Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Chương 52: Ngoại truyện 2




Tuy rất muốn biết năng lực pháp thuật của Thẩm Nhược Đồng, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại cố nén lại để không đặt câu hỏi, dù sao tính đến nay thì bọn hắn chỉ mới quen biết nhau chưa tới nửa ngày.

Nếu Triệu An Quốc vẫn còn coi là khá tốt nhưng Thẩm Nhược Đồng rõ ràng lại là loại không thích mở miệng để mà nói chuyện, nếu hắn mở miệng hỏi thật thì bảo đảm thế nào cũng sẽ để cho hắn kinh ngạc.

Dù cho có quen biết nhau đến cỡ nào thì một số thời điểm cũng không nên đặt câu hỏi.

Nghe Hạ Thiên Kỳ phân tích xong, Triệu An Quốc liên tục gật đầu biểu thị đồng ý, hai tiếng "Tiền bối" cũng càng ngày càng kêu thêm thân thiết.

"Tiền bối, theo như sự phân tích của anh thì nhiệm vụ lần này cũng đã rõ ràng hơn rồi.

Quỷ Vật sẽ chỉ giết người trong phạm vi của khu vực ở Đông Dụ, đồng thời chỉ giết người ở tầng cao nhất. Chúng ta chỉ cần quan sát thật kĩ người ở khu vực tầng cao nhất là được. Như vậy việc tìm Quỷ Vật sẽ không khó khăn nữa, đồng thời. . ."

"Chúng ta không thể làm như vậy."

Nghe được suy nghĩ của Triệu An Quốc, vị tiền bối Hạ Thiên Kỳ này lại ra vẻ cao thâm lần nữa, lắc đầu rồi dừng một chút và nói:

"Khu Đông Dụ tuy chỉ là nội thành, nhưng người ở trên tầng cao nhất lại tới mấy trăm? Tổng cộng chúng ta có bao nhiêu con mắt mà có thể quan sát hết được?"

"Dân số có chút nhiều thiệt nhưng chúng ta có thể thông báo trước với họ để nếu như có chuyện gì thì bọn họ có thể kịp thời liên lạc với chúng ta."

"Ừm, cái này cũng có thể xem là một biện pháp. Tuy nhiên tôi muốn có một biện pháp chắc chắn và tốt hơn."

Đang nói chuyện thì Hạ Thiên Kỳ đột nhiên đứng lên, sau đó nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đã dần dần nhiều xe cộ đi qua hơn, quay mặt sang nhìn hai người của Triệu An Quốc nói:

"Trước đó tôi đã nhìn qua ghi chép của vụ án, đặc biệt lưu ý đến sự liên quan giữa bốn vụ này.

Ngoại trừ các cặp tình nhân sống thử hoặc vợ chồng, đều ở tầng cuối cùng và đều ở khu dân cư Đông Dụ ra thì còn có một điểm rất giống nhau. Đó là những người đó đầu mới dọn nhà tới."

"Ý của tiền bối là những người này đều vừa mới chuyển nhà xong thì sau đó lại bị Quỷ Vật giết?"

Xem ra Triệu An Quốc chưa hiểu được ý của Hạ Thiên Kỳ, cặp mắt ngây ngô liên tục nháy không ngừng.

"Thôi đi An quốc. Chúng ta mới chỉ quen biết nhau chưa được bao lâu, không cần nhanh như thế đã liếc mắt đưa tiền với tôi."

Hạ Thiên Kỳ bị Triệu An Quốc nháy mắt đến choáng váng cả lên, không khỏi lại tái phát cái bệnh ưa đi trêu chọc người khác, bèn nói lãng sang chủ đề khác.

"Tiền bối. . . Tôi. . . Cái kia không phải là liếc mắt đưa tình với anh đâu, anh đừng có hiểu lầm nha."

"PHỐC." Nghe được Triệu An Quốc giải thích, Thẩm Nhược Đồng ngồi kế bên không nhịn được cũng phải che miệng cười.

"Tôi hiểu lầm làm cái quái gì. Được rồi được rồi, trở lại chuyện chính thôi."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình bị cái gương mặt vô hại kia của Triệu An Quốc làm cho hố hàng. Xem ra tên nhóc con này cũng không khác gì hắn lắm. Đều là bộ dạng bên ngoài ngây thơ trong sáng nhưng bên trong lại đen tối và bỉ ổi.

"Chẳng lẽ những người sở hữu thể chất Quỷ Vật đều sở hữu tố chất này?"

Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy hoài nghi ở trong lòng.

Thấy bộ dạng suy nghĩ không nói lời nào của Hạ Thiên Kỳ, Triệu An Quốc còn cho rằng lời nói đùa lúc nãy của mình đã chọc giận tiền bối Hạ Thiên Kỳ này nên liên tục nói xin lỗi:

"Tiền bối, tiền bối tuyệt đối đừng có giận nha. Tôi chỉ là đùa giỡn với anh thôi mà."

"Tôi không tức giận đâu, chỉ là đang suy nghĩ về một số việc."

Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía Triệu An Quốc. Khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc mà không ngừng nheo mắt nhìn Triệu An Quốc.

Hắn và Triệu An Quốc cũng không tiếp tục nói bậy nữa, sau đó ho khan hai tiếng rồi lại trở về chủ đề chính trước đó:

"Kỳ thật nhiệm vụ lần này thật sự đang đi theo chiều hướng rất tốt."

Bởi vì bốn phía vụ án xảy ra, tám người chết đều mới vừa dọn nhà tới. Cho nên chúng ta chỉ cần tìm được, ở tầng cao nhất của khu dân cư Đông Dụ có ai vừa mới chuyển nhà tới hay không thì sẽ không khó để tìm ra mục tiêu tiếp theo mà quỷ vật muốn giết."

