Mỗi Ngày Đều Phải Dỗ Dành Người Yêu Cũ

Chương 41: Chương 41: Cầu tự động đặt mua




Editor: Luna Huang

Trời chẳng biết lúc nào lại bắt đầu rơi tuyết, mang theo gió lạnh, tùy ý phi dương.

Ôn Nhu đang ngồi bên lò sưởi đang thiêu đốt lửa than, tiểu tâm dực dực tiểu tâm dực dực lau chùi ám tiễn trong tay, ở nơi của nàng trên thế gian này, đây là vũ khí duy nhất, phải giữ gìn kỹ.

Nhưng mà trong đầu nàng nhiều nhất nghĩ đến, hôm nay tại Trấn Quốc Công phủ đụng phải mạch tượng của Lãnh Triệt, còn không nàng hỏi chút gì, Lãnh Triệt cư nhiên hất mạnh tay của nàng ra, sau đó trong nháy mắt trước mắt nàng tiêu thất!

Nàng biết hắn cũng không phải là hư không tiêu thất, mà là rất nhanh vận chuyển nội lực, dùng tốc độ nhanh nhất bay khỏi Trấn Quốc Công phủ, động tác kia tốc độ cực nhanh, nhanh đến nàng căn bản thấy không rõ nhất cử nhất động của hắn, có thể thấy được nội lực của hắn thâm hậu!

Thế nhưng,trong thời gian rất ngắn nàng chạm phải mạch tượng của hắn, thế nhưng nàng đã đủ để tra rõ mạch tượng của hắn, trong cơ thể máu tán loạn, mạch tượng hỗn loạn không ổn định, thậm chí, trong nháy mắt tay nàng chạm vào cổ tay hắn, cư nhiên không cảm giác được mạch tượng của hắn!

Đời trước, nàng tuy là sát thủ, nhưng cũng là thần y cao đồ của thế giới hắc đạo, chỉ cần nhẹ nhàng bắt mạch tượng, liền có thể biết được đối phương thân mắc bệnh gì, ngoại trừ không có khả năng cải tử hoàn sinh, nàng có thể thề son sắt nói, không có bất kỳ chứng bệnh gì mà thần y không điều trị được.

Tuy nàng không phải kỳ tài y học, nhưng mày mò tròn mười năm, liền đem toàn bộ những thứ học được từ cơ nghiệp cả đời của lão sư nhó trong đầu.

Nhưng mà, đối mặt với mạch tượng của Lãnh Triệt, nàng dĩ nhiên không biết hắn thân mắc bệnh gì! Cùng với nói là bệnh, không bằng nói là độc, cảm giác đầu tiên của nàng cảm giác đầu tiên, trong thân thể của hắn, chôn giấu độc tính mạnh, về phần độc ra sao, nàng cũng không biết.

Thiên hạ, lại còn có mạch nàng bắt không ra! Không biết độc!

Bạch vương gia Lãnh Triệt này, đến tột cùng là hạng người gì? Không chỉ có sáng lập ván cờ Cửu U, người lại còn mang độc? Đây chính lànguyên nhân thân thể hắn bệnh không khỏi?

Có thể — —.

Tâm trạng Ôn Nhu nhất thời sáng sủa, trong nhất thời nghĩ không ra kế hoạch rộng mở trong sáng, chỉ cần đợi nàng trừng trị tiểu nhân đã từng có hại Ôn Nhu đích, nàng liền có thể để hoàn thành cái kế hoạch này.

" Vương phi, tam tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến." Duẫn nhi bên người Ôn Nhu đặt một ly trà trên bàn, khoanh tay đứng hơi nghiêng nhẹ giọng nói.

" Có nói là chuyện gì không?"

" Tam tiểu thư nói là vội tới đưa cho Vương phi một chút thức ăn khuya." Duẫn nhi thành thật trả lời.

" Đã biết." Ôn Nhu đem ám tiễn ở cổ tay lau một lần nữa, sẽ đem tay áo buông xuống, phân phó Duẫn nhi, "Thỉnh tam tiểu thư vào đi."

"Vâng, Vương phi."

Sau một lát, chỉ thấy Ôn Nhan người mặc một bộ màu lam nhạt điệp khâm giáp áo tay đang cầm khay có một cốc nhỏ sứ trắng xuất hiện ở trước mắt, trên đầu của nàng, còn có một chút hoa tuyết hòa tan, vừa thấy được Ôn Nhu, lập tức hành lễ: "Nhan nhi gặp qua đại tỷ tỷ."

