Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 376: Chúc Dung, cho gia tỉnh!




"Ngươi tên là gì?"

Diệp Phàm nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi.

Khôi Lỗi Thuật, Diệp Phàm biết rất nhiều, thế nhưng chỉ là lý thuyết, thực hành hắn không am hiểu.

Vừa rồi, huyết sắc ấn ký mà Diệp Phàm khắc vào trong trung tâm linh hồn của nàng chính là một loại thủ đoạn kết hợp giữa chữa trị cùng khống chế linh hồn. 

Về phương diện linh hồn, Diệp Phàm khẳng định kể cả Cung Hàn Nguyệt cũng không có tạo nghệ bằng hắn.

Chữa trị, khống chế, tra tấn, chia cắt... chỉ cần linh hồn của đối tượng không mạnh mẽ hơn linh hồn của hắn, hắn hầu như muốn làm gì cũng được.

Trải qua hiệu quả huyết sắc ấn ký của Diệp Phàm, linh hồn bên trong khôi lỗi hiện tại đã được khôi phục, không nói liền đã đạt tới thời kì đỉnh phong, thế nhưng ký ức cùng thần trí, khả năng suy nghĩ đã cùng bình thường vô dị.

"Tên?" - khôi lỗi lệch đầu nhỏ sang một bên, trong mắt hiện ra một tia mờ mịt - "Còn thỉnh chủ nhân đặt tên cho"

Diệp Phàm thật sâu nhìn khôi lỗi, búng tay một cái.

Thình lình, khôi lỗi cảm nhận được một cơn đau thống khổ, cả người không tự chủ được co giật một cái, cảm giác đầu mình có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

Cái đau bắt nguồn từ sâu trong linh hồn, dù có lột da lóc thịt ra cũng không thể hết được.

"Ta có thể ban cho ngươi ý thức, tất cũng có thể lấy nó đi, thu hồi tiểu tâm tư của ngươi là vừa"

"Cầu... xin...chủ nhân..." - khôi lỗi thống khổ nửa quỳ, hai tay ôm lấy đầu, phải cắn chặt hai hàm răng để có thể thốt ra thành lời - "đặt... tên"

Diệp Phàm mặt vô biểu tình, thản nhiên nhìn đối phương mới đầu còn có tự chủ, thế nhưng lúc sau chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, lẩm bẩm vài điều vô ngữ.

Đến tận đó, hắn mới thu hồi tra tấn, ngồi xuống trước mặt khôi lỗi, hai ngón tay nâng cằm của nàng, nhìn thật sâu vào đôi mắt đã thoáng dại đi.

"Ngươi còn tính là khôn ngoan, do vậy ngươi may mắn giữ được một cái mạng. Không có lần sau"

Diệp Phàm nhẹ nhàng nói, không nghe ra hỉ nộ ái ố.

Hắn biết rõ, trong quá trình hắn khôi phục, nữ tử này đã xuất hiện cả thảy bốn lần sát khí, đồng nghĩa với việc bốn lần muốn giết đi hắn.

Hắn đã chữa trị linh hồn cho đối phương, cho nên có thể nói nàng lúc đó đã chính thức hồi sinh, trở thành một thực thể sống có ý thức, cảm xúc riêng

Không phải với bất kỳ đối tượng nào, Diệp Phàm đều khả năng làm được như vậy, đây là trường hợp dị biệt.

Khôi Lỗi sư lúc làm ra nữ tử này, sử dụng tài liệu lại là tử thi của nàng, mà linh hồn xảo bất xảo cũng thuộc về nàng. 

Sau đó, thời điểm nàng trở thành khôi lỗi lại cách thời điểm tử vong không quá 1 giờ đồng hồ, thế nên có thể nói thực ra nữ tử này chưa hoàn toàn chết đi, linh hồn tại lúc vẫn còn liên hệ với thân xác liền bị luyện thành khôi lỗi.

Cũng vì vậy, Diệp Phàm mới có thể "khởi tử hồi sinh" nàng.

Nữ tử từ thời điểm tỉnh dậy một lần nữa, đã là hoàn toàn sống lại, trừ bỏ việc phải nhận Diệp Phàm làm chủ nhân liền cùng tu sĩ bình thường không có gì sai biệt.

Vì vậy, từ góc độ của nàng, việc muốn lời dụng lúc hắn chữa thương giết chết hắn cũng là nhân chi thường tình.

Đương nhiên, tính nàng có thực sự có hành động giết chết Diệp Phàm nàng cũng không thể.

Không nói huyết sắc ấn ký sẽ cưỡng chế khởi động để hộ chủ, Diệp Phàm vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của nàng, chú định nàng sẽ thất bại.

Diệp Phàm nói nàng là khôn ngoan, chính vì nàng cuối cùng cũng không có ra tay.

