Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 12: Thấy chân thân




Cổ hoàng Hạ Tộc đều vô cùng nổi danh vào thời đại hoàng triều Đại Hạ cổ còn tồn tại, Bá Hoàng, Huyết Hoàng là tôn xưng của họ khi đăng cơ làm hoàng đế Đại Hạ chứ không phải là cảnh giới.

Sở Mãng. Âu Dương Cuồng Sinh vào cửa Bá Hoàng, đi trên con đường truyền thừa của Bá Hoàng.

Mộ Phong vào đường truyền thừa của Huyết Hoàng.

Sau đó, Chu Tước lại nhìn Phàm Nhạc rồi nói:

- Năng lực cảm ứng tinh thần của ngươi chỉ có thể coi là bình thường, thế nhưng tinh thần lực của ngươi lại vào hàng đỉnh tiêm. Trong các vị hoàng đế của Đại Hạ ta, đúng lúc cũng có một có vị tinh thần lực vô cùng xuất chúng, thực lực của hắn cũng rất mạnh, ngươi phải nắm chắc cơ hội, tranh thủ giành được truyền thừa hoàn chỉnh.

Dứt lời thì móng vuốt sắc bén của Chu Tước ấn xuống, lại có một pho tượng xuất hiện, hai mắt của pho tượng này sâu không thấy đáy, chỉ cần liếc qua đã khiến cho người ta cảm thấy tâm thần run rẩy.

Phàm Nhạc đi về hướng pho tượng đó.

Chu Tước nhìn sang Tần Chính, nói:

- Không gian chi lực vẫn luôn là một năng lực vô cùng xuất chúng, tấn công hay phòng thủ cũng đều mạnh, lúc chạy trốn cũng chiếm ưu thế, năng lực tổng hợp vô cùng mạnh, ngươi cũng phải nắm chắc cơ hội đấy.

Nói xong thì móng vuốt sắc bén của nó lại ấn xuống lần nữa, Tần Chính cúi người xuống với Chu Tước rồi sau đó đi về hướng đó.

Chu Tước nhìn Bạch Tình, nói:

- Tâm trí của ngươi kiên định, trong cơ thể ngươi toàn là âm minh chi lực và ma chi lực lượng, cơ thể nhỏ bé như thế mà có thể kiên trì tới tận bây giờ đúng là không dễ dàng gì. Con đường của ngươi sẽ rất khó khăn, trong các cổ hoàng của Đại Hạ ta có Loạn Thiên Ma Hoàng là người ngoài, từ nhỏ hắn đã bơ vơ một mình, sau khi hùng bá Đại Hạ cũng không chịu làm Hạ hoàng, nhưng vẫn được phong là Hạ hoàng, nhập hoàng lăng. Khảo nghiệm của hắn có lẽ sẽ vô cùng xảo trá, hy vọng ngươi có thể vượt qua khảo nghiệm.

Móng vuốt của Chu Tước ấn xuống, Bạch Tình khom lưng chào Chu Tước, đi về phía bức tượng tóc tai bay tán loạn kia.

Chẳng mấy chốc, trong cung điện chỉ còn lại Tần Vấn Thiên và Vân Mộng Di.

Tần Vấn Thiên nhìn Chu Tước, nói:

- Tiền bối, cổ hoàng của Đại Hạ để lại truyền thừa ở hoàng lăng, chẳng lẽ ất cả bọn họ đều đã mất rồi sao?

Để có thể trở thành cổ hoàng Đại Hạ thì cần phải có thực lực đáng sợ, theo lời Thanh Mị tiên tử thì chiến lực cao nhất của Đại Hạ xưa kia là Thiên Tượng cảnh đỉnh phong, sao họ có thể chết dễ dàng thế được.

Hơn nữa, nếu đã tu hành đến cảnh giới đó rồi thì tất nhiên sẽ không chấp nhất với hoàng quyền của Đại Hạ nữa, họ sẽ đi đến một nơi rộng lớn hơn để thăm dò con đường võ học.

Chu Tước nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú nhưng không hề trả lời, tựa như nó đang cân nhắc xem nên để Tần Vấn Thiên đi vào truyền thừa của vị cổ hoàng nào.

