nữa!”

Triệu Tử Thiêm chỉ thở dài giống như người mất hết sức lực. Lương Đông nhanh chóng đưa tay cởi áo của Triệu Tử Thiêm ra, bộ dạng mệt mỏi vừa rồi của Triệu Tử Thiêm liền biến mất, vội vàng mở lớn hai mắt hỏi hắn:

“Làm cái gì vậy?”

Lương Đông cũng không để ý nhiều cho lắm, trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ chai mỹ phẩm kia nhất định có thành phần gì đó, thế cho nên mới làm cho sóc nhỏ nhà hắn mệt mỏi như hiện giờ, tốt nhất nên phải tắm thật sạch sẽ gột rửa hết những thứ còn dính lại trên người:

“Tắm đi rồi đi ngủ, lần sau đừng dùng cái thứ đó nữa!”

Triệu Tử Thiêm kiên quyết không chịu để cho Lương Đông cởi áo mình ra:

“Không cần tắm, thay quần áo rồi đi ngủ được rồi!”

Lương Đông nhíu mày nghiêm giọng nói:

“Không được, phải tắm mới được!”

Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi liền dựa hẳn người vào vai hắn làm nũng:

“Đã nói rất mệt… không cần tắm chỉ muốn thay quần áo thôi!”

Từ trước đến nay Triệu Tử Thiêm mà ra chiêu làm nũng, Lương Đông nhất định sẽ đồng ý nghe theo, nhưng lần này vì sức khỏe của sóc nhỏ nhà mình, hắn vẫn cứng rắn phải tắm bằng được cho Triệu Tử Thiêm. Lương Đông mạnh mẽ xé rách áo của Triệu Tử Thiêm, không để cho cậu phản kháng quần đã bị anh kia nhanh chóng cởi xuống vứt ra ngoài rồi. Lương Đông có một biệt tài, không rõ làm cách nào mà hắn cởi quần áo của Triệu Tử Thiêm rất nhanh. Đã có đôi lúc Triệu Tử Thiêm còn tưởng hắn có năng lực đặc biệt, rõ ràng cậu chỉ lơ là cảnh giác một giây thôi thế mà ai kia có thể lợi dụng cơ hội đó, đến lúc nhìn lại người mình quần áo đã không thấy đâu.

Triệu Tử Thiêm tức giận đưa tay tát thật mạnh vào má Lương Đông:

“Ai cho xé áo hả?” Tuy rằng áo này là áo của Lương Đông, nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn cảm thấy tiếc hận.

Lương Đông bị tát liền tỉnh, bây giờ thì hắn đã biết sóc nhỏ nhà hắn rốt cuộc có bị ốm thật hay không rồi. Triệu Tử Thiêm nhìn thấy nụ cười lạnh trên khóe môi Lương Đông, trong lòng liền âm thầm hoang mang nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng quay trở lại vẻ mệt mỏi ban đầu, nhỏ giọng khẽ nói:

“Đã nói đừng xé áo…”

Lương Đông không nói gì, cũng không làm bất cứ hành động gì tiếp theo. Hắn chỉ như vậy dùng ánh mắt mang theo ý cười mờ ám nhìn người đối diện. Lương Đông thật sự muốn xem sóc nhỏ nhà mình tự biên tự diễn được đến bao giờ. Triệu Tử Thiêm cảm thấy không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ, giống như là sự yên bình trước cơn bão vậy. Triệu Tử Thiêm hiểu rất rõ Lương Đông, nếu như cậu phản kháng Lương Đông lại càng ham muốn kịch liệt, nếu như cậu lừa hắn nhất định giây tiếp theo sẽ thảm. Triệu Tử Thiêm còn nhớ lần đó bởi vì không muốn làm liền lừa hắn nói mình bị đau bụng, sau đó Lương Đông liền phát hiện ra đau bụng chỉ là giả, đêm hôm đó liền kéo cậu ra ban công làm một lần cho nhớ, hại Triệu Tử Thiêm lo lắng sợ bị người ta phát hiện được. Và dĩ nhiên đêm hôm đó Martin ở phòng bên đã nhìn thấy mọi chuyện, Triệu Tử Thiêm cho đến bây giờ đến nhà Lương Đông nếu như thấy Martin liền phải tránh mặt, không dám đối diện với anh ta.

