Mối Hận

Chương 96: Hương đêm




Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động. Phồn hoa thịnh quý,  ân oán tình cừu, tất cả đều xoay vần trong vòng xoáy năm tháng đầy rẫy những biến đổi bất ngờ của sinh mệnh vốn khó có thể nắm bắt.

Thiên địa kêu gào u oán, thiên không rộng lớn luôn lấy tư thái của kẻ ngoài cuộc xem từng màn kịch.

Màn kéo, kịch diễn. . .

Màn hạ, kịch tan. . .

Đến tận phút cuối cùng, lão thiên gia vẫn chẳng hề lưu luyến ái tình thâm sâu chốn thế gian, người lạnh lùng rời đi, chỉ để lại ngọn lửa oán thán, phẫn nộ bóp nghẹt nhân sinh.

Hương thơm nồng đậm vương vấn trên cây anh đào, Ngạo Thần Cung quanh năm bị sương mù bao phủ tràn ngập vẻ thê lãnh.

Lộng Nguyệt đẩy cánh cửa Mộc Tuyết Các, người nằm trên nhuyễn tháp xõa tung làn tóc hỏa hồng yêu dã. Nhãn mâu thâm hồng giống như huyết châu trên nền tuyết trắng, hòa cùng dung nhan tái nhợt hết sức lóa mắt.

“Xử lý xong?”

Lộng Nguyệt thản nhiên ân một tiếng, kéo vạt áo ngồi xuống trên nhuyễn tháp, lẳng lặng nhìn yêu dung tuyệt mị của hồng y nam tử.

Đôi mắt thâm hồng như liệt hỏa thiêu đốt, lạc ấn hoa đào trên xương quai xanh không còn sinh khí như ngày xưa, ảm đạm không chút ánh sáng. . .

Hỏa hồng trường phát so với trước kia càng thêm chói mắt, tà ác rực rỡ khiến người ta kinh hãi.

“Đỡ hơn không?” Lộng Nguyệt than nhẹ một tiếng, ôm lấy thân mình Cô Tuyết, làm cho hắn dựa vào ***g ngực của mình. Thâm tử sắc phượng mâu lành lạnh không còn nửa phần ấm áp.

Cô Tuyết nở một nụ cười nhạt, hắn vòng tay qua cổ yêu tà nam tử, ngửa đầu muốn hôn lên môi, lại bị Lộng Nguyệt ngăn trở.

Hồng mâu xẹt qua một tia mê mang.

Lộng Nguyệt bưng tách trà hoa nhài ở một bên lên, nhìn những cánh hoa li ti trôi nổi trên mặt nước, đáy mắt thâm trầm bất định không có nửa điểm tình tự, gương mặt tà mị không còn tiếu ý.

“Hình như gần đây ngươi rất thích uống trà hoa nhài.”

Lộng Nguyệt lắc lắc nước trà trong chén, tựa hồ không nghe thấy lời của hồng y nam tử. Trà thủy nhộn nhạo gợn sóng, miệng chén bao phủ một tầng sương nhàn nhạt.

Lông mày bị hơi nước bốc lên nhiễm ẩm, con ngươi thâm tử sắc tản ra quang ảnh yêu dị trầm tĩnh.

Lộng Nguyệt uống một ngụm trà, mạnh mẽ niết chặt cằm Cô Tuyết. Nụ hôn nhẹ như tuyết hoa dừng trên môi hắn. Đầu lưỡi yêu dã khí phách đem nước trà trút xuống cổ họng, không cho hắn có nửa phần do dự. Hương hoa nhài mang theo vị đạo đắng chát, hương vị khó nuốt không khỏi làm cho vân mi đen nhánh gắt gao nhíu chặt.

Trong miệng có chút lạnh, đến khi nước trà bị Cô Tuyết hoàn toàn nuốt xuống, Lộng Nguyệt mới buông lỏng cằm hắn, nhẹ thở ra một hơi. Tuấn mi khẽ nhíu, nhìn như đang có điều suy nghĩ.

“Ngươi gấp gáp muốn ta uống chén trà này như vậy sao?” Cô Tuyết nhìn cặp tử mâu đang né tránh, cảm giác một cỗ hỏa lưu khô nóng chậm rãi không ngừng thiêu đốt toàn thân.

Lộng Nguyệt luồn tay qua sau cổ Cô Tuyết, rũ mâu hôn lên môi hắn.

Gắt gao thiếp hợp, triền miên không lưu một khe hở.

