Mỗi Ngày Đều Phải Dỗ Dành Người Yêu Cũ

Chương 40: Chương 40: A, ta tốt giống nhớ ra cái gì đó?




Tạ Hồng có chút không hiểu, "Này... Này..." nhưng lại nói không nên lời nguyên cớ hắn định ra khế ước kỳ quái, chỉ có người An Cư ra bạc, lại cố ý chọn thời khắc người khác trở tay không kịp, ai ngờ lúc này An Cẩm Hiên đứng ra, lại có tri châu đại nhân làm chứng. Dù hắn nói khéo như rót mật cũng tuyệt đối không có khả năng đổi trắng thay đen.

Vẻ mặt Tô Thủ Nghiêm vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí vừa dứt lời cũng không trì hoãn, "Cẩm Hiên! Ngươi đi lấy bạc đến, về sau cầu về cầu, đường về đường. Trong nhà còn có người bệnh, chúng ta cũng không tiện ở lâu."

Mặt già nua của Tạ Hồng đỏ lên. Hắn thật sự không hiểu vì sao mình mưu tính lâu như vậy không có chút sơ hở, đột nhiên xuất hiện ra một người, nói là người của An Cư. Hắn dở khóc dở cười không thể không tin.

An Cẩm Hiên châm chọc nhìn hắn một hồi lâu mới từ trong lòng lấy ra ngân phiếu, "Tạ đương gia, ngài cần phải xem cẩn thận rồi giao khế ước cho ta. Có Tô đại nhân làm chứng tất nhiên có thể yên tâm, miễn cho nói chúng ta đi nơi khác mượn tiền. Nói đến cùng, ta sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên ta nghe được có khế ước cổ quái như vậy, không là cố ý gài bẫy An Cư chứ?"

Rõ ràng là đánh vào mặt Tạ Hồng, nói hắn bày mưu chiếm đoạt gia sản người khác. Tạ Hồng không phản bác được, vẻ mặt cười hư vô phù phiếm rất chặt vật. Là người quen với sóng gió, tâm tình Tạ Hồng nhanh chóng ổn định. Dù như thế nào cũng có một khoản bạc lớn tới tay, người làm ăn tội gì bỏ qua. Có ra sao mình cũng không chịu thiệt, cố ổn định lại, hắn vẫn không thoải mái.

An Cẩm Hiên nhìn An Cẩm Lâm nói, "Ngươi đi theo đổi bạc đi, miễn cho không có chúng ta ở đó lại mất trắng hết."

An Cẩm Lâm giật mình vội vàng nói: "Ta đi đổi."

Tạ Hồng đếm ngân phiếu xong, ha ha nói: "Hiền chất tội gì nói như thế, dựa vào giao tình hai nhà chúng ta, về sau cần hỗ trợ gì cứ việc mở miệng."

Tạ Hồng, da mặt không dầy bình thường. Rõ ràng đã xé vỡ mặt, bây giờ còn có thể dán mặt lại.

Đối với người như thế An Cẩm Hiên đương nhiên không cần cố kị mặt mũi, cho dù là ngoài mặt, "Giúp đỡ, ta sợ đến lúc đó táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi."

"Hiền chất nói chuyện thật là buồn cười, xin hỏi lệnh tôn là?" Tạ Hồng đột nhiên hỏi.

Tay An Cẩm Hiên run lên, rất nhanh ổn định, "Tiên phụ đã đi về cõi tiên nhiều năm."

Lúc nói lời này, An Cẩm Hoa nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Hồng, hắn lại cúi thấp đầu xuống, An Cẩm Hiên cười lạnh, tay nắm chặt thành quyền trở nên hơi trắng.

"Hiền chất, ngươi không cần quá mức đau thương. Sống chết có mạng phú quý do trời, còn sống thì sống tốt là được."

Tô Thủ Nghiêm thấy Tạ Hồng nói như thế, thật sự nhịn không được, "Còn sống muốn sống tốt nhưng có một số việc thân bất do kỷ, có đôi khi người muốn sống tốt lại cứ có người không cho sống."

Tạ Hồng không biết phản bác như thế nào, dè dặt cẩn trọng đem ngân phiếu thu vào.

An Cẩm Hoa vội vàng đi vào, đưa tay đoạt khế ước trong tay An Cẩm Hiên, tỉ mỉ nhìn một lần, dấu tay hồng hết sức chói mắt. Hắn tê tái một hồi, rốt cục mới thoải mái một chút.

Tuy An Cẩm Hiên không muốn nói với hắn, nhưng vẫn hỏi, "Còn có gì chưa cầm về không?"

