Mỗi Ngày Đều Phải Dỗ Dành Người Yêu Cũ

Chương 35: Chương 35: Bí mật chui vào bị người phát hiện Phi Ưng




“ Dù cho thua hay thắng, anh chỉ cần em bình an là được, nếu nhìn thấy tình hình xấu, nhận thua cũng được.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Anh thà lùi một bước, cũng không muốn em bị thương.”

“ Yên tâm đi, em biết rồi, em khó bị làm hại lắm!” Tôi cười lật người lại, quay người, mượn ánh trăng để nhìn khuôn mặt tuấn tú đó của Lạc Mộ Thâm, khuôn mặt này sao lại đẹo trai thế chứ. Tại sao nhìn mãi vẫn chưa thấy đủ!

Tôi nhẹ ôm lấy cổ anh ấy, mềm mại hôn lên khuôn mặt đó của anh ấy, nhẹ nhàng, mơn trớn......

Lạc Mộ Thâm khẽ khép mắt lại, anh ấy quả nhiên bị tôi kích thích rồi. “ Ngày mai ra chiến trường rồi, cũng không muốn nghỉ ngơi à?” Anh ấy khẽ hỏi tôi.

“ Em là phụ nữ, cũng không cần lãng phí sức lực nhiều? Hơn nữa, anh lại cám dỗ em như thế! Em muốn anh hôn em, hôn đủ rồi, em ra chiến trường cũng cảm thấy nhẹ nhàng.” Tôi khẽ nói.

Tôi vừa nói, vừa dùng những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bộ ngực rắn chắc của anh ấy.

“ Nha đầu này, em là yêu tinh hành hạ người khác!” Lạc Mộ Thâm hai mắt khép hờ, một tay tóm lấy bàn tay của tôi đang lướt trên ngực anh ấy, một tay để ra sau gáy tôi, cúi đầu xuống hôn ghì lấy tôi.

Tôi cũng cuồng nhiệt mà hôn lại anh ấy.

Đôi môi mềm mại đó, tinh tế, mang theo hơi thở ấm áp ướt át hôn lên môi tôi. Tôi phát hiện, tôi thật sự rất thích nụ hôn của anh ấy, một lần hai lần vẫn không đủ.

Cùng lúc đó, trong con ngươi sâu xa đó của Lạc Mộ Thâm hiện lên dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên đó của tôi, sắc mặt sau khi vận động hồng hào càng thêm gợi cảm.

Anh ấy càng hôn tôi sâu hơn, lúc nhẹ nhàng lúc cuồng nhiệt, hai chiếc lưỡi mềm mại quấn vào nhau đưa đẩy, từng chút từng chút mơn trớn nhau. Giống như muốn kéo dài mãi sự ấm áp mềm mại đó.

Tôi lúc này giống như băng tan thành nước vậy, dường như lập tức bị đun thành nước sôi vậy, người cũng sôi sục hừng hực cả lên.

Tôi cảm thấy ở bên cạnh anh ấy, tôi lúc nào cũng có thể bị nóng bừng người lên, lúc này, máu nóng toàn thân tôi sắp phun trào ra rồi. Giống như dùng kim châm một cái, máu của tôi dưới tác dụng của cao áp cũng có thể phun lên trần nhà ngay tức khắc.

Lạc Mộ Thâm hôn cuồng nhiệt khiến tôi càng cảm thấy mơ hồ. Tôi đã không còn rõ ràng mình đang làm gì, chỉ biết là trong nơi chật hẹp đó mà như đang được ở cánh đồng bao la bát ngát, xung quanh ngập tràn hoa cỏ tươi mát, trong mắt đều là ánh ban mai rực rỡ nhiều màu.

Đôi môi bắt đầu tê dại, nhưng bản năng khao khát vẫn muốn nhiều hơn. Nụ hôn ướt át đó quả thật khiến người ta không nỡ dứt ra.

Lạc Mộ Thâm để cho bàn tay tôi được thả lỏng, ngón tay chầm chậm mơn trớn trên ngực tôi. Giống như đang làm theo tư thế của nụ hôn, nhẹ nhàng ấm áp vuốt ve trên cơ thể tôi. Cơ thể tôi như có luồng điện chạy dọc người. Cảm giác mê man đó có thể khiến bất cứ ai có thể hóa thành nước.

Hai đôi môi rời ra rồi lại quấn lấy nhau, đã không còn biết ai chủ động nữa. Hết lần này đến lần khác không rời được nhau.......

“ Lạc Mộ Thâm, anh mới là yêu tinh, đồ đàn ông yêu tinh.” Tôi nhẹ nhàng đẩy lưỡi ra, cười nói.

“ nếu như nói anh là yêu tinh, em chính là thịt Đường tăng mà anh muốn ăn.” Bàn tay của Lạc Mộ Thâm trượt xuống đùi tôi vuốt ve nhẹ nhàng.

Tôi chẳng do dự cấu nhẹ anh ấy một cái.

Lạc Mộ Thâm khẽ hừ lên một tiếng, sau đó đưa tay lên, để dưới chiếc cằm của tôi, hổn hển nói: “ Nếu như em cảm thấy mình chịu thiệt, có thể hôn lại anh!!”