" Tỷ muội một nhà, hà tất đa lễ." Ôn Nhu nhàn nhạt nói, tâm trạng cũng cười nhạt, hai ngày trước chưa từng nhìn thấy nàng đưa bữa ăn khuya cho nàng, hôm nay nàng quy ninh đã trở về, trái lại sinh ra một phần bữa ăn khuya, mặt ngoài là săn sóc quan tâm, kì thực bất quá là muốn nhìn chê cười của nàng, thôi đi, toàn bộ Trấn Quốc Công phủ trên dưới không ai không biết Ôn Nhu nàng Ôn Thế Nghi cùng di nương Triệu Yên Nhi bị hắc hủi, lần này quy ninh, định lại sẽ làm một phen xấu mặt thật to, Ôn Nhan đến lúc này, chỉ là không kịp chờ đợi muốn xem dáng dấp thất hồn lạc phách của nàng.

" Hôm nay đại tỷ tỷ quy ninh, thân thể nhất định là không tốt, Nhan nhi cố ý chưng một chút hạt sen để tỷ tỷ giải trừ." Ôn Nhan khéo léo nói, một bên đem khay cầm trong tay bước đến vài bước bên cạnh Ôn Nhu, một bên len lén dùng dư quang của khóe mắt nhìn Ôn Nhu, nàng là thật muốn nhìn một chút dáng dấp của đích tỷ vẫn luôn chiếm hết sủng ái của tổ phụ lại một lần nữa nghèo túng.

Thế nhưng, Ôn Nhan lại không nhìn ra ủy khuất cùng nghèo túng trên mặt của Ôn Nhu, mà vẫn như cũ là dáng dấp nhàn nhạt, đáy lòng không khỏi thất lạc một trận.

" Tam muội muội quan tâm tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ thực sự là hài lòng." Ôn Nhu không có liếc mắt nhìn canh hạt sen, chỉ là lạnh nhạt nhìn chằm chằm hai mắt Ôn Nhan, ánh mắt của nàng vẫn như vậy không tình cảm chút nào, trong lòng Ôn Nhan lại chột dạ, vội vã mau tránh ra nhìn thẳng Ôn Nhu.

" Nhan nhi quan tâm đại tỷ tỷ là phải." Ôn Nhan vội vàng nói.

" Thật không?" Ôn Nhu phản vấn, trong mắt Ôn Nhan né tránh nàng cũng không có bỏ qua, nếu thật quan tâm nàng, còn phải tách ra ánh mắt của nàng sao? Nghĩ nàng rất ngu xuẩn sao?

" Đương nhiên là thực sự! Nhan nhi sao dám trước mặt đại tỷ tỷ nói láo!" Nghe được Ôn Nhu phản vấn, Ôn Nhan luống cuống, khẩn trương đến chăm chú nhéo khăn trong tay, thần sắc càng vô cùng khẩn trương.

Nếu như Ôn Nhan không chiếm được tín nhiệm của Ôn Nhu mà ở lại Bạch vương phủ, ở lại Yên Thủy các, làm sao có thể đang âm thầm dòm ngó nhất cử nhất động của Ôn Nhu, như vậy đời này hạnh phúc của nàng xem như xong, Triệu di nương thế nhưng cùng nàng nói qua, nếu như nàng làm không xong chuyện, liền phải đem nàng hứa gả cho nhi tử của quản gia Vương bá, nam nhân đùa bỡn nữ nhân như quần áo! Nàng tuyệt đối không muốn!

Ôn Nhan vốn đang dự định tiếp cận Bạch vương, đạt được vị trí nhỏ nhoi trong Bạch vương phủ, thế nhưng nàng hiểu, nàng căn bản không thấy được Bạch vương gia, lại càng không dũng cảm tiếp cận, vị trí nhỏ nhoi càng như bọt biển mây khói không thể thành, hiện nay, nàng chỉ có thể làm theo lời của Triệu Yên Nhi, hảo hảo ' Nhìn' Ôn Nhu.

" Muội muội cớ gì? Khẩn trương như vậy? Bất quá tỷ tỷ chỉ là một câu đùa vui thôi mà."

" Tỷ tỷ..." Đáy lòng Ôn Nhan đáy lòng, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ nhu nhược kêu lên một tiếng.