An Cẩm Hoa không biết làm thế nào, tuy không thích An Cẩm Hiên nhưng dù sao hắn đã cứu toàn bộ An Cư, đành phải gật đầu "Không có."

Một hỏi một đáp không có lời dư thừa.

Tạ Hồng đã không còn gì để ở lại, ngẩng đầu rời đi.

Tô Thủ Nghiêm cũng đi theo.

Ngày đó, Tạ Hồng rời thành Vân Châu, trong lòng hắn có lửa nhưng với kinh nghiệm của hắn, lúc này không thể dễ dàng hạ quyết định, đành phải trở về tính tiếp. Hắn còn muốn điều tra kỹ hơn mọi chi tiết về An Cẩm Hiên, một người mới của An Cư, có vẻ như rất khó đối phó. Nhìn ánh mắt hắn, dù mình nhìn người vô số, cũng luôn có chút kinh hãi.

An Cẩm Hiên không ở lại An Cư. Ngày đó lão thái thái đã nằm liệt giường không dậy nổi, Cẩm Hoa và Cẩm Lâm canh giữ bên giường, hắn không đi theo, theo trong đáy lòng, hắn cũng không biết bản thân có gì không ổn.

Ở cửa hàng, hắn bắt đầu gấp rút làm hàng cho An Cẩm Hoa. Thân phận bị vạch trần hắn cũng không tiếp tục giấu diếm. Đoàn Vô Vi và Văn chưởng quầy cũng không vì vậy mà không vui, ngược lại cảm thấy hắn còn trẻ mà có thể làm được như vậy thật sự không dễ dàng, càng thêm khâm phục.

An Cẩm Hoa là người không có ánh mắt, rõ ràng là muốn nhờ người hỗ trợ, lại không có bộ dáng cầu người, "Nãi nãi nói, về sau An Cư do ngươi làm chủ!" Tựa hồ như đoạt An Cư không là Tạ Hồng, mà là An Cẩm Hiên.

An Cẩm Hiên dở khóc dở cười, "An Cư vốn là của ta, nếu năm đó không xảy ra chuyện, ngươi cho là do ngươi quản lý?"

An Cẩm Hoa khó thở, An Cẩm Hiên là người của đại phòng đã trở về, lời đồn đãi bên ngoài vẫn ồn ào huyên náo, nhưng hắn đã bất chấp, chỉ  nói: "Nếu không là nãi nãi..."

"Đủ, hiện tại là ta đến chiếm đoạt của ngươi hay là  trở về giúp ngươi đây? Nếu không có ta bỏ ra gần hai vạn lượng bạc, trong nhà sẽ còn lại cái gì? Bây giờ ngươi nói ta làm chủ, lúc đó chẳng phải muốn ta tiếp tục đầu tư tiền vào, bằng không với đám vải bẩn thỉu đó ngươi có thể ứng phó được sao?"

An Cẩm Hoa bị vạch trần, thẹn quá thành giận, "Vậy ngươi nói ngươi chịu hay không?"

"Ta có thể không chịu sao?"

An Cẩm Hoa ngớ ra. Hắn chưa từng nghĩ tới An Cẩm Hiên có ý tốt tiếp tục giúp hắn. Vừa rồi hắn cảm thấy nãi nãi và phu nhân kêu mình tới chính là tự đi tìm phiền phức. Khi không bị người vũ nhục mà không thay đổi được gì nhưng không thể không đến, nên có chút tức giận là ngay từ đầu mình tự hiến thân, đâu có nghĩ đến An Cẩm Hiên không có tính toán mặc kệ bọn họ. Xem ra Cẩm Lâm nói cũng có đạo lý. Vốn muốn bỏ đi lại âm kém dương sai nói một câu, "Nãi nãi nói, chờ nàng... đi rồi, ta và Cẩm Lâm sẽ rời thành Vân Châu, đến lúc đó chúng ta không liên quan, cũng không nợ ngươi cái gì..."

An Cẩm Hiên nghe vậy ngẩn ra. Năm đó lão thái thái hao hết tâm tư lấy hết gia nghiệp của An Cư cho bọn họ quản lý, bây giờ lại buông tha, chẳng lẽ dạo qua một vòng liền ngộ đạo, hay là sợ chuyện như vậy lại xảy ra thêm một lần nữa không bảo hộ được An Cư thẹn với liệt tổ liệt tông? Hắn mặc kệ như thế nào, trong lòng có chút loạn.

Lại nói Tạ Hồng trở về nhà, thấy Liêu quản sự bước lên phía trước nói, "Lão gia, ngươi không ở nhà một thời gian, nhưng có chuyện."

