Mối Mai

Chương 1-2




Một tháng qua đi, cuộc sống cử Bạch An Túc trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút, không còn phải khổ cực kiếm tiền chăm lo cho mẹ như lúc trước, khiến khuôn mặt cùng cơ thể của cậu bây giờ đã toát ra sức sống nhiều hơn

Nhưng sức khỏe của Yến Phương càng ngày càng suy yếu, mỗi khi từ bệnh viện trở về, Lưu Đình Vĩ đều biết cậu đã khóc ở trên đường. Nhưng số trời đã định kẻ sống thì phải ở lại, người phải ra đi cũng chẳng thế níu kéo. Cho nên anh và cậu cũng chỉ đành chua xót chứng kiến con người ấy từng ngày rời xa khỏi nơi này

Theo như thường lệ, đồng hồ vừa điểm đến chín giờ tối thì tiếng mở cổng lại vang lên, thân ảnh nhỏ nhắn của Bạch An Túc dắt theo chiếc xe đạp tồi tàn đi vào sân. Lưu Đình Vĩ vẫn thế, vẫn ngồi trên sofa xem tin tức để chờ đợi. Vừa thấy cậu bước vào nhà, anh ngay lập tức tắt tivi, sau đó đứng lên đi đến trước mặt hỏi

- Mọi chuyện vẫn tốt chứ?

Bạch An Túc thở một hơi thật dài. Đôi mắt vẫn còn chút đỏ mang theo u buồn đáp

- Mẹ vẫn bình thường.. Chỉ là người nói hôm nay có chút mệt, đang nói chuyện với em thì bỗng nhiên ngủ mất. Cho nên em về sớm... Anh có muốn ăn gì không? Tiểu Túc sẽ làm cho

Lưu Đình Vĩ lắc đầu, nhìn nhóc con này phải vừa học lại còn phải chăm lo cho hai người, khiến bản thân anh cảm thấy mình như đang bốc lột sức lao động của cậu vậy. Cho nên việc gì có thể làm được anh đều tự thân vận động. Hạn chế mọi thứ dư thừa lại để cậu có thể thư thả hơn một chút

Theo như thói quen cũ, đặt bàn tay to lớn của mình lên mái đầu đen nhánh kia, Lưu Đình Vĩ ân cần căn dặn

- Em không cần phải lo gì cả, công việc hôm nay đã kết thúc rồi. Tiểu Túc mau ăn cơm rồi đi tắm nhé, anh có việc phải làm. Nên vào phòng trước đây

Bạch An Túc gật đầu nghe lời đi cúi đầu chào anh, sau đó cả hai đều tiến về phòng của mình, việc của ai người ấy tự làm

--------****-------

Thành phố về đêm yên tĩnh lạ thường, Lưu Đình Vĩ ngồi tại phòng làm việc suốt gần bốn tiếng đồng hồ để giải quyết những công việc ở công ty mà cha bắt đầu giao lại cho mình. Những con số thống kê, bản kế hoạch cùng những văn kiện khác được anh kiểm tra một cách kĩ lưỡng nhất. Ngồi trên ghế lâu như vậy khiến cả người mệt mỏi, anh xoay cổ mình vài cái, sau đó đứng lên định đi cuống bếp tìm đồ uống

Nào ngờ vừa bước chân ra khỏi cửa, liền thấy ánh sáng đèn điện của phòng An Túc, trong đầu thầm nghĩ

- Giờ này đã khuya lắm rồi, em ấy còn chưa ngủ sao?

Nhẹ nhàng tiến đến gần, xuyên qua khe cửa khép hờ kia, chỉ thấy được một nhóc con vẫn còn đang ngồi ở trên bàn học, nhưng mà nhìn hành động vò đầu bứt tai ấy xem ra là đang gặp vấn đề nan giải đi

Quên đi chuyện mình muốn thư giãn, có một Lưu Đùng Vĩ cứ thế mà nhẹ nhàng tiến đến gần sau lưng của cậu, bất ngờ hỏi

- Tiểu Túc chưa ngủ sao?

Ban đêm là thời gian khiến ta cảm thấy sợ hãi, tiếng người từ đằng sau lưng phát ra khiến cậu giật thót. Phải mất một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhẹ vuốt ngực thở phào đáp lại

- Anh làm em giật cả mình... Chỉ chỉ là sắp phải kiểm tra học kỳ rồi, cho nên em muốn ôn tập một chút. Chỉ có điều là cái...cái gì nó cũng quá sức cả TvT

Liếc mắt đến bàn học lộn xôn kia, Lưu Đình Vĩ bỗng nhiên đi đến cầm một sấp bài kiểm tra của cậu lên chỉ thấy trong đó toàn những điều không thể tưởng

Toán ba mươi điểm, hóa học bốn mươi lăm điểm, dinh học ba mười sau điểm.... Tất cả các môn ở đây đều dưới điểm trung bình, việc này khiến anh cảm thấy bất ngờ, Tiểu Túc sức học quá yếu... Kiểu này thì làm sao mà thi được đây? Nhìn con người ở trước mắt mình đang lúng túng gãi đầu gãi tai, anh trực tiếp nhíu mày hỏi

- Tiểu Túc.. Em học yếu đến như vậy sao? Gặp rắc rối ở chỗ nào hả?

Cậu cũng không ngần ngại mà thành thật trả lời

- Vốn dĩ đầu không được thông minh, cho dù có cố gắng cách mấy cũng không thể hơn người khác được, em đã dự định nghĩ học vào năm lớp chín. Nhưng mà nguyện vọng của mẹ chính là chứng kiến nhìn em được đi đến trường như những bạn cùng trang lứa khác, lại thêm hiệu trưởng tạo cơ hội.... Cho nên.. Em muốn mẹ vui vì thế đã cố gắng kiên trì đến hôm nay

Lưu Đình Vĩ nghe đến đây đại khái cũng hiểu cậu nói gì, ánh mắt anh nhu hòa hơn nhiều, nắm bàn tay An Túc kéo đến giường ngủ, sau nhẹ đem cậu nhét vào trong chăn. Lúc này anh mới yên lòng nói

- Ngày mai là chủ nhật, không cần phải cố gắng nhiều. Tiểu Túc ngoan cứ ngủ trước đi đã nhé, sau này sẽ có anh làm gia sư cho em..

Bạch An Túc trợn mắt, lắc đầu từ chối

- Không... Không cần mà.. Em có thể tự học được, hiếm có ngày nghỉ anh cứ làm việc của mình đi.. Đừng lo cho em

- Không được cãi lời thầy giáo, dù gì anh vẫn muốn thay bác gái chứng kiến em được tốt nghiệp, cho nên cứ an tâm tin tưởng ở anh nhé

Bạc An Túc xúc động thật rồi, khuôn nậy hiền hòa gật đầu cảm kích vô cùng

- Đình Vĩ... Cảm ơn anh.... Bản thân em cũng thật mệt mỏi... Anh ngủ ngon nhé

- Ừm... Tiểu Túc cũng vậy

Lời vừa dứt, anh liền cúi người xuống, đặt lên trán của An Túc một nụ hôn nhẹ, rồi vô thức ngẩn ngơ tắt đèn đi ra khỏi phòng, bỏ lại một Bạch An Túc nằm trên giường ngơ ngác không hiểu hành động vừa xảy r = ̄ω ̄=

--------***------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.