Lực cảm ứng tinh thần và Tinh Hồn của người này là mạnh nhất trong số mấy người tới đây, thiên phú của hắn tất nhiên rất mạnh, là người có hy vọng lấy được truyền thừa hoàn chỉnh của cổ hoàng nhất. Dù gì thì năm đó hậu duệ của hoàng tộc Đại hạ vào hoàng lăng tìm truyền thừa đều phải đi qua nó, nó biết nhân vật như thế nào thì sẽ có cơ hội lấy được truyền thừa hoàn chỉnh của cổ hoàng.

Những người tới hôm nay đều vô cùng ưu tú, cộng thêm con đường mà nó đã chọn cho họ, những người đó đều có cơ hội giành được truyền thừa hoàn chỉnh, mà hy vọng của Tần Vấn Thiên là lớn nhất.

- Người này có vị trí thế nào trong việc phục hưng Đại Hạ của ngươi?

Đúng vào lúc này, giọng nói của Chu Tước đột nhiên vang lên trong não hải của Vân Mộng Di.

Ánh mắt của Vân Mộng Di lóe lên, cô đương nhiên hiểu ý của Chu Tước, nhìn thân ảnh Tần Vấn Thiên, ánh mắt của cô ấy sáng lên, lập tức truyền âm với Chu Tước:

- Vô cùng quan trọng.

Theo cô, tuy rằng thân phận của Đế Thiên khá bí ẩn nhưng hắn và Tần Vấn Thiên cùng tu luyện một môn thần thông, thậm chí đến cả bí pháp như Yêu Thần tế mà Tần Vấn Thiên cũng truyền thụ cho hắn, từ đó có thể thấy quan hệ của hai người bọn họ thân thiết thế nào, Đế Thiên cũng giống như cái bóng của Tần Vấn Thiên, có thể thay thế Tần Vấn Thiên chấp chưởng Thương Vương nhất mạch.

Cộng thêm việc thiên phú của Đế Thiên mạnh như thế, nên tất nhiên hắn cũng rất quan trọng.

Chu Tước nhìn Tần Vấn Thiên rồi nói:

- Truyền thừa của cổ hoàng Đại Hạ ta có độ khó cực cao, nếu như muốn giành được truyền thừa hoàn chỉnh thì thậm chí còn có nguy cơ mất mạng. Bất luận là ngươi, sáu người vừa đi vào lúc nãy hay là hậu duệ huyết mạch Đại Hạ của ta năm đó thì đều như thế cả, nếu như bỏ dở giữa chừng thì tuy rằng không mất mạng nhưng chỉ có thể lấy được một phần truyền thừa, ý của ngươi thế nào?

- Ta muốn lấy được truyền thừa hoàn chỉnh.

Tần Vấn Thiên lên tiếng trả lời.

- Nếu như ta chọn cho ngươi con đường truyền thừa khó khăn nhất, nguy hiểm nhất thì ngươi có dám đi không?

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, đáp ngay:

- Khó nhất, nguy hiểm nhất, vậy thì đó cũng là truyền thừa mạnh nhất, có gì mà không dám.

- Nếu đã vậy thì tiếp theo đây có thể ngươi sẽ đối mặt với đủ loại tình cảnh mà ngươi không thể tưởng tượng tới được, chuẩn bị tâm lý thật tốt, đi đi.

Chu Tước vừa dứt lời thì móng vuốt sắc bén đập vào quan tài cổ, có tiếng ‘ầm ầm’ vang lên, cung điện đằng sau lưng Chu Tước bị tách ra hai bên, không hề xuất hiện bức tượng nào, chỉ có một cánh cửa.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe sáng, hắn cúi người xuống rồi lập tức đi về phía cánh cửa cổ kia, đi thẳng vào trong, thân ảnh hoàn toàn biến mất.

Trong cung điện chỉ còn sót lại một mình Vân Mộng Di.

Sau khi Tần Vấn Thiên rời đi thì Chu Tước nhìn Vân Mộng Di, nói:

- Với thực lực của ngươi, chỉ e con đường phục hưng Đại Hạ hãy còn dài lắm. Tại sao ngươi lại đưa bọn họ tới đây, những người này đều không phải kẻ tầm thường, trên người lộ rõ ngạo khí, e rằng không phải là người mà ngươi có thể khống chế được, nếu như chỉ là bạn bè, ngươi lại dám mạo hiểm thế này ư?

