Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 22: Chương 21




Từ trên lầu của tửu lâu lớn nhất ở Bích Điệp thành nhìn xuống có thể thấy người người tấp nập tìm nơi trú mưa. Có bà chủ các quầy hàng nhỏ ven đường đang chửi trời mắng đất. Có một số nam nữ trẻ tuổi, y phục tương tự nhau, vẫn vừa đi vừa trò chuyện nói cười, trên người không hề dính một hạt nước. Họ hẳn là đệ tử của môn phái hay gia tộc nào đó. Phía xa, có lão khất cái than thở, vì hôm nay chưa xin ăn được bao nhiêu thì trời đã mưa. Một vài đứa trẻ lại vô tư vô lo vui cười chạy nhảy. Tiểu hoà thượng đang ngẩn người nhìn dòng người qua lại, bỗng một giọng nói non nớt vang lên cắt đứt quán niệm của hắn:

“Thiếu chủ ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?”

Huyền Hạ nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy tò mò. Cô bé 6 tuổi này từ lúc được hắn cứu ở Bình An thôn cứ bám chặt lấy hắn. Tính ra cô bé lớn hơn hắn 3 tháng nhưng cứ muốn gọi hắn là ca ca.

“Hạ nhi, đừng làm phiền thiếu chủ."

Chị gái Huyền Hạ, Huyền Đông, kéo nhẹ vai em mình, rồi gắp thức ăn đút cho cô bé. Tên của hai chị em là do lão tổ đặt. Từ nay về sau hai người sống là người Huyền gia, chết là ma Huyền gia.

“Ca ca đang nhìn người, nhìn vật, và nhìn việc.”

“Ca ca cũng hay tò mò như muội à?”

Nghe cô bé nói, hắn hơi sửng sốt. Sau đó hắn mỉm cười:

“Giác quan sinh ra từ thân tâm, Hạ nhi thật thông minh”.

Có đôi khi những câu nói của Huyền Hạ lại làm hắn thấy có chút khó ứng phó.

“Quả nhiên là có duyên với phật pháp, hay ta lúc nào đó lén lút cho cô bé quy y?”

Hắn vừa nghĩ đến đây thì cảm nhận được sát ý từ thanh niên lão tổ ngồi phía đối diện. Hắn lại hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Mấy hôm nay, lão tổ cảm thấy rất buồn bực. Tên nhóc này lúc nào không nhắm mắt nhập định thì là ngẩn người, không ngẩn người thì là thuyết pháp.

Ánh mắt lão trở nên kiên quyết. Lão nghĩ thầm trong lòng: “Chờ đến khi về nhà, ta không tin không uốn nắn được nhóc con nhà ngươi. Làm không được, ta không phải là Huyền Mục” Suy cho cùng, thần thông của lão không thua gì lão như lai kia. Lúc trước là do lão bị trúng kế, bị lừa uống trà độc, rồi còn bị đánh lén, nên mới bị đá xuống Trấn Ngục tỉnh.

“Nhưng mà tên kia cũng đã chữa hết bệnh cho Tĩnh nhi. Ta chưa kịp trả lại nhân tình này, thì hắn lại lợi dụng ta giúp Tĩnh nhi mở tuệ nhãn”. Tĩnh nhi mà lão nói tới đây, không ai khác chính là tiểu hoà thượng. Tục danh của tiểu hoà thượng là Huyền Tĩnh.

Lão thở dài, nhìn ra cửa sổ cảm thán:”Lúc các ngươi còn, ta hận không thể chém hết cả lũ. Lúc các ngươi đi rồi, ta... Ài! vẫn cứ là hận không được thoải mái chém hết cả lũ”

Đúng lúc này một tên thanh niên cười lớn đi về phía bàn ăn của Huyền Gia. Phía sau có hai tên hộ vệ cả người đầy sát khí, hẳn là mới giết người cách đây không lâu. Tên thanh niên bề ngoài nhìn có chút gầy gò nhưng khá tuấn lãng. Hắn mặc áo bào màu vàng nhạt, vạt áo và tay áo thêu rồng đỏ uống lượn. Tuy cố tỏ vẻ hoà nhã nhưng ánh mắt đôi lúc lại liếc nhìn Huyền Đông đầy vẻ thèm thuồng.

Đi tới trước bàn ăn, hắn hướng về phía Huyền Mục lão tổ chắp tay: “Tại hạ Trần Phong, huynh đài khí độ bất phàm, không biết là đệ tử gia môn nào?”

Lão tổ cau mày. Hai cô bé bắt đầu run rẩy. Huyền Tĩnh mở miệng: “Thí... công tử không biết, thực ra đây là nội tổ phụ của ta. Người tu luyện Vô Cấu Thể đến mức độ tối cường, nên nhìn vẫn rất trẻ. Còn vị tỷ tỷ này còn chưa thể tự điều khiển Âm Dương Nhãn của mình, công tử nên bỏ ý đồ đi thôi ”.

Tên thanh niên kia vừa nghe Huyền Tĩnh nói xong thì sửng sốt rồi nhăn mặt. Hai hộ vệ bên cạnh hắn đưa tay muốn rút kiếm. Trần Phong phất tay với hai hộ vệ rồi cười nói: ”Tiểu đệ thật biết nói đùa.”