Ngón tay thon dài mơn trớn mai lạc ấn hoa đào màu hỏa hồng, từ từ vuốt ve ***g ngực hắn. Lộng Nguyệt ôm lấy thắt lưng Cô Tuyết, cảm nhận kinh lạc có chút run rẩy biến hóa. Nụ hôn của yêu tà nam nhân càng thêm sâu, bàn tay không ngừng thăm dò mạch đập của Cô Tuyết, đồng thời dây dưa cuốn lấy đầu lưỡi hồng y nam tử, cố gắng hòa tan lý trí của hắn, bình ổn nhịp tim đập phập phồng không ngớt.

Cô Tuyết đột nhiên đẩy Lộng Nguyệt ra, hơi thở dốc. Nhãn mâu thâm hồng tràn ngập sương mù mông lung, lửa nóng sôi trào trải rộng khắp tứ chi bách hài, khiến hắn không thể khống chế bản thân, cơ nhục đau đớn khó nhịn.

“Nguyệt. . .” Cô Tuyết thở nhẹ một tiếng, thân mình ngày càng hư nhuyễn vô lực, “Ngươi rốt cuộc. . . cho ta uống thứ gì?”

Lộng Nguyệt vươn tay tiếp lấy thân thể mềm nhũn của Cô Tuyết, gắt gao ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vén hồng phát rủ trên trán bị mồ hôi thấm ướt, tử mâu lóe lên một tia áy náy, “Cố gắng chịu đựng, một hồi rồi sẽ qua. . .”

Cô Tuyết cảm nhận máu chảy trong kinh mạch có chút khác thường, hồng mâu khiếp sợ nhìn yêu tà nam tử, tràn ngập bất khả tư nghị, “Ngươi muốn. . . phế võ công của ta?!”

Đầu lưỡi khí phách không thể ngăn cản nhanh nhẹn tách mở hai cách môi, Lộng Nguyệt khẽ nâng gương mặt Cô Tuyết, giống như muốn dùng nụ hôn thị huyết tiêu cốt để bày tỏ tâm tình bất đắc dĩ của mình.

Cô Tuyết, ta không thể nhìn ngươi bị Sáng Thần Cửu Thức tra tấn, không thể để môn tà công kia hủy đi ngươi. . .

Hách Liên Cô Tuyết một phen ôm sát cổ Lộng Nguyệt, xoay người đặt hắn dưới thân. Mồ hôi men theo gương mặt yêu mỹ chảy xuống, ***g ngực phập phồng kịch liệt ma sát lớp y bào ngăn cách hai người, cảm nhận trái tim đối phương đập mãnh liệt giống như mình. Vết máu nhàn nhạt nhiễm đỏ cánh môi tái nhợt, yêu dị mà đẹp đẽ.

“Ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy, cư nhiên có thể xuống tay. . .”

Thâm tử sắc phượng mâu hơi khép lại, không dám nhìn cặp hồng đồng đang ẩn nhẫn phẫn nộ, “Đừng trách ta, Cô Tuyết. . .”

“Ta sẽ không trách ngươi.” Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười yêu lãnh, “Yêu tinh ngươi đừng trách ta mới phải.”

Lồng ngực chợt căng thẳng, Lộng Nguyệt đột nhiên mở mắt, lập tức hung hăng nắm lấy cổ Cô Tuyết, nhất thời lửa giận bốc lên, “Ngươi. . . lừa gạt ta.”

Tử mâu xẹt qua một tia huyết quang phẫn nộ, tựa hồ muốn bóp nát cổ hồng y nam tử, mang theo vài phần khủng hoảng chấn kinh, “Ngươi không uống nước trà kia?”

Cô Tuyết giữ chặt cổ tay Lộng Nguyệt, đáy mắt tràn đầy tà khí âm ngoan, “Ngươi nhẫn tâm với ta, đương nhiên ta cũng có thể nhẫn tâm cô phụ một phen tâm ý của ngươi!”

Lộng Nguyệt nhanh chóng kiểm tra mạch đập của Cô Tuyết, nhất thời chán nản thất sắc.

Mạch tượng vừa rồi suy yếu cùng nghịch lưu hồi huyệt nguyên lai là do yêu nghiệt này ngụy trang. . .

Cô Tuyết cư nhiên giả vờ! Một lần nữa dám không biết tốt xấu mà lừa gạt hắn!

