Mối Hận

Chương 8: Đánh cờ




Đêm đã rất khuya nhưng Elena không thể ngủ được.Cô “nói” với Stefan rằng cô không muốn bị vây trong căn-phòng-cao này. Stefan thầm lo rằng cô thực sự muốn đi ra ngoài và truy tìm tên malach đã tấn công chiếc xe.Nhưng anh không nghĩ rằng cô đang dối anh và cô cứ bay lên đụng vào khung cửa sổ đã đóng.Cô giải thích với anh rằng cô chỉ muốn chút không khí .Hay..ngoài không khí.

“Em nên mặc quần áo vào đã.”

Nhưng Elena bướng bỉnh gạt đi.Cô “nói” với anh : “Bây giờ là buổi đêm mà…Đây là áo ngủ ban đêm của em.Anh không thích áo- ngủ- ban- ngày của em mà.” .Và rồi cô lại cụng vào cửa sổ lần nữa.Áo-ngủ-ban-ngày của cô chính là cái áo phông xanh biển của anh đã được sửa lại để trở thành một cái áo sơ mi dài đến bắp đùi cho cô.

Ngay bây giờ những gì cô muốn đang rất hợp với ý anh nên anh gạt bỏ mọi viễn cảnh có thể xảy đến và cảm thấy có chút..tội lỗi.Và anh tự thuyết phục chính mình chấp nhận điều đó.

Tay trong tay , họ lướt đi : Elena trông như một hồn ma hoặc một thiên thần trong bộ váy ngủ màu trắng và Stefan vận toàn đồ đen.Chính anh cũng cảm thấy mình gần như đã biến mất vào màn đêm mỗi khi lướt qua những nơi mà cây cối che mất ánh trăng.Bằng cách nào đó họ đã dừng chân tại khu rừng cổ – nơi những cái cây và cành khô xác đan xen nhau.Stefan mở rộng hết cỡ các giác quan vừa được tăng cường của mình nhưng không tìm thấy gì cả ngoài một vùng rừng bình thường đang chầm chậm phục hồi sau khi bị sức mạnh của Damon gây tổn hại .Những con nhím.Nai.Những con chồn đực và một con chồn cái tội nghiệp hình như không thể bỏ chạy vì vướng hai đứa con của mình là hai con chồn sinh đôi.Và một vài loài chim.Tất cả những động vật ấy càng tô điểm thêm cho định nghĩa tuyệt vời về một khu rừng.

Không có thứ gì kiểu như malach hoặc có vẻ như có khả năng gây tổn thương ở đây.

Anh bắt đầu tự hỏi phải chăng sinh vât đó đơn giản chỉ là do Damon tự sáng tác ra . Damon luôn là một kẻ lừa đảo tài năng.

“Anh ấy đã nói sự thực” – Elena sửa lại – “Nhưng dù nó vô hình hay nó đã bỏ đi thì đều là do anh.Do sức mạnh của anh.”

Anh nhìn cô và thấy cô đang nhìn lại anh với nét mặt pha lẫn sự tự hào và một biểu hiện khác rất dễ nhận ra nhưng trong tình huống này – điều đó thật sự hơi quá đà.

Cô ngẩng lên , từng đường nét đều thuần khiết và nhợt nhạt dưới ánh trăng.

Gò má cô hơi ửng hồng , đôi môi hơi hé ra chờ đợi.

“Oh..chết thật” – Stefan nhủ thầm.

“Sau tất cả những gì em đã trải qua..” – anh lên tiếng và biết rằng đó là sai lầm đầu tiên của mình.Anh nắm lấy tay cô.Tại đó , sức mạnh tổng hợp của hai người họ dường như chậm chậm cuộn xoắn lại và dâng lên.

Anh có thể cảm nhận sự ấm áp và cơ thể mềm mại của cô.Cô vẫn đang chờ , hai mắt nhắm lại – chờ đợi một nụ hôn.

“Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu” – cô gợi ý đầy hi vọng.