Huyền Tĩnh nghe vậy, hai con mắt biến thành một màu đen chăm chú nhìn thanh niên kia: “Đệ không đùa.” Cặp ma nhãn này là hắn kích hoạt lúc bị sân hận quấn lấy ngay trước khi ngộ đạo. Hắn thấy dùng nó để tạo uy áp, hù doạ người khác rất không tệ, vừa không tốn định lực, lại vừa có hiệu quả cao.

Đôi mắt kia nhìn Trần Phong khiến hắn cảm thấy như vạn ma muốn tróc thịt hắn. Không tự chủ được, nước mắt nước mũi tuôn chảy, nước tiểu ướt cả quần hắn. Nếu không phải hắn cả ngày chưa ăn gì chắc đã đại tiện ngay tại chỗ. Điều này làm Huyền Tĩnh than thầm: “Nhìn ngươi oai phong thế, mà sao định lực lại kém đến vậy?”

Huyền Mục lão tổ phá lên cười. Tâm trạng buồn bực lúc nãy đã không còn. Lão cười lớn: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Tốt, rất tốt”.

Trần Phong vừa thẹn, vừa sợ, vừa giận. Giận đến mất lý trí hắn hét to: “Trừ nữ nhân kia, còn lại giết hết cho ta.” Vừa nói xong câu này thì hắn cùng hai tên thị vệ đã nổ tung thành huyết vụ.

Huyền Đông ôm Huyền Hạ vào lòng. Huyền Tĩnh vung tay, hư ảnh chuông cổ hiện lên. khiến máu không văng vào hai tỷ muội, và quan trọng là bàn ăn. Ba người có thể phản ứng nhanh vậy là vì trên đường đi, việc như vậy đã diễn ra mấy lần.

Huyền Tĩnh lấy tràng hạt ra, rồi bắt đầu tụng kinh cầu siêu. Tuy rằng không thể cứu những người này, nhưng hắn hoàn toàn không hề buồn hay tự trách. Hắn đã cố khuyên bảo, chỉ trách đám người này vô duyên với hắn. Hắn cầu siêu cho họ thuần tuý vì lòng từ bi.

Mọi người đang xung quanh lập tức đứng lên và chạy nhanh ra khỏi tửu lâu. Mấy cao thủ thì trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Dao động của linh lực thu hút một vài ánh mắt nhìn về phía tửu lâu. Có uy áp cường đại của bậc đế vương, có ý chí sắc bén của kiếm đạo, có khí thế bá đạo của thể tu, đặc biệt có một cỗ ý chí huyền ảo như u linh muốn soi rọi nhân quả của đám người.

“Tâm trạng ta đang tốt, không muốn so đo với các ngươi, cút hết cho ta”. Âm thanh của lão tổ nổ tung trong đầu của những tồn tại kia. Những ánh mắt dò xét kia lập tức biến mất.

Trong cung điện tráng lệ nhất của Bích Điệp thành. Thành chủ cùng quân sư đang chơi cờ bỗng phun ra máu tươi, làm cho nha hoàn cùng thị vệ kinh hãi tột độ. Thành chủ phất tay bảo không có việc gì, rồi nói với quân sư:

“Thân ảnh cùng thần thông đó... Cũng chỉ có thể là lão ma đầu. Lão mất tích 5 năm trước ở phía bắc Trung châu. Bây giờ lại xuất hiện ở gần biên giới phía nam. Chắc là muốn quay trở lại Nam Thiên Ma vực”

“Ta cũng có cùng suy nghĩ như đại nhân. Hiện giờ lão một thân một mình, lại dẫn theo một đám nhóc. Đám nhóc kia nhất định có quan hệ thân thiết với lão. Chúng ta phải mau truyền tin này cho các đại môn phái kia, nhất định sẽ kiếm được nhiều chỗ tốt”

Trong vòng chưa đầy một canh giờ, tin tức về lão ma đầu đã truyền đến các đại môn phái. Hầu hết đều chọn ngồi yên theo dõi kỳ biến. Nhiều nhánh chính phái cấp tốc tập hợp đội ngũ tinh anh, quyết diệt ma đầu trừ hại. Có một vài gia tộc, tông môn nhỏ lại muốn nhân cơ hôi này soán quyền, nghịch thiên. Truyền tống trận khắp mọi nơi được kích hoạt, đích đến chính là phía nam Trung Châu.

Ngay lúc này, Huyền Mục lão tổ đang giảng giải các luật lệ ở Huyền Ma Cung cho Huyền Tĩnh. Còn hắn thì vẫn nhìn ra cửa sổ. Tu vi của vị tổ phụ này quá cao. Cho dù hắn có bế ngũ quan nhập định thì lão cũng có thể truyền âm trực tiếp vào linh hồn hắn. Như thế còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Còn hai tỷ muội Đông Hạ thì đang lắng nghe vô cùng chăm chú.

“Gia gia lần này muốn giết bao nhiêu người?”

Huyền Tĩnh nói với người ép hắn phải gọi hai tiếng gia gia này.

“Ba trăm năm không thị uy, bọn khốn này chắc đã quên thảm cảnh năm đó. Nhất định chúng sẽ phái đến rất nhiều người. Ta cũng nhân diệp này công bố ngươi với toàn thiên hạ.”

Cơn mưa vừa rồi làm không khí có chút mát mẻ. Huyền Tĩnh hít vào một hơi thật sâu, rồi thở dài. Hắn ngẩng đầu nhìn cầu vồng nơi phương trời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.