" Tam muội muội vì tỷ tỷ, rời nhà tới Bạch vương phủ bầu bạn cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ lại nghi ngờ tam muội muội?" Ôn Nhu không nhanh không chậm nói, Ôn Nhan phỏng đoán không ra ý tứ hàm xúc của Ôn Nhu, giấu khăn không dám nói tiếp, Ôn Nhu nói tiếp, "Theo lý thuyết, tỷ tỷ cần phải cảm tạ tam muội muội mới phải."

" Cho nên, tỷ tỷ muốn tặng tam muội muội một phần tạ lễ." Nói đến đây, Ôn Nhan khác biệt, Ôn Nhu cũng hơi mỉm cười.

" Nhan nhi chiếu cố tỷ tỷ là chuyện đương nhiên, há có thể muốn tỷ tỷ đáp tạ." Lời nói vô cùng kinh ngạc, không bằng nói là sợ hãi, "Nếu để cho nhị tỷ tỷ biết, Nhan nhi sẽ bị mắng." Nếu để cho mẫu nữ Ôn Tâm biết, há chỉ nói là bị chửi, khẳng định còn bị nghi vì nàng cùng Ôn Nhu một thuyền, như vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ kém hơn!

" Tỷ tỷ tặng đồ cho tam muội muội, tựa hồ nhị muội muội còn không thể xen vào?" Dứt lời, từ tay áo Ôn Nhu xuất ra một chiếc nhẫn vàng ngọc, còn không đợi Ôn Nhan nói, liền tự mình thay nàng đeo vào giữa ngón tay mảnh khảnh của nàng, cười nói, "Thế nào? Tam muội muội thích phần lễ này của tỷ tỷ không? Về phần chỗ của nhị muội muội, nếu tam muội muội không muốn để cho nhị muội muội biết, vậy ngươi không nói ta không nói, nhị muội muội làm sao biết được?"

Ôn Nhan nhìn nhẫn vàng ngọc trên ngón tay, thẳng có chút không dám tin tưởng Ôn Nhu cư nhiên sẽ đem vật quý trọng như vậy đưa cho nàng, một thời có chút thất thần liền hồi phục, nàng tuy là Trấn Quốc Công phủ tam tiểu thư, nhưng dù sao cũng là thứ nữ, mà thân mẫu lại không được sủng, thường ngày đến sắc mặt của hạ nhân cũng nhìn không ít, thứ quý giá như vậy tự nhiên hiếm thấy, chớ đừng nói thuộc về nàng, hôm nay, Ôn Nhu cư nhiên đưa cho nàng...

" Nhan nhi... Nhan nhi tạ qua đại tỷ tỷ!" Tuy rằng ngay từ đầu còn có chút do dự, nhưng vật quý giá thế này đặt ở trên tay rồi, nàng thực sự không muốn trả lại, huống chi Ôn Nhu nói đúng, chỉ cần không nói, không có ai có thể biết?

" Tỷ muội một nhà, không cần phải nói tạ ơn." Ôn Nhu giả bộ thân thiện hướng Ôn Nhan cười cười, nói, "Thời thần không còn sớm, tam muội muội trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta đem canh hạt sen của tam muội muội ăn rồi sớm ngủ, Duẫn nhi, tiễn tam tiểu thư trở về phòng."

Ôn Nhan vuốt ve nhẫn vàng ngọc trên ngón tay, tâm trạng vui mừng một thời cũng không cũng không tính toán Ôn Nhu ra lệnh đuổi khách, chỉ trong lòng mắng Ôn Nhu một tiếng "Ngu xuẩn", liền rời đi.

Ôn Nhu thu hồi nụ cười trên mặt, nhãn thần dời canh hạt sen trong tay, hướng thị nữ cửa phòng phân phó nói: "Người đến."

" Có nô tỳ."

" Canh hạt sen này, thưởng cho ngươi."

Trên mặt Thị nữ sắc mặt vui mừng, trước tiên hành lễ: "Nô tỳ tạ Vương phi ban cho!"

Ôn Nhu vốn muốn cho thị nữ đem canh hạt sen đổ đi, nghĩ lại liền thưởng cho thị nữ, nàng cũng không có can đảm dám ăn đồ Ôn Nhan đã động tay chân.

Chỉ chốc lát, Duẫn nhi đã trở về, hướng Ôn Nhu hành lễ, liền đi tới trước mặt Ôn Nhu, thấp giọng nói chút gì, sau đó từ trong tay áo xuất ra một miếng lụa trắng nhỏ, đưa tới trong tay Ôn Nhu.

"Thay ta đi tạ qua Du phu nhân." Ôn Nhu cầm lụa trắng trong tay, nhìn, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.

"Vâng, nô tỳ minh bạch."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.