Nói thật, Diệp Phàm cũng có chút buồn bực, nàng vốn đã coi là chết đi, hắn phát thiện tâm ban cho nàng sinh mệnh mới, vậy mà đối phương khen ngược, lại có ý định sát hắn.

Nghĩ thế, Diệp Phàm mới thoáng trừng phạt nàng, để nàng nhận thức ra hoàn cảnh của bản thân.

"Đặt...tên..." - khôi lỗi bị đau đớn làm cho thần trí mơ hồ, thế nhưng vẫn rất khăng khăng nói.

Nàng cố chấp làm Diệp Phàm có chút không hiểu, thế nhưng huyết sắc ấn ký của hắn không có khả năng giống Khống Tâm Ấn của Cung Hàn Nguyệt, đọc được tâm tư người trúng ấn ký, do vậy hắn chỉ có thể nghe theo khẩn cầu của nàng.

Khẽ suy tư một chút, Diệp Phàm trầm ngâm tự thuật:

"Ta vốn vô tâm cứu ngươi, ai ngờ bần thần một khoảnh khắc chi gian, tưởng như thấy được một giấc mộng... Mộng qua đi, ta nhận ra mình đã từ lúc nào vì ngươi mà cản lại đao khí..."

Hắn đỡ nữ tử dậy, đút cho nàng một viên Dưỡng Hồn Đan.

Đan dược vừa nuốt xuống, hiệu quả lập tức thấy được, từ đôi mắt của nữ tử đã nhìn thấy nhiều ra một tia thanh minh, rõ ràng đã có thể nhận thức mọi vật xung quanh.

"Từ giờ liền gọi ngươi là Diệp Kinh Mộng" - hắn đối với nàng nói.

Nữ tử, không, Diệp Kinh Mộng nghe xong, liền lẩm bẩm nhắc tên bản thân:

"Diệp... Kinh... Mộng, Diệp Kinh Mộng... Đa tạ chủ nhân!"

Thần trí đã rõ ràng trở lại, Diệp Kinh Mộng ánh mắt không hề có một tia oán giận, mà tràn ngập biết ơn cùng sáng rõ.

Nàng, được Diệp Phàm ban cho tân sinh.

Nàng, từ giờ phút này, là Diệp Kinh Mộng.

...

"Kinh Mộng, ngươi lùi lại phía sau, tiếp đến ngươi không cần ra tay"

Đợi cho Diệp Kinh Mộng khôi phục hoàn toàn, Diệp Phàm liền hướng nàng nói.

Thế rồi hắn lật bàn tay một cái, một thứ mỏng như sợi tơ màu xanh lá xuất hiện trên tay hắn, ngọ nguậy không ngừng.

Đây chính là tàn dư còn lại của lục sắc ấn ký sau khi Diệp Phàm dùng Hồn Hỏa thiêu đốt không sai biệt lắm.

Đạo khảo nghiệm thứ hai này cơ chế hoạt động đó là chỉ cần linh hồn quang cầu bị dứt ra khỏi khôi lỗi, hoặc là khôi lỗi ấn ký (lục sắc ấn ký) trong linh hồn quang cầu hoàn toàn tan biến, đối thủ tiếp theo liền xuất hiện... cứ thế cho đến khi thông quan.

Diệp Phàm vừa rồi không hoàn toàn tiêu diệt lục sắc ấn ký, là để hắn có thời gian khôi phục, chính yếu là để Diệp Kinh Mộng linh hồn được chữa trị.

Về phần hai thanh binh khí làm từ Ngưng Thần Thạch, kiếm hắn đã thu đi, cung hắn vẫn để lại cho Diệp Kinh Mộng.

Do mất một đoạn thời gian khôi phục tinh thần lực, Diệp Phàm thay đổi chủ ý, về nhà lại nghiên cứu cũng không muộn.

Hắn không định trễ hẹn với Cung Vô Song.

Bâng quơ tiêu diệt một một sợi ấn ký trong lòng bàn tay, Diệp Phàm đạm mạc chờ đối thủ tiếp theo lên võ đài.

Không lâu lắm, lại có tiếng kêu nặng nề của ám môn bị mở ra, theo sau là một cụ khôi lỗi ăn mặc áo trùm dài.

Hắn thả tóc dài, có một khuôn mặt trung tính, lạnh băng không cảm xúc.

Vừa xuất hiện, cụ khôi lỗi này đã thả ra khí thế vô cùng cường đại, vượt xa hai lượt khôi lỗi vừa rồi.

"Bán bộ Kim Đan" - Diệp Kinh Mộng sắc mặt thoáng tái đi, kinh nghi hô lên.

"Bán bộ Kim Đan, là cái quỷ gì?" - Diệp Phàm hướng về phía nàng hỏi, hắn không rõ lắm phân chia cảnh giới của hệ thống tu tiên tại Địa Cầu.