Tạ Hồng nheo mắt, còn chưa kịp suyễn một hơi đã nghe có chuyên, nên giọng điệu không tốt lắm, "Chuyện gì?"

Lúc này Liêu quản sự rất nóng vội. Chuyện kia đột nhiên có biến, hắn lại không làm chủ được. Lão gia không ở nhà, thiếu gia căn bản không biết sự việc này, lúc này thấy Tạ Hồng rốt cục đã trở về sắc mặt lại không tốt, nên dè dặt cẩn trọng nói, "Huyện lệnh Ngô huyện Tô đại nhân cho người đi điều tra nơi xảy ra chuyện."

"Cái gì?" Chén trà nha hoàn dâng lên còn cầm trong tay, lúc này bị đập nát trên mặt đất. Bình thường Tạ Hồng luôn cười tủm tỉm, nghe động tĩnh nha hoàn hầu hạ ở ngoài cửa định vào thu thập, lại bị Liêu quản sự xua tay ý bảo đi ra ngoài.

Thấy không còn ai, Tạ Hồng hỏi: "Vì sao phải tra?"

Liêu quản sự cũng không rõ, nói: "Chúng ta không thể ra mặt hỏi thăm, chẳng qua nghe nói là ở Ngô huyện xảy ra vấn đề, may mắn lần này không có người bị thương, lần tới không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa, cho nên bao vây chỗ đó lại, chỉ có thể lưu thông ban ngày."

Nếu là bình thường, Tạ Hồng sẽ không run sợ như vậy. Nhưng khi từ Vân Châu trở về, thái độ của Tô Thủ Nghiêm rất đáng nghiền ngẫm, An Cẩm Hiên lại đột nhiên xuất hiện, hắn liền cảm thấy sự tình tuyệt đối không có đơn giản như vậy, vẫy tay quyết định, "Không phải ban ngày còn có thể thông hành sao, đi tìm hiểu bọn họ tra ra cái gì, miễn cho chuyện tới trước mắt lại không có chút tính toán chuẩn bị gì."

Bọn họ không biết là một cái võng bên kia đã giăng sẵn chờ bọn hắn tới sẽ tóm gọn.

Liêu quản sự quan tâm nói, "Lão gia, bên Vân Châu có thuận lợi không?"

Tạ Hồng ấm ức một bụng nhưng chỉ có thể nhìn Liêu quản sự nói, "Liêu Nguyên, ngươi nói nhiều năm qua, lần đầu tiên ta thất thủ trên tay một tiểu tử lông tóc còn chưa dài, thật là tức chết!"

Liêu Nguyên quản sự cúi đầu, nghe Tạ Hồng nói từ đầu tới đuôi, lại ha ha nở nụ cười.

Tạ Hồng bất mãn, trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi cũng cảm thấy buồn cười?"

Liêu quản sự lắc đầu, "Lão gia, chúc mừng ngài."

Tạ Hồng không hiểu gì hết, lại nghe Liêu quản sự nói một câu, "Là một đứa trẻ An Cư muốn chết, ngươi về sau phải cố sức đối phó. Lần này hắn ra mặt chống đối, lại ra nhiều bạc như vậy, muốn so của cải, bọn họ lúc này bồi nhiều như vậy, tiếp còn phải thu xếp cục diện rối rắm của An Đại..."

Nghe vậy, Tạ Hồng còn có gì không rõ, âm mai vừa rồi trở thành hư không, tinh tế cân nhắc một hồi, "Ta bị bọn hắn làm hồ đồ, hiện tại ngẫm lại đúng là như thế. An Cẩm Hiên đã bỏ ra nhiều bạc như vậy giứp tên bại gia kia, đến lúc đó thu thập cục diện rối rắm lại thêm một số  bạc nữa, sợ là toàn bộ của cải đều vét sạch. Chờ cuối thu chúng ta động thủ, so ai sẽ hao tổn hơn ai. Chúng ta liền một chữ —— tha, tha chết cho bọn họ, tuy đó là biện pháp giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhưng có chỗ dùng. Làm cho bọn họ suy sụp, về sau thành Vân Châu không phải do chúng ta định đoạt sao? Còn đỡ cho ta về sau không cần đối phó Vân Cẩm Các. Diệu a, diệu!"

Liêu quản sự thấy hắn đã nghĩ thấu triệt, tự nhiên đem bản thân ẩn giấu đi, lui về trong bóng tối, cực lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Dù như thế nào, cho dù lão gia có thể cùng bản thân không chuyện không nói, nhưng hắn là người tự giác, nếu người không biết thân phận của mình thì thật không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.