Mỗi Ngày Đều Phải Dỗ Dành Người Yêu Cũ

Chương 34: Chương 34: Rốt cục đợi đến một ngày này




“ Ôi ôi ôi, thời gian gấp gáp, mau huấn luyện cho Nhụy Tử một chút. Yên tâm đi, tố chất bản thân Nhụy Tử đã rất tốt rồi, thần kinh vận động tốt, hơn nữa phản ứng nhanh nhạy, huống hồ có mấy người chúng ta huấn luyện, nhất định có thể được.” Phương Trạch Vũ vội vàng nói.

Tôi biết mấy tên này từ nhỏ đều đã được huấn luyện đánh nhau, hơn nữa đều là cao thủ, ôi, đây chính là điều có lợi khi làm con nhà giàu mà.

Lạc Mộ Thâm biết võ thuật, còn Lương Cẩn Hàn đều biết taekwondo và võ thuật, Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên đều có đai đen taekwondo rồi.

“ Tối hôm nay chúng ta phải dạy cho Nhụy tử môn võ taekwondo và võ thuật Trung Hoa, bây giờ là lúc lên cầu mới thấy chói tai rồi, Nhụy Tử, bọn anh không kịp dạy em nhiều, chỉ có thể dạy em một vài phương pháp phá giải và những chiêu thức kinh điển của taekwondo, phương thức phá giải dùng trong võ thuật Trung Hoa, còn lại là dựa vào em cả đấy.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Tôi gật gật đầu, tóc cột thành đuôi ngựa: “ Vâng, các anh mau dạy em đi.”

Lạc Mộ Thâm gọi Lương Cẩn Hàn, Lương Cẩn Hàn dùng võ taekwondo đưa ra một nắm đấm, động tác của anh ấy tương đối chậm, là vì muốn để tôi nhìn cho rõ ràng.

Còn Lạc Mộ Thâm vừa ứng đối mỗi chiêu mỗi thức của Lương Cẩn Hàn, dùng động tác phản kích tương ứng, anh ấy vừa làm mẫu vừa nói: “ Nhụy Tử, nếu như Bách Hợp ra đòn thế này, em phải làm như thế này.....phòng bị đồng thời tiến công. Võ thuật Trung Hoa tương đối linh hoạt, đặc biệt là ở chân.”

Nói xong anh ấy xoay chuyển, cả người xoay chuyển linh hoạt theo, chân hết sức ra đòn, đã trên chân của Lương Cẩn Hàn, đạp cho Lương Cẩn Hàn loạng choạng.

“ Nhụy Tử, xem có hiểu không?” Lạc Mộ Thâm quay đầu hỏi tôi.

“ Xem hiểu rồi.” Tôi vội vàng nói.

“ Được, em thử xem, dùng phương thức này để đá Đại Vũ.” Lạc Mộ Thâm lớn tiếng nói.

“ A? Tại sao lại là mình?” Phương Trạch Vũ hơi ấm ức nói, “ Mình không thể làm người đàn ông đẹp trai đứng yên lặng ở bên cạnh xem sao?”

“ Này, Đại Vũ, cậu còn muốn làm đàn ông đẹp trai mà đứng yên tĩnh sao, Nhụy Tử của chúng ta ngày mai lên thớt rồi.” Tần Hạo Nhiên nhảy lên, “ Nhụy Tử, anh đến luyện tập cùng em.”

Anh ta đưa một chân lên đạp về phía tôi, tôi học dáng vẻ của Lạc Mộ Thâm, thân thể linh hoạt giống như thỏ vậy, quay người né tránh cú đánh úp bất ngờ của anh ta, cơ thể tôi còn chưa chạm đất, đưa chân đạp lên, đạp trúng vàoo xương đùi trước của Tần Hạo Nhiên.

Cú đạp đó của tôi, thật sự dùng lực, Tần Hạo Nhiên ôm đùi khoa trương nhảy như choi choi: “ Ôi, Nhụy Tử, em đúng là thiên tài võ thuật, thật là một cô gái thông minh, không ngờ em còn lợi hại như thế.”

Tôi vui mừng quay người nhìn Lạc Mộ Thâm bọn họ, trong mắt mỗi người bọn họ đều là vẻ ngạc nhiên vui mừng.

“ Thần kinh vận động của em rất phát triển, hơn nữa hồi nhỏ em thật sự đã học qua, em không phải là người con gái yểu điệu thục nữ, nếu không em cũng không thể đón nhận lời thách thức của Bách Hợp.” Tôi cười nói.

“ Được. Đầu lợn, tiếp theo, bọn anh sẽ dạy em nữa.” Lạc Mộ Thâm nói.

Tiếp theo, bốn anh chàng đẹp trai đó ra sức diễn tập cho tôi xem, thông thường là cái này phản kích, cái kia phòng bị, từng chiêu thức luyện tập, tôi ở bên cạnh vừa chăm chú quan sát vừa cố ghi nhớ lại trong đầu, nếu như tôi không nhìn rõ, mấy thanh niên đó vẫn làm lại nhiều lần cho tôi xem.

Kết quả, tôi vẫn chưa nắm bắt được, khiến bốn anh chàng đẹp trai đó mệt đến bò nhoài ra.

