Mỗi Ngày Đều Phải Dỗ Dành Người Yêu Cũ

Chương 2164: Chương 2164




Buổi tối, có thể nói là ác mộng chân chính của núi Rakmal.

Mỗi buổi tối, đều sẽ có một giờ rơi vào quỷ triều đáng sợ.

Bộ điện ảnh [ Ma cốc ] là bộ điện ảnh kinh dị khó giải, bất cứ tin tức nào trong đó đều tương đương với một cái giá cao. Diễn viên khu ma doanh từng diễn qua [ Ma cốc ] đa số đều đã chết. Cho nên, tin tức có giá trị cũng không có bao nhiêu. Trước mắt trong kịch bản, không nhìn ra được chút manh mối nào.

Hài tử Dante thiên phú cực kỳ xuất chúng, nay đã là thực lực ảnh đế. Thế nhưng Vũ Phàm vẫn lo lắng như trước, càng không cần nói tới Tịch Kính. Đối Vũ Phàm, nàng thà rằng không chiếm được vòng bảo hộ kia, cũng phải nghĩ biện pháp để Tịch Kính có được một cái.

Cho dù...... Đã thay đổi rất nhiều, đối với Vũ Phàm mà nói, nàng vẫn sẽ không quên được đoạn thời gian mình ở tại rạp chiếu phim thứ 13. Rạp chiếu phim thứ 13 nay chỉ còn lại hai người Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc. Nữ nhi của bọn họ, nàng tự nhiên không tiếc hết thảy phải bảo vệ tốt.

Trước mắt, bốn nữ nhân quyết định bắt giữ huyết thiềm thừ.

Đến thời điểm đấu giá vòng bảo hộ, ai tranh được sẽ là của người đó. Cho dù tính là ảnh đế, ai cũng đều hy vọng tận khả năng tiết kiệm vé chuộc cái chết, vật nguyền rủa và thể chất nguyền rủa. Chung quy càng xâm nhập vào sâu lại càng khó khăn nguy hiểm. Về phần diễn viên hạng a, chính là tranh thủ liều chết. Dù gì có được vòng bảo hộ, liền đại biểu hy vọng sinh tồn lớn lao.

Quỷ triều này không thể tránh né, chỉ cần còn ở trên núi Rakmal, là không có chỗ để trốn.

Cho nên, có thể lấy được nhiều kim tệ Rakmal hay không, tương đối quan trọng. Có thể khẳng định là, trong buổi đấu giá hội kia, sẽ không có cách nào dùng bạo lực mà cướp đi được vòng bảo hộ.

“Huyết thiềm thừ xuất hiện tại nơi có sương mù nồng đậm nhất. Cần phải cẩn thận.”

Tịch Kính đầu tiên đem phương hướng đại khái của huyết thiềm thừ nói cho Vũ Phàm.

Trước mắt. Vũ Sóc cùng Lâm Tâm Du tạm thời không biết tung tích của nhau. Như vậy, Vũ Phàm nhất định cần phải nghĩ biện pháp sinh tồn trên núi Rakmal. Lấy thực lực của nàng, với tiến độ hiện tại của phó bản, muốn sinh tồn không khó. Cái đáng sợ chính là một giờ quỷ triều kia.

Mà mặt khác, bên trong bốn người này, làm người khác cảnh giác nhất chính là Đạm Đài Sở Tuyền, con gái của Lâm Tâm Du!

Đạm Đài Sở Tuyền có dung mạo tương đối giống Lâm Tâm Du, cũng thừa kế thân hình trước lồi sau lõm của mẫu thân, hoàn toàn là một vưu vật. Bất quá, nàng còn có một thân phận khác, nữ nhân trong hậu cung của Long Ngạo Thiên! Đương nhiên, thực lực của nàng so sánh với mẫu thân nàng là không cùng cấp bậc, nhưng nàng cũng có được một số bảo vật hộ mệnh mà mẫu thân đưa cho. Bộ điện ảnh này căn bản không có khái niệm trận doanh, cũng ý nghĩa, nàng tùy thời đều có thể trở mặt.

Bất quá hoàn hảo, nay có tôn đại thần là Ôn Vũ Phàm ở đây, Đạm Đài Sở Tuyền cho dù có tâm tư gì cũng không dám dễ dàng hành động. Hiện nay,“Ảo mộng sư” Ôn Vũ Phàm không người nào không biết, không người nào không hiểu. Diễn viên cường đại đều sẽ được đặt cho một danh hào, Đạm Đài Sở Tuyền tự nhiên cũng biết, thân phận của Ôn Vũ Phàm chính là một vị ảnh hậu, hiện tại không phải người nàng có thể khiêu chiến. Trước khi gặp được mẫu thân, Đạm Đài Sở Tuyền chỉ có yên lặng xem kỳ biến.