"Bán bộ Kim Đan còn gọi là Giả Đan cảnh, đó là khi Trúc Cơ tu sĩ tu luyện tới cực hạn, chân khí bên trong cơ thể kết tụ lại thành dạng một viên đan, thế nhưng viên đan này chưa thành dạng rắn, mà vẫn chỉ là một đám chân khí hỗn độn với nhau. Bán bộ Kim Đan kỳ mạnh hơn Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, thế nhưng lại yếu hơn bất kỳ một tu sĩ Kim Đan nào" 

Diệp Kinh Mộng biểu tình rất là ngạc nhiên khi thấy Diệp Phàm chút kiến thức thường thức như vậy cũng không biết, thế nhưng không tò mò tìm hiểu mà nhanh chóng giải thích cho hắn.

Diệp Phàm gật đầu, nói vậy Kim Đan kỳ khả năng cùng tu sĩ Sinh Đan cảnh không sai biệt lắm, chỉ là ở hệ thống tu luyện của hắn chưa từng nghe qua cách nói Bán bộ Sinh Đan cảnh.

Thế nhưng chiếu theo Diệp Kinh Mộng nói, cụ khôi lỗi trước mặt hắn lúc này yếu nhất cũng có chiến lực Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong.

Khôi lỗi này nhanh chóng nhảy lên trên võ đài, rút từ sau lưng ra một thanh thiết kiếm.

Thiết kiếm rời khỏi vỏ, vang lên một trận thanh âm vang vọng, phảng phất như một đầu thú dữ vừa tỉnh lại.

Đừng đạo kiếm âm ngân vang khắp võ đài, duyên cơ nơi này đã lâu không có người tới, thanh âm vang ra liền nhiều lần nối tiếp vọng lại, đem theo khí thế chấn nhiếp nhân tâm.

Diệp Kinh Mộng không nhịn được lấy hai tay bịt lại lỗ tai, khóe miệng chảy ra một giọt máu.

Nàng khi còn là khôi lỗi, lục phủ ngũ tạng nằm trong trạng thái khôi lỗi hóa, sẽ không có máu chảy đi toàn thân, cùng tử nhân vô dị.

Bây giờ, Diệp Phàm giúp nàng sống lại, lục phủ thoát khỏi trạng thái khôi lỗi, tiếp tục hoạt động trở lại bình thường, máu cũng từ đó lại được sinh ra.

Diệp Phàm thấy vậy, vận dụng âm công, hừ lạnh một tiếng.

Sóng âm của hắn vang ra như thủy triều, dễ dàng mà nhanh chóng quấn tan đi kiếm âm tan mản trong khắp không gian.

"Cảm ơn" - Diệp Kinh Mộng biết Diệp Phàm làm vậy là vì mình, nội tâm có chút ấm áp nói.

Diệp Phàm khẽ gật đầu, đôi mắt không dời khỏi thanh huyền kiếm kia.

Hắn dùng thần thức đảo qua nó, phát hiện ra lần này thanh binh khí lại không phải là Ngưng Thần Thạch đúc thành, mà là Huyền Thiết.

Huyền Thiết cho dù tại Tiên Giới cũng rất hiếm gặp, được xếp vào hạng cực phẩm tài liệu, bởi vì nó có hai tính chất cực kỳ đặc thù trái ngược mà cùng tồn tại.

Thứ nhất, đó là nặng, cực nặng.

Tương tự Ngưng Thần Thạch, Huyền Thiết cũng được phân chia theo niên đại, Huyền Thiết tồn tại càng lâu, mật độ sức nặng càng dày đặc

Hay nói bằng cách khoa học hiện đại, khối lượng riêng càng lớn.

Thế nhưng, nếu chỉ đơn giản là nặng, Huyền Thiết liền không có khả năng trở thành cực phẩm tài liệu.

Nó còn đồng thời có một đặc tính thứ hai trái ngược, đó là nhẹ, cực nhẹ.

Tương tự đặc tính này cũng tỉ lệ thuận với niên đại của Huyền Thiết.

Sau khi Huyền Thiết được đúc thành binh khí, hai đặc tính này của nó liền được thể hiện rất rõ ràng, cũng rất hữu dụng trong chiến đấu.

Đối với sở hữu giả, binh khí liền trở nên cực kỳ nhẹ, tựa như lông hồng.

Thế nhưng đối với những người khác, binh khí liền thể hiện ra đặc tính "trọng" của nó.

Đáng nói hơn nữa đó là nếu Huyền Thiết tìm được niên đại đủ cao, chủ nhân của binh khí liền có thể khống chế được trạng thái nhẹ cùng nặng của binh khí theo ý muốn, chỉ bằng nhất niệm chi gian.

"Lúc này mới có chút ý tứ"

Diệp Phàm trong mắt sáng bừng chiến ý cùng hứng thú

(Chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.