“ Anh nói anh mệt sắp chết rồi.” Tần Hạo Nhiên nằm trên đất, gần như có mỗi thở ra mà không có thở vào, “ Mình đột nhiên nghĩ, để xử lý người phụ nữ Nhật đó cho bẹp dĩ có cần phải Nhụy Tử đầu lợn phải đích thân ra tay không? Tốn sức như thế? Chúng ta cử ra một người, cho cô ta hôn mê, ở trên giường xử lý không phải quá đẹp sao?”

“ Đúng thế, thật là một biện pháp hay,” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ vậy người đó là cậu nhé?”

“ Không cần, mình không thích nhất là gái Nhật.” Tần Hạo Nhiên gườm gườm nói.

“ Thế thì hai người các cậu ai làm?” Lạc Mộ Thâm nhìn Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn nói.

Hai người này liếc mắt nhìn nhau, sau đó hướng về phía tôi, lớn tiếng ầm ĩ nói: “ tiếp tục, Nhụy Tử, ngày mai nhất định phải đánh bại con đàn bà Nhật đó, các anh trai cổ vũ cho em......nào, tiếp tục luyện.”

Tôi suýt chút nữa cười phá lên, trọng trách cao cả của dân tộc thật sự rơi trên đầu tôi rồi.

Tôi xem ra phải cố gắng hết sức rồi.

Thế là, bốn anh chàng này lại tiếp tục diễn luyện, tôi tiếp tục học tập đồng thời thực hành, thật đúng là, gọi là thầy nổi tiếng ắt có trò giỏi, đương nhiên, đồ đệ như tôi cũng không kém phần thông minh, hì hì.

Tôi cảm thấy kỹ thuật chiến đấu của tôi thật sự tiến nhanh vượt bậc.

Đấu vài chiêu với mấy thằng cha này, bốn người bọn họ đều ra sức tán thưởng tôi.

“ Nhụy tử, em không làm vận động viên thật là đáng tiếc cho quốc gia chúng ta.” Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nói.

“ Thật sao?” Tôi đắc ý lại đưa ra một thế lốc xoáy chân, Phương Trạch Vũ không để ý, tôi được dịp đá vào đũng quần của anh ta, thằng cha này đau gần như nhảy cả lên, ôm đũng quần mặt mày đau khổ nói: “ Anh biết rồi, Nhụy Tử, em chính là thay Đại Thâm nhà em báo thù anh, tại vì Đại Thâm nhà em luôn đố kị vì anh gợi cảm hơn hắn ta. Lợi hại hơn hắn ta. Anh thấy chính là hắn dạy em phải phế bỏ của anh.”

“ Ôi, có phải không được nữa rồi? trực tiếp cắt bỏ đi? Để làm gì tốn diện tích.” Lạc Mộ Thâm cố ý nói lời cay độc.

“ Biến đi! Lạc Mộ Thâm, mình hận cậu! Cậu là cái đồ không có tính người, cậu quên là cậu chui vào một cái chăn với mình thế nào, mặc chung một chiếc quần à? Bây giờ có Nhụy tử rồi, cậu ôm người mới mà quên đi người cũ, ôi trời đất ơi, có đại tỷ thiên sử có thể giúp tôi trút giận không!” Phương Trạch Vũ chịu đau đớn mà rên rỉ ỉ ôi.

Tôi nhìn bộ dạng của anh ta, không kìm được cười phá lên.

Hẹn đấu ngày mai, tôi không sợ, mặc dù đối phương là một cao thủ nữ Nhật Bản, tôi tin, có bọn họ, tôi mãi mãi sẽ là một người chiến thắng.

Sau khi luyện tập, chúng tôi chia tay, tôi cùng Lạc Mộ Thâm đi về nhà anh ấy.

Tại vì ngày mai vẫn phải chiến đấu, quả thật không thể tập quá muộn.

Sau khi tắm rửa xong, Lạc Mộ Thâm ôm chặt tôi vào lòng.

Giống như hai con gấu Koala vậy, lưng của tôi áp sát vào ngực của Lạc Mộ Thâm, mềm mại, rất thoải mái, rất dễ chịu.

Anh ấy nhẹ hôn lên tai tôi, hơi thở ấm nóng phải lên cổ tôi.

“ Đầu lợn, anh thật sự rất yêu em.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

“ uhm?” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Anh không nhìn nhầm, em là một người con gái đặc biệt nhất, em dũng cảm, mạnh mẽ, cứng rắn.....em là kiểu người mà anh thích nhất. Ông trời phù hộ, để anh được gặp em.” Lạc Mộ Thâm thầm thì nói.

“ Sao thế? Lẽ nào ngày mai em phải chết ở chiến trường sao? Hôm nay anh lại khen ngợi em như thế?” Tôi cười nói, rất không giống thằng cha này, anh ấy mỗi khi đối diện tôi, không phải là rất độc địa, không phải chuyên cười nhạo, gõ đầu tôi sao?

Lạc Mộ Thâm lại ôm chặt lấy người tôi: “ Đầu lợn, ngày mai, nhất định phải cẩn thận.”

“ Đương nhiên, em sẽ cẩn thận, em vẫn đang sống lành lặn, không muốn chết dưới tay của người phụ nữ đó, hơn nữa, em còn phải chiến đấu vì vẻ vang quốc gia mà.” Tôi cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.