“A… thật mệt quá!” Triệu Tử Thiêm lại làm ra vẻ than ngắn thở dài.

Lương Đông hai tay vẫn đặt ở trên hông Triệu Tử Thiêm ngăn không cho cậu thoát ra được. Lương Đông không nói, dự cảm không lành liền mãnh liệt ập tới đánh thẳng về phía Triệu Tử Thiêm:

“A… còn không tắm đi, thật mệt quá!” Triệu Tử Thiêm tuy rằng biết Lương Đông đã phát hiện ra việc xấu cậu làm rồi, nhưng cậu vẫn cố muốn giả bộ đến cùng.

Lương Đông nhún vai, mở miệng khẽ nói:

“Không phải em nói em tắm cho anh sao?”

Triệu Tử Thiêm hai vai rũ xuống, ánh mắt buồn bực:

“A… đã mệt như vậy rồi còn phải tắm cho người khác…a... thật chỉ muốn đi ngủ”

Lương Đông nhíu mi, nụ cười lan rộng đến đáy mắt: “Như thế này đi…” Nói đến đây Lương Đông liền dừng lại một chút, đưa miệng đến sát bên tai Triệu Tử Thiêm thổi khí: “Hay là đêm nay ngủ ở chỗ này!”

Triệu Tử Thiêm cả người cương cứng không dám có hành động lỗ mãng gì tiếp theo, chỉ ngồi im không nhúc nhích thành thật nói:

“Ngày mai em còn phải đi tập kịch tốt nghiệp nữa!”

Lương Đông cắn hờ vào tai Triệu Tử Thiêm ừ một tiếng, ý muốn nghe Triệu Tử Thiêm nói tiếp. Triệu Tử Thiêm hơi hơi né tránh:

“Cho nên hôm nay muốn đi ngủ sớm!”

Lương Đông dùng đầu ngón tay miết dọc sống lưng của Triệu Tử Thiêm nhẹ nhàng hỏi:

“Là đóng vở gì?”

Triệu Tử Thiêm đẩy tay Lương Đông ra một chút:

“Là vở Toàn Gia Phúc!”

Lương Đông bắt đầu đưa miệng của mình mút nhẹ lên cần cổ của Triệu Tử Thiêm:

“Em đóng vai gì?”

Triệu Tử Thiêm cả người ngứa ngáy lạ thường, nhưng vẫn là nên để yên như vậy thì tốt hơn, nếu như phản kháng đảm bảo chỉ có thảm:

“Là Vương Mạn Đường”

Lương Đông dùng nước hất vào sau lưng Triệu Tử Thiêm vừa xoa lưng vừa hôn cổ cậu:

“Là đóng Vương Mạn Đường sao?”

Triệu Tử Thiêm ừ một tiếng:

“Cho nên hôm nay em muốn đi ngủ sớm!”

Lương Đông đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm cười xấu xa:

“Vậy hôm nay làm nhẹ nhàng thôi!”

Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm khí lạnh còn chưa kịp lên tiếng đã bị Lương Đông đẩy ngã ra sau, đầu tựa vào thành bồn tắm, hai tay cùng hai chân bị ai kia ép buộc phải dang rộng. Tư thế này quả thực có chút xấu hổ, Triệu Tử Thiêm định ngồi dậy nhưng ai kia đã nhanh chóng chặn cậu lại, ngăn không cho cậu có ý định bỏ trốn.