Đó là sự thực.Anh muốn trả lại cho cô cảm giác mà cô đã mang lại cho anh khi họ ở trong phòng của anh.Anh muốn ôm cô thật chặt , anh muốn hôn cô cho tới khi cô ngạt thở.Anh muốn cô tan chảy và bất tỉnh vì điều đó.

Và anh cũng có thể làm Chuyện Đó nữa.Không phải vì anh là vampire và biết một hai điều về phụ nữ mà vì anh biết Elena.Họ thực sự chung một trái tim ,một linh hồn.

“Làm ơn mà” – Elena lặp lại.

Nhưng cô ấy còn quá trẻ , quá mong manh trong bộ váy ngủ màu trắng thuần khiết và làn da mịn màng hồng hào.Thật là không phải nếu đi lợi dụng một người như thế.

Elena mở đôi mắt màu xanh nước biển ánh tím được mạ bạc trong ánh trăng của mình và nhìn thẳng vào anh.

“Anh có muốn…” – miệng cô ngập ngừng nhưng đôi mắt tràn đầy vẻ kiên quyết – “..xem anh có thể làm em nói ‘làm ơn’ bao nhiêu lần không?”

Chúa ơi , đương nhiên là không.Lời nói của cô nghe có vẻ rất trường thành đến nỗi Stefan không kìm được phải kéo cô vào vòng tay của anh.Anh hôn lên đỉnh mái tóc mượt mà của cô và hôn xuống bên dưới , cố tình bỏ qua đôi môi màu hoa hồng vẫn đang hé mở chờ đợi của cô.Anh yêu em . Anh yêu em.Anh nhận thấy anh đang bấu mạnh vào xương sườn của cô nên định buông ra nhưng Elena đã giữ tay anh lại và giữ chặt hết sức có thể.

“Anh có muốn…” – giọng cô vang lên ,vẫn ngây thơ và thẳng tưng như thế “..xem em có thể làm anh nói ‘làm ơn’ bao nhiêu lần không?”

Stefan nhìn cô trong một giây .Rồi , một chút hoang dã bỗng trỗi dậy trong tim anh, anh lần tìm bờ môi màu hoa hồng của cô và hôn nó đến ngẹt thở và hôn đến khi anh cảm thấy chóng mặt đến độ phải buông cô ra .Họ cách nhau chỉ một hoặc hai inch .

Anh nhìn lại đôi mắt cô.Một người có thể đánh mất bản thân và chìm đắm vào đôi mắt lấp lánh màu tím thẳm sâu này mãi mãi.Anh cũng muốn được như thế.Nhưng hơn cả điều đó,anh còn muốn một thứ khác.

“Anh muốn hôn em” – anh thì thầm vào tai cô và cắn nhẹ vào đó.

Vâng.Cô chắc chắn về điều đó.

“Cho đến khi em ngất xỉu trong vòng tay anh.”

Anh thấy cơ thể cô hơi run lên.Anh thấy đôi mắt màu tím của cô hơi nhạt nhòa đi và khép lại.Nhưng ngạc nhiên là Elena đáp lại anh ngay tắp lự mặc dù tiếng nói của cô chỉ như một hơi thở thoảng qua: “Vâng”.

Và anh thực hiện điều đó.

Một cơn tê dại và run rẩy chạy dọc cơ thể cô.Anh khẽ rên rỉ , cố gắng ngăn chặn điều đó bằng mồm của anh và vì thế anh hôn cô.Và rồi bởi thời gian có hạn ,bởi sự run rẩy dường như khiến họ đều đau đớn , và bởi hơi thở cua Elena đã trở nên hổn hển và nặng nhọc đến nỗi anh sợ rằng cô sẽ không chịu nổi nên anh dùng móng tay của mình vạch một tĩnh mạch nhỏ trên cổ anh cho cô.