“Từ hai ngày trước ngươi đã lên kế hoạch phế bỏ võ công của ta, không phải sao?” Cô Tuyết dừng một chút, thần sắc bình tĩnh như nước, “Nguyệt Hồn từng nói qua, trước kia ngươi không uống trà hoa nhài. Thói quen suốt mười mấy năm chưa từng biến đổi, vì sao mấy ngày nay đột nhiên cải biến. . .”

Vì sao đột nhiên cải biến. . .

Bởi vì Lạc nhật linh là thế gian kịch độc, nếu muốn công độc Sáng Thần Cửu Thức, chỉ có thể dùng phương thuốc hắn tự mình phối chế mới điều hòa được. Mà hoa nhài là biện pháp hủy bỏ võ công ôn hòa lại triệt để nhất. . .

Hắn không muốn khi hủy bỏ võ công, yêu nghiệt này phải chịu đựng thống khổ, không ngờ sớm đã bị gia hỏa này nhìn thấu. . .

Lửa giận thiêu đốt sôi trào nơi đáy mắt, mục quang lãnh liệt như băng tuyết hàn sương.

Yêu nghiệt này lại vận dụng Sáng Thần Cửu Thức. . .

Nhiều đêm không người, hắn vì môn tà công này mà phải chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn dày vò toàn tâm thực cốt. . .

Đó là tra tấn cùng cực hạn mà thường nhân vô pháp nhẫn nại. . .

Trong chốc lát, hết thảy phẫn nộ, đau lòng, không thể nề hà, tiếc nuối vì thất bại trong gang tấc, đủ loại cảm tình phức tạp dũng mãnh tràn vào đầu Lộng Nguyệt, khiến hắn không hề nghĩ ngợi liền vung tay tát Cô Tuyết một bạt tai đầy ngoan tuyệt, “Vì cái gì ngươi không uống chén trà kia?!”

Vì cái gì hắn lại quật cường cố chấp như thế?! Vì cái gì không nghe lời mình?!

Cô Tuyết lạnh lùng nhìn Lộng Nguyệt, cũng hung hăng tát trả lại hắn, “Bởi vì ta không thể mất Sáng Thần Cửu Thức!”

Trong nháy mắt, Cô Tuyết nhấn mạnh bả vai Lộng Nguyệt, gắt gao khóa hắn đặt dưới thân, hồng mâu như thể  bị tà hỏa thiêu đốt, “Ta muốn vô địch thiên hạ, ta muốn khiến mọi người thần phục dưới chân ta!”

“Ngươi muốn thiên hạ ta có thể cho ngươi!” Lộng Nguyệt không kiềm chế được hô lớn.

“Không có ngươi, ta muốn thiên hạ có ích gì?!”

Lồng ngực Cô Tuyết phập phồng kịch liệt, hắn bắt lấy bàn tay Lộng Nguyệt, siết chặt nó. Tâm trí tràn đầy suy nghĩ về cảnh tượng hỗn loạn trong mộng, khiến hắn không cách nào thanh tỉnh, cũng không còn trấn định như trước.

“Ta không thể chịu được khi nhìn  thấy ngươi bị thương tổn, càng không thể chấp nhận có một ngày ngươi bỗng rời ta mà đi. Chờ ta luyện thành môn võ công này, ta Hách Liên Cô Tuyết sẽ có năng lực vĩnh viễn bảo hộ ngươi. Đến lúc đó, không ai có thể xâm phạm chúng ta, càng không ai dám ngăn cản chúng ta yêu nhau. Lộng Nguyệt ngươi sẽ ở bên cạnh ta, mãi mãi cũng không biến mất. . .”

Trái tim nóng rực của Lộng Nguyệt thiếu chút nữa muốn trùng phá da thịt, toàn thân chấn động khiến hắn cơ hồ không nói nên lời.

“Ngươi nghĩ Lộng Nguyệt ngươi là ai?!” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng nói: “Cả thế nhân đều muốn đối nghịch với chúng ta, một mình ngươi làm thế nào có thể đối kháng được thiên hạ?”

“Chúng ta không thể thất bại, vĩnh viễn cũng không thể thất bại!”

Dung nhan băng lãnh chậm rãi trở nên nhu hòa, Hách Liên Cô Tuyết cúi người, hôn lên đôi mắt tà mị của Lộng Nguyệt, trong mắt đã tràn đầy lãnh khốc cùng thờ ơ không màng sinh tử, “Nếu chúng ta chết, không ai sẽ cảm thấy tiếc nuối, càng không có người khổ sở. . .”

