Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 57: Báo ân




Điểm danh vọng cuồng bạo đến mức độ này, cũng đồng nghĩa với việc hai món công dụng “hảo cảm” và “chấn nhiếp” sẽ có thể phát huy được ưu thế của mình, không còn vô dụng như từ khi đến thế giới này nữa.

Bởi vì điểm danh vọng chỉ tác động đến những người tu vi chân thực thấp hơn Ngô Chính. Nhưng từ lúc đặt chân đến “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” thế giới, những đối thủ mà hắn phải đối mặt, hầu hết đều là vượt cấp chiến đấu. Hơn nữa, chiến lực của Ngô Chính đã rất không tệ, không cần phải tiêu tốn quá nhiều thời gian để sắp xếp bố cục như ở “Tiếu Ngạo Giang Hồ”. Thế nên công dụng của điểm danh vọng dần dần mờ nhạt, cơ hồ là vô tác dụng.

Nhưng là bây giờ điểm danh vọng đã đạt mốc hơn mười lăm vạn, cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể ngẩng cao đầu đứng giữa vạn người, nhìn xuống mà chấn nhiếp hết thảy, sẽ không phải e ngại chiến tranh với quy mô lớn.

Thậm chí nếu chiến tranh giữa quân Nguyên và quân khởi nghĩa diễn ra, chỉ cần Ngô Chính xuất hiện ở đó, cục diện liền nghiêng hẳn về một chiều. Thử nghĩ, công dụng này là cỡ nào bá đạo!? Chí ít ở thời điểm lúc bấy giờ, so với tác dụng của điểm sát lục cũng không kém cạnh là bao.

Hiện tại mặc dù Ngô Chính sở hữu gần ba ngàn điểm sát lục, tuy nhiên vẫn là mức quá ít ỏi. Đừng quên lần trước mang người xuyên không, phải tiêu tốn của hắn đến tận mười lăm vạn điểm. Bây giờ đây lại không có nhiệm vụ chính tuyến chống đỡ phần nào cho con số khổng lồ này, hắn chỉ có thể dốc sức giết “quái” mà tích lũy thôi.

“Tạm thời gác chuyện này qua một bên, ta vẫn còn việc quan trọng phải làm.”

Nghĩ đến đây, Ngô Chính thu lại tâm trạng phấn khởi, thần sắc trầm trọng, quay lưng đi về phía Lục Liễu sơn trang.

Lúc bấy giờ, đã không thấy bóng dáng của Triệu Mẫn đâu, hẳn là đã nhân cơ hội đào tẩu mất rồi. Thế nhưng Ngô Chính vẫn có thể dễ dàng lần theo dấu vết, khí tức của nàng cũng không thể qua mắt hắn được.

“Nha đầu này, biết trốn không thoát, liền trở về Lục Liễu sơn trang ẩn nấp mai phục!?”

Ngô Chính lắc đầu cười nhạt, song lại không chần chừ cước bộ, triển khai Hoành Không Na Di đuổi theo.

Đi qua con đường lát gạch quanh co, đến phía trước Lục Liễn sơn trang, cửa môn đã nâng lên khép lại, xung quanh sơn trang được cô lập bằng một con sông, bán kính đến cửa môn khoảng hai mươi trượng, dưới sông lại có rất nhiều ngạc ngư, đang thò đôi mắt sần sùi lên mặt sông, chăm chú nhìn lấy Ngô Chính.

(Ngạc ngư: cá sấu.)

Những đầu ngạc ngư này hẳn là được thả dưới sông không bao lâu, cho nên trước đây Ngô Chính đến Lục Liễu sơn trang không phát hiện được.

“Tựa hồ lần trước nha đầu này đã học được một bài học nhớ đời, cẩn tắc vô áy náy a.”

Ngô Chính than thở nói.

Mặc dù địa hình không làm khó được Ngô Chính, nhưng nếu là tuyệt thế cao thủ nào khác thì khó nói.

Tường rào Lục Liễu sơn trang cao đến mười thước, xung quanh lại không có điểm tựa để đặt chân. Nếu là trong lúc bất chấp qua sông, muốn một hơi bay qua tường rào. Đến lúc đó, từ phía trên phóng xuống mưa tiễn, thì xem như là cửu tử nhất sinh. Trừ phi sở hữu một môn tuyệt luân khinh công như Ngô Chính, bằng không thì rất khó sống sót để trở về.

Giả thuyết là vậy, còn thực tế thế nào thì cần phải thử nghiệm mới biết được.

Ngô Chính không vội một hơi phóng qua bên kia, lợi dụng những cái đầu ngạc ngư đang nhoi lên mặt nước làm điểm tựa, đạp lên đó mà lướt qua con sông.

Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, những đầu ngạc ngư bị đạp lên, phải mất một giây sau đó mới kịp phản xạ trở lại, há to cái mõm hung hãn cắn phập vào không khí.

!

Tiếp cận đến chân tường rào, lúc này Ngô Chính mới toàn lực triển khai Loa Toàn Cửu Ảnh, súc lực cường bạo đạp xuống đỉnh đầu của ngạc ngư, khiến đầu ngạc ngư này chết tươi ngay tức khắc. Hắn phóng người bay vút lên không trung hơn một trượng, lực quán tính vẫn chưa ngừng lại, còn có thể tiếp tục bay lên cao hơn.

Vào lúc này...

Không ngoài dự liệu của Ngô Chính, từ phía trên tường rào, một cơn mưa tiễn tựa như bạo vũ đồng loạt bắn xuống, tất cả đều nhắm về phía hắn.

Sớm đã lường trước được điều này, Ngô Chính duỗi thẳng người, lam sắc chân khí quấn quanh thân hình, tựa như là đại tiễn phóng ngược lên trời. Để tiểu tiễn dù nhiều đến đâu, nhưng khi chạm đến chân khí của Ngô Chính đều bị chấn nát đến vỡ vụn.

Sau khi cơn mưa tiễn qua đi, đột nhiên hàng loạt kiếm khí, quyền khí từ trên cao lại tiếp tục trút xuống đầu, để Ngô Chính không khỏi ngạc nhiên một phen.

Thế nhưng, mọi chuyện cũng chỉ dừng ở mức ngạc nhiên mà thôi. 

Hàng loạt những kiếm khí và quyền khí này chỉ đơn thuần là nội lực thi triển võ kỹ, hoàn toàn không phải là chân nguyên, không thể tạo thành trở ngại cho Ngô Chính.

Tương tự như mưa tiễn vừa rồi, quyền khí và kiếm khí khi va chạm vào chân khí hộ thể của Ngô Chính, liền nổ tung như là bọt nước, không tạo thành nửa điểm tổn thương. 

Vù vù...

Không gặp bao nhiêu trở ngại, thân hình Ngô Chính còn phóng cao hơn tường rào, lăng không chắp tay sau lưng, ánh mắt vô thần nhìn xuống đám người đang đứng trên tường chắn.

Trong đám người này, có hai nhân diện quen thuộc đối với Ngô Chính. Một tên cao gầy, mặt nhiều vết nhăn. Tên kia dáng thấp, đầu hói. Cả hai người này thần sắc trên mặt đều là kinh hãi, hoảng loạn không thôi.

Kiếm khí và quyền khí vừa rồi chính là hai người bọn hắn đánh xuống Ngô Chính, cao thủ đắc lực dưới trướng của Triệu Mẫn quận chúa, còn có thể là ai ngoại trừ huynh đệ A Đại – A Nhị.

Ngô Chính lăng không hạ người, đáp xuống đỉnh trụ tường rào, đứng bằng một đầu ngón chân, ôn hòa mỉm cười nói:

“Thật là có thịnh tình khoản đãi, đã lâu không gặp!”

Giọng điệu khách khí, hảo hữu của Ngô Chính, khi lọt vào tai hai huynh đệ A Đại lại như là tiếng sấm rền bên tai, khiến bọn hắn giật mình hoảng hốt, tâm tình đảo loạn không thể áp chế.

Đám người hạ nhân, mãi cho đến lúc này mới kịp phản ứng trở lại, khẩn trương lùi ra thật xa, tạo thành một bán kính hình tròn, mà trung tâm chính là Ngô Chính.

Đối diện một người thiếu niên, có thể vượt qua trùng trùng mưa tiễn, cuồng quyền bão kiếm, để đứng thẳng người vân đạm phong khinh như thế này, bất cứ ai trong tâm cũng không thể kìm chế được nỗi sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng tìm kiếm cơ hội, quay đầu tẩu thoát thật xa khỏi nơi này.

Tuy nhiên, Ngô Chính lại không cho bọn hắn có cơ hội đó, chấn nhiếp công dụng của điểm danh vọng được phát động. Một cỗ áp lực khủng khiếp, như là siềng xích vô hình áp chế từ sâu trong linh hồn, khiến bọn hắn thân thể cứng đờ, mặt mày nhợt nhạt không còn chút máu, cơ hồ là hồn phách ly thể, khi đối diện tử vong ập xuống trên đầu mình.

Hai người huynh đệ A Đại tu vi thực tế cao hơn Ngô Chính đến hai tiểu cảnh giới, cho nên không phải chịu tác động của điểm danh vọng tính năng. Nhưng khi hai người trông thấy cảnh tượng này, trong lòng khó mà bình tĩnh trở lại, ừng ực nuốt xuống từng ngụm nước bọt, thất thần nhìn lấy thân ảnh Ngô Chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.