"Tiền bối, biện pháp của anh rất hay nha. Cái này so với việc tung mạng lưới khắp bốn phía tốt hơn nhiều. Để thỏa mãn được điều kiện sống ở tầng cao nhất và thuộc khu dân cư Đông Dụ thì nhiều lắm nhưng cùng lúc thỏa mãn việc vừa mới chuyển đến và là một cặp vợ chồng hay tình nhân sống thử thì rất ít."

Triệu An Quốc cứ như muốn cuối rạp đầu xuống đất để bái phục tài phân tích của Hạ Thiên Kỳ. Nhìn tư thế còn thiếu chút nữa là quỳ xuống đất để bái sư kia cố ý muốn Hạ Thiên Kỳ thu nhận hắn làm đệ tử.

Gặp bộ dạng như sói đói nhìn thấy cừu non của Triệu An Quốc mà khóe miệng của Hạ Thiên Kỳ cũng không nhịn được mà co quắp vài cái, giọng nói cũng trầm xuống mức thấp nhất:

"Cho nên tôi cảm thấy việc chúng ta nên ưu tiên điều tra ở tầng cao nhất có nhà nào vừa mới thuê hay không. Rồi lợi dụng nó để điều tra mọi chuyện từ miệng bọn họ rồi từ đó nhúng tay vào giải quyết cái khởi nguyên của nhiệm vụ lần này."

Hạ Thiên Kỳ chỉ phân tích tới đây còn về phần sẽ làm thế nào để nhúng tay vào nhiệm vụ lần này thì hắn cũng không có nói rõ. Dù sao bọn hắn vẫn chưa thật sự tiếp xúc với nhiệm vụ nên cũng chưa đưa ra được phương hướng tốt nhất.

Giống như những phân tích lúc trước của hắn, nói trắng ra là chỉ đang tìm cách để bọn hắn có thể thực sự tiếp xúc mà có thể giải quyết nhiệm vụ lần này mà thôi.

Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng đều rất tán đồng suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ nên ba người quyết định đi tìm người bị hại tiếp theo có khả năng sẽ bị cuốn vào trong nhiệm vụ lần này, sau đó mới bắt đầu suy nghĩ kế sách để giải quyết.

Cùng lúc đó, tại một hộ gia đình ở khu vực Đông Dụ.

Mở TV một cái, Trương Hiểu Hiểu có chút mệt mỏi mà tựa người vào ghế sa lon, cầm cái điều khiển từ xa trong tay nhưng lại chẳng có mục đích đổi đài.

Diện tích thực ra chỉ có hơn ba mươi mét vuông, là phòng cưới của cô và chồng cô - Trương Thần.

Cô cũng không phải ưa thích căn phòng ấm áp mà do điều kiện bên gia đình của chồng cô cũng chỉ có thể mua cái "căn nhà nhỏ bé" ở thành phố Tây Trữ này mà thôi.

Tuy trong lòng ít nhiều cũng có chút thất vọng nhưng nơi này dù sao cũng là nhà của cô và chồng cô - Trương Thần, là nơi băt đầu hạnh phúc của bọn họ.

Nhà này phòng ở lúc mua liền mang theo sửa sang, bọn hắn cũng là mừng rỡ như thế, dù sao sửa sang bản thân liền là một kiện phí tiền phí sức sự tình. Như loại này trùng tu sạch sẽ căn phòng, trên cơ bản mua vào liền có thể lập tức vào ở.

Trên thực tế nàng cũng là làm như vậy, thủ tục biện pháp sau ngày thứ hai, nàng cũng đã thu dọn đồ đạc chuyển vào.

Cứ việc có chút nóng nảy, nhưng là nàng nhưng bây giờ là qua đủ phòng cho thuê thời gian.

Chẳng có mục đích đổi một phen đài, Trương Hiểu Hiểu liền trực tiếp đóng lại TV, đưa tay đặt tại mí mắt phải bên trên, bực bội lẩm bẩm:

"Lại bắt đầu nhảy, cái mí mắt bên phải này sao cứ nhảy hoài thế!"

Trương Hiểu Hiểu dùng sức dụi dụi mí mắt của mính, trong lòng vốn đã dồn nén cơn tức giận nay lại lập tức nóng lên. Cô cầm lấy điện thoại di động bấm số của Trương Thần - chồng cô.

"Alo, chồng à! Anh đang ở đâu vậy, đã về tới chưa?"

"Nhanh. . .. . ."

Trong điện thoại những âm thanh khác nhau không ngừng chồng chất lên nhau, đồng thời cũng kéo dài tiếng của chồng cô ra.

"Alo, Alo? Anh làm gì mà nhao nhao ở bên kia vậy? Em hỏi anh chừng nào thì về nhà, về để xem phòng mới này."

"Muộn. . . Bên trên. . . Các loại. . . Anh. . ."

Âm thanh trong điện thoại vẫn ồn ào như cũ. Trương Hiểu Hiểu cũng mặc kệ chồng cô nói gì ở trong điện lập tức lớn giọng hét lên qua điện thoại:

"Hôm qua anh nói anh sẽ qua thu dọn đồ đạc nhưng lại không có qua để giúp em, làm hại một mình em ngủ lại một đêm ở chỗ này. Trên lầu lại chạy qua chạy lại làm phiền muốn chết. Em cho anh biết, hôm nay anh nhất định phải qua bên đây với em nếu không hậu quả tự chịu!"

Nói xong, Trương Hiểu Hiểu tức giận cúp điện thoại ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.