Lá cây bị gió thổi qua sàn sạt rung động, thanh âm ma sát hiu quạnh như tiếng ca thê mỹ, giống như nhìn thấu sự lạnh lùng tàn khốc chốn nhân gian.

Một khi đã bước vào địa vực huyết tinh, cũng vô pháp quay đầu lại.

Bọn họ thương tổn người khác, lại trừng phạt chính mình, hết lần này đến lần khác vùng vẫy đấu tranh chống lại vận mệnh tàn khốc.

Thiên không u lãnh mà tịch mịch, dùng cái ôm lạnh như băng của nó bao dung thế gian vạn vật. Hôm nay vô số vong linh trụy lạc, không biết ngày mai rốt cuộc có bao nhiêu cảnh sinh ly tử biệt?

“Nguyệt. . . Đừng để ta phải nhìn ngươi một mình đối mặt!” Cô Tuyết đem đầu chôn trong lòng Lộng Nguyệt, thanh âm như nước chảy nỉ non, “Đừng ngăn cản ta, được không?”

Cánh tay Lộng Nguyệt đem Cô Tuyết gắt gao khóa chặt vào ngực, hắn hôn lên làn tóc hỏa hồng. Trong mắt hắn tràn ngập một mạt hồng ảnh rực lửa chói lọi. . .

“Cái gì ta cũng không quản. . .” Móng tay tà mị của Lộng Nguyệt bỗng nhiên tản ra tử quang yêu diễm, “Ngươi cho rằng Lộng Nguyệt ta quan tâm đến cái gì?. . . Ta chỉ muốn Hách Liên Cô Tuyết ngươi vĩnh viễn bồi bên cạnh ta! Theo ta chung sống suốt quãng đời còn lại, ngươi có hiểu hay không?!”

“Ngươi nghĩ rằng ta không muốn như vậy?!” Thanh âm Cô Tuyết chợt trở nên mờ ảo mà hư vô, hắn ngẩng đầu, thâm tình nhìn vào cặp tử mâu sâu thẳm như đêm tối, “Ta muốn ở bên ngươi cả đời, cùng ngươi biến lão, cùng ngươi chung sống đến tóc bạc da mồi, thế nhưng ngươi có thể thỏa mãn ta sao? Ngươi có thể đáp ứng ta vĩnh viễn không rời ta mà đi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta cùng nắm tay cả đời sao?”

Mi mắt của hắn run lên nhè nhẹ, mở ra bức tranh vẽ giấc mộng một đời. . . (ý bảo em Tuyết nói ra mơ ước của mình = =)

Hắn làm sao không hi vọng sống một đời bình phàm, chỉ là không biết bao nhiêu đêm tối mông lung, mộng cảnh trước sau như một quanh quẩn trong óc, đuổi không đi xua không tan. . .

Yêu tà nam tử một lần tiếp một lần nói với hắn: Tuyết nhi, đừng tìm ta! Ta không cho phép ngươi đến tìm ta!

Khoảng cách giữa bọn họ gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, vươn tay, cũng đã không thể chạm đến. . .

Cánh môi mềm mại nhẹ lướt trên chu thần của Cô Tuyết, giống như thuở niên thiếu lần đầu hai người ôm hôn. Thuần túy mà tốt đẹp, *** mỹ không mang theo một tia dục vọng, đẹp đẽ như một giấc mộng e sợ chạm vào sẽ vỡ tan, lại vẫn khiến người ta chìm đắm lạc đường.

Vòng tay Lộng Nguyệt ôm Cô Tuyết càng thêm siết chặt, hai trái tim nóng rực gắt gao thiếp hợp. Đầu lưỡi đảo qua lạc ấn hoa đào trên xương quai xanh của Cô Tuyết, lưu lại tình ti mỹ lệ.

“Tuyết nhi của ta, không nên hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy. . .” Lộng Nguyệt nở một nụ cười ôn hòa, mang theo vài phần sủng nịch. Bàn tay chậm rãi len vào y bào hỏa hồng, xúc cảm ấm áp phất qua toàn thân Cô Tuyết không chừa chỗ nào.

Khối thân thể xinh đẹp này, mỗi một nơi đều từng bị hắn chiếm đoạt, mỗi một tấc đều khắc sâu dấu vết của Lộng Nguyệt hắn. . .

“Hết thảy của ngươi đều là của một mình Lộng Nguyệt ta.” Lộng Nguyệt ghé sát vành tai Cô Tuyết, vén  lọn tóc che lấp gương mặt, thân mình tản ra hương sen nhàn nhạt, “Ta sao có thể buông tay. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.