- Ta không cầu bản thân mình làm Hạ hoàng, nhưng muốn kẻ thù phải diệt vong, đến khi nhất thống Đại Hạ không phải chính là phục hưng Đại Hạ sao.

Vân Mộng Di quỳ xuống nói tiếp:

- Xin lão tổ thứ tội, sở dĩ ta đưa bọn họ tới đây chỉ là vì có một người quan trọng, hắn có thể ảnh hưởng tới tất cả mọi người, người này mới là mấu chốt.

- Nhân vật quan trọng trong lời dự đoán của hậu nhân Khâm Thiên giám chính là người cuối cùng ban nãy ư?

Chu Tước hỏi.

Vân Mộng Di lắc đầu:

- Không phải là người đó.

- Còn có người xuất chúng hơn cả người đó nữa ư?

Trong mắt Chu Tước có ánh lửa lập lòe, nó vô cùng kinh ngạc, Đế Thiên là người thắp sáng tám mươi mốt cây cột đá, chiếu sáng cổ điện.

- Chắc là thế.

Vân Mộng Di gật nhẹ:

- Người đó nắm Yêu Thần tế của Đại Hạ ta trong tay, lấy thân mình hóa thành vân trung đại bàng, với cảnh giới Thiên Cương cảnh tầng hai mà có thể nghịch chuyển Yêu Thần tế, một kiếm giết chết Thiên Tượng, nay đang bị trọng thương và hôn mê, chưa thể đến đây.

- Hơn nữa ba Tinh Hồn của người này đều tới từ tầng trời thứ năm.

Vân Mộng Di nói tiếp, nghe thấy lời nói của cô ấy ánh mắt Chu Tước sáng lên, hỏi:

- Tinh Hồn là gì?

- Thiên Chuy, Thụy Mộng, Đế Yêu.

Vân Mộng Di đáp.

- Người này đang trọng thương hôn mê ư? Tại sao lại thế? Ngươi có chắc chắn không?

Chu Tước lại hỏi.

- Đó là chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta mượn thất sát khôi lỗi tham gia trận chiến này, cùng với sáu người khác trừ cô gái ban nãy tạo thành thất sát.

Vân Mộng Di từ tốn nói:

- Hơn nữa thân thế của người này không hề tầm thường, e rằng cho dù tương lai hắn nhất thống được Đại Hạ thì Đại Hạ cũng không thể giữ được chân hắn lại.

Chu Tước dường như không nghe thấy lời nói của cô, nó ngẩn ra một lúc rồi lập tức gật đầu, lúc này trong lòng nó đã hiểu rõ.

- Ngươi cũng đi đi, cố gắng lên.

Móng vuốt của Chu Tước ấn xuống, lập tức có một bức tượng xuất hiện, cổ lộ hiện ra, Vân Mộng Di đứng dậy đi vào trong đó, chỉ còn Chu Tước vẫn đứng ở chỗ cũ.

- Nghịch chuyển Yêu Thần tế, thân ngoại hóa thân nhưng lại giống hệt như bản tôn, người này đã gần thành yêu rồi!

Chu Tước thấp giọng lẩm bẩm, nghe xong lời của Vân Mộng Di thì nó lập tức biết ngay Đế Thiên cũng chính là người mà Vân Mộng Di đang nói đến, chỉ có điều, nếu như nó đã hứa giữ bí mật với Tần Vấn Thiên thì tất sẽ không nói cho Vân Mộng Di hay. Không hiểu tại sao người này lại giấu giếm những người khác, hy vọng phán đoán của Vân Mộng Di không sai.

Tần Vấn Thiên bước vào trong cánh cửa kia, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của không gian, không gian dao động vô cùng dữ dội đẩy hắn đến một không gian khác.

Lúc này Tần Vấn Thiên phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới băng tuyết, trời đất mênh mông đều bị bao phủ bởi màn tuyết trắng xóa, không khí buốt lạnh tới mức khiến người ta run rẩy.

- Con đường truyền thừa của cổ hoàng chắc chắn có rất nhiều khảo nghiệm, không biết khảo nghiệm sẽ khó khăn đến cỡ nào đây?