Và Elena – người từng là con người , từng ghê tởm bởi ý nghĩ uống máu người khác thì nay siết chặt lấy anh và phát ra một âm thanh nhỏ vui sướng.Anh có thể cảm nhận miệng cô nóng ấm trên cổ anh , cảm nhận cơ thể cô cứng lại trong cơn run rẩy và cảm nhận được máu của anh đang trào ra ngoài bởi người mà anh yêu.Anh muốn tất cả máu của anh chảy ra hết trước mặt Elena , muốn cho cô tất cả những gì anh từng là hay có thể là.Và anh biết đó cũng là cách cô cảm nhận – để anh uống máu của cô.Đó là sự chia sẻ thiêng liêng giữa họ.

Điều này làm anh cảm thấy như họ đã là một cặp từ khởi nguyên của vũ trụ , từ buổi ánh sao đều tiên trên đời chiếu rọi bóng tối.Đó là cái gì đó rất nguyên thủy và đã ăn sâu vào con người anh.Khi lần đầu tiên anh cảm nhận máu của mình chảy vào miệng cô , anh đã phải vùi đầu vào tóc cô và buột lên một tiếng kêu.Và rồi anh thì thầm với cô rằng anh yêu cô biết bao và rằng họ sẽ không thể bị chia cắt .Từ ngữ tuôn ra từ anh một cách say mê và bằng những ngôn ngữ khác nhau.Và rồi cũng chẳng cần từ ngữ nữa , chỉ còn lại xúc cảm ngự trị.

Và họ xoắn vào nhau , trôi trong ánh trăng , tà váy ngủ màu trắng thi thoảng quấn lại và bao quanh đôi chân mặc tuyền màu đen của anh . Họ trôi cho tới khi chạm ngọn cây và đứng đó câm lặng.

Đó là một nghi thức trang nghiêm chỉ thuộc về riêng họ và họ đang quá vui sướng để đề phòng bất kì nguy hiểm nào.Nhưng thực tế Stefan đã kiểm tra điều đó và anh biết là Elena cũng vậy.Quanh đây không có gì nguy hiểm cả , chỉ có hai người họ – trôi lững lờ trong ánh trăng bàng bạc đang giáng xuống như một luồng hào quang thần thánh.

*

Một trong những điều hữu dụng nhất Damon học được gần đây– hữu dụng hơn cả bay (mặc dù điều này cũng giống một sự đả kích với anh) – đó là che giấu hoàn toàn sự hiện diện của mình.

Để làm điều đó đương nhiên anh phải gỡ bỏ toàn bộ rào chắn quanh mình . Rào chắn năng lượng của anh sẽ bị phát hiện chỉ bằng một cuộc truy quét thông thường.Nhưng điều đó chả sao cả ,bởi nếu không ai có thể thấy anh , không ai có thể tìm ra anh.Do đó anh sẽ được an toàn . Q.E.D*

Nhưng đêm hôm nay, sau khi bỏ chạy khỏi khu nhà trọ , anh trở về khu rừng cổ, tìm một cái cây để trút nỗi phiền muộn.

Tất cả những suy nghĩ rác rưởi của con người về anh đương nhiên không phải là thứ khiến anh bận tâm.Mấy suy nghĩ đó chả khác nào suy nghĩ của một con gà trước khi anh vặn gãy cổ nó.Và, trong tất cả những suy nghĩ ít làm anh bận tâm nhất thì suy nghĩ của Stefan chiếm vị trí số một.

Nhưng Elena đã ở đó.Và mặc dù cô hiểu rõ mọi chuyện – thậm chí cô còn cố gắng thuyết phục những người khác hiểu , thì việc bị đuổi đi trước mặt cô cũng thật nhục nhã với anh.

Và vì thế anh trở về đây – về nơi trú ẩn duy nhất anh có thể gọi là “nhà”.Chuyện này cũng thật kì cục bởi đáng lẽ anh có thể dành trọn đêm nay trong khách sạn tốt nhất của Fell Church(mà cũng là duy nhất) hoặc ở cùng với con số không giới hạn những cô gái tươi trẻ ngọt ngào sẵn sàng mời người khách đang mệt mỏi vào nhà để…uống nước.Chỉ cần chút xíu năng lượng ru ngủ bố mẹ các cô và anh sẽ có một nơi trú ẩn tới sáng cùng với “các bữa ăn vặt” ấm áp luôn sẵn sàng.