Lương Đông im lặng nhìn thế giới thu nhỏ ở trước mặt, Triệu Tử Thiêm vẫn luôn là thế giới của hắn khiến hắn cứ như vậy trầm luân ở trong đó, cứ như vậy cùng nhau trải qua gần ba năm, cứ như vậy mà mãi không chán… Triệu Tử Thiêm e ngại, cố gắng nghiêm giọng nói với Lương Đông:

“Đông ca…”

Lương Đông ừ một tiếng, Triệu Tử Thiêm thu tay lại đẩy người Lương Đông cách xa mình một chút. Lương Đông so với tượng đã thì không bằng, nhưng mà dù Triệu Tử Thiêm có đẩy thế nào người trước mặt cũng không có ý định buông tha cho cậu, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới nhỏ giọng làm nũng:

“Đông, không muốn tư thế này!”

Lương Đông nhíu mày, đưa tay cầm lấy chân trái của Triệu Tử Thiêm cho lên trước mặt hôn nhẹ:

“Vậy là muốn như thế nào?”

Triệu Tử Thiêm giật mình, cậu thật sự không ngờ Lương Đông thế nhưng có thể hôn dọc từ đầu ngón chân đến cổ chân cậu, hơn nữa đầu lười còn chạy dọc quyến luyến mang theo xúc cả kích thích trước nay chưa từng có. Triệu Tử Thiêm trong nhất thời quên mất mình phải nói cái gì, Lương Đông cười lạnh nghĩ đến mấy lời nói của Lương Thế Thành quả thật rất đúng, nếu như bị hôn chân sẽ quên mất phản kháng. Lương Đông khẽ cắn hờ vào đầu ngón chân của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm liền rùng mình một cái muốn rút chân lại:

“Đông…”

Lương Đông dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào dưới lòng bàn chân của Triệu Tử Thiêm:

“Ừ?”

Triệu Tử Thiêm cả người vừa nhột vừa ngứa ngáy lạ thường, bắt đầu hô hấp khó khăn:

“Đừng như vậy… ngứa…”

“Hả… là ngứa sao?” Móng tay của Lương Đông đột nhiên ấn chặt vào chân Triệu Tử Thiêm, người nào đó cả người gồng mình nhăn nhó:

“Đau!”

“Thế rốt cuộc là đau hay ngứa?” Lương Đông nở nụ cười xấu xa.

Triệu Tử Thiêm cố gắng muốn gạt tay Lương Đông ra khỏi chân mình:

“Là… đừng như vậy!”

Lương Đông quả thật thu tay về ngồi lại phía sau một chút để cho Triệu Tử Thiêm ngồi dậy, Triệu Tử Thiêm có chút bất ngờ không hiểu Lương Đông làm sao lại như thế. Đến khi Lương Đông nói ra một câu thế này Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy nuối tiếc:

“Được rồi, đi ngủ đi mai anh đưa em đến trường sớm!”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm hai mắt mơ màng, là con lừa xấu xa nào đó khơi lên dục vọng trong người cậu, bây giờ lại quay mông muốn rời đi.

Lương Đông hài lòng nhìn người trước mặt, hắn biết Triệu Tử Thiêm nhất định là không muốn đi ngủ, nhưng mà hắn vẫn giả bộ như không biết gì nói:

“Không phải nói không muốn tắm, muốn đi ngủ sớm hay sao?”

Triệu Tử Thiêm ngồi im lặng trong bồn tắm không có ý định bước chân ra ngoài, hai người cứ ngồi im lặng đối diện nhau như vậy đến khi Triệu Tử Thiêm nhịn không được nhỏ giọng nói một câu:

“Giờ không muốn đi ngủ!”

Lương Đông bật cười, nhanh chóng đưa tay kéo mạnh Triệu Tử Thiêm vào lòng bắt đầu vuốt ve cả người cậu:

“Nói sớm một chút không được hay sao, còn muốn chịu khổ”

Triệu Tử Thiêm không nói gì, cứ như vậy tựa hẳn vào người Lương Đông mặc hắn chăm sóc cho mình. Đến khi bàn tay quen thuộc đã chạm được xuống Tiểu Thiêm Thiêm của cậu rồi, bên ngoài lại có tiếng chuông cửa. Triệu Tử Thiêm nhíu mày lầm bầm:

“Giờ này còn ai đến nữa?”