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, dợm bước đi về phía trước, để lại một hàng dấu chân rõ ràng dưới nền tuyết trắng.

Đúng vào lúc này, Tần Vấn Thiên chợt dừng bước, hắn cảm thấy dưới chân mình mềm nhũn, sau đó, hàn ý khủng bố chợt bộc phát, cơ thể của Tần Vấn Thiên cứ như bị biến thành tượng băng.

- Xoẹt!

Đấu Chuyển Tinh Di trong nháy mắt bộc phát, Tần Vấn Thiên lùi lại phía sau, mặt đanh lại, ánh mắt sắc lẻm, hắn dõi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Tầng tuyết đọng thật dày kia lại động đậy, ở đó lại có một thân ảnh bò dậy. Đó là một người, toàn thân hắn ta mặc quần áo trắng như tuyết, đến cả da và mặt của hắn ta cũng có màu trắng bệch.

- Cảm giác của ta lại không phát hiện ra được sự tồn tại của hắn.

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào người nọ, đối phương nằm trong tuyết giống như hòa thành một thể với tuyết vậy.

- Vậy mà lại có người tới nơi này.

Người đó lên tiếng, dường như cảm thấy khá là bất ngờ, sau đó lại mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng:

- Mấy ngàn năm nay cũng chỉ có vài người dám tới nơi này, không ngờ qua nhiều năm như thế mà vẫn còn người dám đến đây.

- Tiền bối, khảo nghiệm của cửa này là gì thế?

Tần Vấn Thiên hỏi ngay.

- Khảo nghiệm ư? Ngươi có biết là trong phạm vi quy tắc cho phép thì ta có thể giết chết ngươi không?

Người tuyết nọ nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, lại nhếch môi mỉm cười lần nữa, khiến người ta có cảm giác âm lãnh.

- Vậy thì xin hỏi tiền bối, quy tắc là gì thế?

Tần Vấn Thiên lại hỏi, thực lực của người này sâu không thể dò, tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể đánh thắng, nếu như Chu Tước đã gửi hắn đến đây thì không thể nào là khảo nghiệm không thể hoàn thành được, e là mấu chốt nằm ở trong quy tắc đó.

- Cảnh giới của ngươi.

Người tuyết hỏi lại với vẻ bông đùa, dường như cô đơn mấy ngàn năm cuối cùng cũng có đối tượng để xả vậy.

- Thiên Cương cảnh tầng hai.

Tần Vấn Thiên đáp.

- Ta sẽ ép cảnh giới xuống Thiên Cương cảnh tầng hai, nếu như ngươi có thể diệt được ta thì coi như qua cửa.

Người tuyết cười nói khiến cho Tần Vấn Thiên nhíu mày lại, hắn cười lạnh, ép xuống Thiên Cương cảnh tầng hai sao?

- Được.

Tần Vấn Thiên nói, hắn bước lên, tinh quang sáng lên, Đấu Chuyển Tinh Di bộc phát, đồng thời có tiếng kiếm ngâm vang lên, một kiếm bay ra, thanh kiếm sáng chói chém thẳng vào cơ thể của người tuyết.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại thấy người tuyết hóa thành một đống tuyết, từ từ tan ra, căn bản không phải là cơ thể người.

- Tách tách!

Tiếng vang giòn giã phát ra, hai chân của hắn bị đông thành băng, thế mà lại bị đóng băng.

Tần Vấn Thiên nhấc chân lên, hắn muốn thử cử động nhưng lại phát hiện sức mạnh đóng băng này vô cùng đáng sợ, nó đã len lỏi thấm sâu vào hai chân của hắn, sức mạnh hàn băng đó làm đông cứng máu ở hai chân của hắn, khiến cho hắn không thể điều động được sức mạnh tinh thần.

- Đây…

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên khựng lại, không chỉ là hai chân hắn mà hai tay và cơ thể của hắn cũng bắt đầu bị đóng băng.

- Cảnh giới Thiên Cương tầng hai nhưng võ đạo ý chí không hề hạn chế đâu nhé.

Một giọng nói lạnh như băng bay tới theo gió khiến cho Tần Vấn Thiên run lên, chỉ vừa mới bước vào con đường thí luyện truyền thừa mà khảo nghiệm đã khó như vậy rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.