“ Còn lâu ấy, em không thèm.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, “ Em muốn đi ngủ!”

Lạc Mộ Thâm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp đầy ma lực hấp dẫn tôi.

Anh ấy quay người lại, ôm chặt tôi nói: “ Nhụy Tử, để anh ôm em, anh không muốn em mệt.”

Cánh tay của anh ấy để dưới gáy tôi, để tôi gối đầu lên cánh tay của anh ấy, sau đó ôm chặt lấy tôi, tôi ngửi mùi nước hoa nhè nhẹ Boutique trên người anh ấy, lại cảm nhận tiếng tim đập trong cơ thể thanh niên cường tráng của anh ấy, tôi khẽ thở dài, nằm trong lòng anh ấy, tôi thật sự rất muốn mãi mãi được nằm trong lòng người mà tôi yêu thương như thế này.

Lạc Mộ Thâm dùng ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, dần dần, tôi nằm trong lòng anh ấy từ từ chìm vào giấc mơ.......

........

Ngày thứ hai

Chúng tôi đến sàn đấu cfc lớn nhất của thành phố A.

Tại vì tôi nhận lời thách thức của Bách Hợp, đã chấn động cả hai công ty Lạc Thị và Thanh Hữu.

Không chỉ tập đoàn Lạc Thị, công ty Thanh Hữu cũng phái một lượng lớn nhân viên đi cổ vũ.

Hai công ty cho nhân viên nghỉ làm, để bọn họ đến xem trận đấu giữa tôi và Bách Hợp, tôi nhìn thấy khán giả trên khán đài, dường như ngồi đã không còn chỗ trống.

Tôi lập tức có cảm giác mình đang tham gia thi đấu võ thuật quốc tế, giống như tôi chính là người giành vẻ vang cho đất nước vậy.

Nhân viên tập đoàn Lạc Thị đến rất nhiều người, những người này đều mang băng rôn khẩu hiệu, hò hét cổ động tôi, tôi biết, dù cho những người này bình thường đố kị tôi, không thích tôi, nhưng dù sao cũng đều là người Trung Quốc, khi đề cập đến danh tiếng dân tộc và lợi ích, bọn họ đều kiên định đứng về phía tôi.

Đến Trần An An bọn họ cũng đến rồi.

Khi tôi nhìn thấy Trần An An, cậu ta đứng ở trên khán đài nhìn xuống, trên mặt cậu ta có biểu cảm mà tôi nhìn không hiểu, tôi không biết rốt cuộc là cậu ta hy vọng tôi thắng, hay là hy vọng Bách Hợp đánh bại tôi.

Có điều, tôi cảm thấy có khả năng là vế thứ hai.

Châu Đình, Phương Trạch Vũ, và Lương Cẩn Hàn Tần Hạo Nhiên cũng đến rồi, tôi nhìn thấy bọn họ ra sức gọi tên, giọng của Châu Đình sắp khàn cả đi rồi.

Tôi giơ tay vẫy vẫy Châu Đình bọn họ.

Thực ra, tôi không phải rất có khả năng thắng Bách Hợp này, nhưng tôi cảm thấy, tôi không thể để người phụ nữ Nhật này quá hống hách.

Lạc Mộ Thâm nhẹ nắm lấy tay tôi, khẽ nói bên tai tôi: “ Nhụy Tử. Nhìn thấy tình hình xấu, lập tức ngừng trận đấu, anh không hy vọng em bị thương, yên tâm, việc sau này anh sẽ giải quyết, em không cần phải lo lắng.”

“ Em biết.” Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm, “ Anh Đại Thâm, lẽ nào anh không tin tưởng vào em? Anh cảm thấy em chắc chắn thua người phụ nữ Nhật này sao?”

“ Em mặc dù rất dũng mãnh, tiến bộ cũng rất nhanh, nhưng dù sao kinh nghiệm thực nghiệm chưa đủ. Em mới học có mấy ngày thôi mà?” Lạc Mộ Thâm khẽ nhíu mày nói.

Tôi cười nói với Lạc Mộ Thâm: “ Dù cho thua, em cũng tuyệt đối không để người Trung Quốc phải hổ thẹn.”

Lúc này, Bách Hợp đã lên sàn đấu, trong tiếng hò hét khích lệ của người bên công ty cô ta, tôi nhìn thấy Bách Hợp mặc trên người bộ võ phục Taekwondo màu trắng, thắt đai đen rất gây sự chú ý của người khác.

Đai đen, đó là cấp cao nhất của taekwondo, đại diện thực lực tuyệt đối của Bách Hợp.

Tôi khẽ mỉm cười, xem ra Bách Hợp này thật sự có chủ ý khiến tôi khó xử rồi, tôi có thể khiến cô ta toại nguyện không?

Nghĩ đến đây, tôi nhẹ nhàng bỏ tay Lạc Mộ Thâm ra: “ Em sắp đấu rồi.”

“ uh” Lạc Mộ Thâm dùng ánh mắt lo lắng nhìn tôi, anh ấy nhẹ vuốt khẽ lên đầu tôi: “ Em phải cẩn thận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.