Lương Đông mặc kệ tiếng chuông cửa tiếp tục làm công việc của mình. Có điều tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, Triệu Tử Thiêm ở bên trong lại sốt ruột, đẩy Lương Đông cách xa mình một chút:

“Anh ra xem là ai đến đi”

Lương Đông hôn xuống đôi môi đang chu lên phía trước, sau đó liền trượt suốt cổ của Triệu Tử Thiêm:

“Kệ họ đi,…”

Triệu Tử Thiêm thật sự rất muốn kệ họ, nhưng mà tiếng chuông kia không có ý định dừng lại khiến cho Triệu Tử Thiêm khó chịu không thôi:

“Đi ra xem ai, họ cứ bấm chuông như vậy…”

Lương Đông ngừng lại nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc rồi nhanh chóng cầm lấy khăn tắm quấn quanh người rời khỏi phòng tắm. Trước lúc Lương Đông ra khỏi phòng, Triệu Tử Thiêm không quên gọi hắn lại nhắc nhở một câu:

“Nhanh lên đó!”

Lương Đông buồn cười:

“Biết rồi!”

Lương Đông bực bội mở cửa phòng muốn nhìn xem kẻ phá đám kia là ai, vừa mở cửa ra liền cảm thấy bất ngờ… người này không phải là theo dõi bọn hắn đến tận đây chứ.

“A… là anh sao?” Cô gái trước mặt mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, nhìn thấy Lương Đông ra mở cửa liền chỉ tay về phía hắn.

Lương Đông nhíu mày, lạnh giọng nói:

“Có việc gì sao?”

Cô gái kia khôi phục lại trạng thái bình thường cười cười:

“À, cũng không có gì tôi mới chuyển đến đây, ở nhà đối diện…”

Cô gái kia chưa kịp nói xong Lương Đông đã nhanh chóng đóng sập cửa lại, nhấn chuông nhiều lần như vậy chỉ để nói là người mới chuyển đến, sóc nhỏ nhà hắn còn đang khó chịu bên trong kia kìa. Cửa vừa đóng lại, tiếng chuông bên ngoài lại vang lên inh ỏi, Lương Đông bực mình mở cửa ra:

“Còn có chuyện gì?”

Cô gái kia cũng có vẻ tức giận không kém:

“Anh sao lại bất lịch sự như vậy…”

Đúng lúc này ở bên trong phòng liền có tiếng nói của Triệu Tử Thiêm truyền ra:

“Đông…”

Lương Đông nghe thấy trong giọng nói của Triệu Tử Thiêm có điểm khác lạ, biết chắc là sóc nhỏ nhà hắn không đợi được nữa rồi liền nói lớn: “Được rồi, anh vào ngay!” nói rồi liền quay sang cô gái kia nhíu mày: “Còn có chuyện gì không?”

Cô gái kia cũng nghe thấy tiếng của Triệu Tử Thiêm liền bất giác ngó đầu vào bên trong nhìn:

“Giọng nói này…”

Lương Đông ngắt lời:

“Có chuyện gì?”

Cô gái kia biết mình có chút không phải phép liền đứng về chỗ cũ:

“Cũng không…”

Lại một lần nữa chưa kịp đợi người đối diện nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại rồi tắt hẳn chuông đi, vội vàng bước vào phòng tắm. Lúc mở cửa phòng tắm ra liền thấy sóc nhỏ nhà mình ngồi trong bồn tắm trầm mặt tỏ vẻ bực bội tức giận, liếc mắt nhìn về phía hắn hỏi:

“Là ai đến? Sao lâu như vậy!”

Lương Đông đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong đó cùng cậu:

“Còn hỏi ai, người ta theo em đến đây đó!”

Lương Đông vừa ngồi vào trong, Triệu Tử Thiêm liền tựa ngay vào người hắn cầm lấy tay hắn đặt lên Tiểu Thiêm Thiêm của mình:

“Là ai?”

Lương Đông thấy biểu hiện gấp rút này của Triệu Tử Thiêm cũng buồn cười, nhanh chóng làm theo ý ai kia, vừa làm vừa nói:

“Là Bạch Tư!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.