Còn đối với những người khác, tâm tình của Lý Mĩ Gia hoàn toàn bất đồng. Đối với con bitch vô sỉ Lâm Tâm Du, Mĩ Gia tự nhiên hận thấu xương, thế nhưng Đạm Đài Sở Tuyền dù gì cũng là con gái của Xa Thủy đại nhân, nàng tự nhiên không thể xuống tay. Thậm chí trong lòng cho rằng, nàng ấy có lẽ cũng vì mẫu thân bức bách mới hiến thân cho giặc mà thôi. Cho nên ban đầu còn dùng tin nhắn hỏi thăm nàng. Nhưng Đạm Đài Sở Tuyền lại trả lời như vầy:“Lý Mĩ Gia, chẳng lẽ ngươi lo lắng ta và mẫu thân tranh đoạt tình cảm trong hậu cung khiến ngươi bị đại nhân vắng vẻ không thành?”

Mĩ Gia cơ hồ không dám tin tưởng, lặp lại một câu cường điệu:“Ngươi điên rồi sao? Sở Tuyền, năm đó ta là cấp dưới của phụ thân ngươi, nhìn ngươi lớn lên a! Phụ thân của ngươi là bị Long Ngạo Thiên giết chết! Ngươi như thế nào có thể...... Như thế nào có thể lên giường với kẻ giết cha? Ngươi làm như vậy, sẽ gặp báo ứng!”

“Báo ứng? Thân hãm trong thế giới địa ngục này không phải một loại báo ứng? Muốn sống tốt cần phải dựa vào cường giả! Sống nhục còn hơn chết vinh, chỉ cần có thể sống, lên giường với kẻ giết cha thì có làm sao? Không có Ngạo Thiên đại nhân còn có mẫu thân, ta một diễn viên hạng a sao có thể sống sót lâu như vậy? Chẳng lẽ ta chết đi sẽ có người khen ta hiếu nghĩa? Lý Mĩ Gia, ngươi tính là cái gì? Ngươi chỉ là một diễn viên hạng A mà cũng xứng châm ngòi ly gián ta và Ngạo Thiên đại nhân?”

Sau khi nhận được câu trả lời như thế, Lý Mĩ Gia mới triệt để ý thức được, thế giới địa ngục này lại có thể đem nhân tính con người biến thành vặn vẹo như vậy! Con gái có thể cùng mẹ phụng dưỡng kẻ thù giết cha giết chồng mà không thấy xấu hổ, lấy phản làm vinh! Hiếu nghĩa, đạo đức, nhân tính bị chà đạp dưới lòng bàn chân. Vì sinh tồn, còn có thứ gì không thể buông tay?

“Ta sẽ khiến ngươi nhìn cho rõ ràng, Sở Tuyền! Ta nhất định sẽ giúp Diệp Tưởng đạt được aura nhân vật chính!”

Thế nhưng, Sở Tuyền dù sao cũng là nữ nhi của Xa Thủy, Mĩ Gia thân nhận đại ân của Xa Thủy, nếu giết chết nữ nhi của hắn chẳng phải lấy oán trả ơn? Cho nên, chỉ có thể xuống tay với Lâm Tâm Du cùng Long Ngạo Thiên. Nhưng với chút thực lực ấy của nàng, tuyệt đối không giết được đôi cẩu nam nữ này, nàng chỉ có thể gửi hy vọng vào Diệp Tưởng!

Lúc này, bên trong sương mù dày đặc, cảnh tượng chung quanh hiện ra lại càng thêm rách nát. Trước mắt xuất hiện một rừng cây.

“Ở bên trong này...... Hẳn sẽ có huyết thiềm thừ.”

Tịch Kính nói đến đây, không khỏi nhìn thoáng qua Vũ Phàm.

Mới trước đây, trong cảm nhận của nàng, phụ thân, mẫu thân, Hầu Tước, còn có Phàm di, đều là người cường đại không ai sánh kịp. Cho nên, có Phàm di bên người, trong lòng nàng cảm thấy an tâm không ít.

Mà huyết thiềm thừ, tuy mình biểu diễn nhân vật Tiểu Thiến có hiểu được đôi chút về chúng, nhưng bản thân Tịch Kính lại hoàn toàn chưa từng nhìn thấy huyết thiềm thừ bao giờ.

Mà trước mắt, kịch tình không có khả năng cứ thế diến biến theo kịch bản. Chung quy, vật nguyền rủa không được thiết lập vào bên trong kịch bản, như vậy các diễn viên phải làm... chính là liều hết thảy, cướp đoạt huyết thiềm thừ.

Đúng lúc này, Lý Mĩ Gia gửi tới một tin nhắn cho Vũ Phàm.

“Ôn...... Ôn tiểu thư......”

Lý Mĩ Gia và Ôn Vũ Phàm không tính là quen thuộc, nàng và Vũ Sóc mới là bạn tốt chân chính. Nhưng nàng cũng biết mối quan hệ giữa Vũ Phàm cùng Vũ Sóc, nghĩ tới hẳn nàng sẽ cho mình chút mặt mũi.

“Chuyện gì?”

“Xin ngươi... đừng nên tổn thương Sở Tuyền. Dù sao nàng cũng là cốt nhục của ân nhân ta, xin ngươi nể mặt Vũ Sóc......”

“Ta diễn nhân vật có thể dế dàng tùy thời giết người như vậy sao? Không cần lo lắng, ta sẽ không động tới nàng. Ta tạm thời không muốn “tỷ tỷ” của ta Lâm Tâm Du động nộ!”[ chưa xong còn tiếp......]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.