Nhưng tâm trạng anh hiện giờ đang rất tệ và anh chỉ muốn ở một mình.Anh hơi thấy lo ngại về chuyện đi săn.Tâm trí anh hiện tại đang rối bời như một con vật và vì thế có thể anh sẽ không kiểm soát được mình.Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là sự trụy lạc và xé toạc và làm ai đó trở nên rất , rất bất hạnh.

Anh để ý thấy động vật trong khu rừng đã quay trở lại .Anh cẩn thận chỉ dùng đến những giác quan bình thường thám thính để không thứ gì có thể phát giác sự tồn tại của anh.Đối với những con vật ấy,đêm kinh hoàng đã trôi qua và kí ức của chúng về chuyện đó cũng rất ngắn ngủi.

Rồi họ xuất hiện – ngay lúc Damon vẫn đang ngả người trên chạc cây , thầm ước rằng chí ít đó cũng là Mutt bởi nếu thế thì anh sẽ bớt đau đớn và tổn thương hơn. Như thể từ thinh không , Stefan và Elena xuất hiện: tay trong tay , trôi lơ lửng như một đôi tình nhân có cánh như trong kịch Shakespeare và như thể khu rừng là nhà của họ vậy.

Đầu tiên anh không thể tin nổi chuyện này.

Và rồi , ngay khi anh chuẩn bị giáng sấm sét và buông lời mỉa mai lên họ , họ bắt đầu cảnh tình tứ đó.

Ngay trước mắt anh .

Elena trôi lên đúng tầm của Stefan như thể đang cạ vào người hắn. Họ bắt đầu hôn hít và vuốt ve nhau và…hơn thế nữa.

Dù họ cho anh “coi phim miễn phí ” nhưng anh đang rất giận và ngày càng giận hơn , ngày càng không thể kiên nhẫn nổi nữa khi mà theo thời gian mấy trò âu yếm của họ ngày càng cuồng nhiệt hơn.Anh nghiến răng ken két khi Stefan dâng máu cho Elena.Anh muốn hét lên rằng đã có một khoảng thời gian , khi mà cô gái kia là CỦA anh , khi mà anh có thể hút máu cô đến cạn khô và cô sẵn sàng chết một cách hạnh phúc trong vòng tay anh , khi mà cô luôn thuận theo giọng nói của anh một cách tự nhiên , khi mà chỉ nếm máu anh thôi cũng đủ để cô vươn tới thiên đường trong vòng tay anh.

Và giờ rõ ràng cô đang trong vòng tay của Stefan.

Đó là điều tệ nhất.Anh phải bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay của mình khi trông thấy Elena quấn quanh Stefan như một con rắn duyên dáng dài thượt , áp mồm cô vào cổ hắn và Stefan thì hếch mặt lên trời , hai mắt nhắm nghiền.

Với tình yêu dành cho tất cả quỷ sứ nơi địa ngục, tại sao họ không dừng cái trò này lại ?

Và đó là lúc anh nhận ra không chỉ có mình anh đang tọa trên cái cây tiện nghi , được lựa chọn cẩn thận này.

*Q.E.D : viết tắt của cụm từ Latinh ‘ quod erat demonstrandum’ , có nghĩa là : mọi chuyện tất nhiên là thế.

Có kẻ khác đang ngồi yên lặng ngay bên cạnh anh trên chạc cây.Chúng hẳn đã xuất hiện khi anh đang bị phân tâm bởi cảnh tình tứ và cơn tức giận của mình,nhưng chỉ thế thôi cũng đã chứng tỏ chúng thật sự mạnh.Trong hai thế kỉ trở lại đây chưa kẻ nào làm được chuyện này.Mà có lẽ là ba thế kỉ cũng nên.

Cú shock khiến anh té nhào khỏi chạc cây, không huy động được khả năng lơ lửng trên không của vampire.

Một cánh tay dài ngoằng vươn tới chộp được anh , kéo anh về an toàn , và Damon nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào một cặp mắt màu vàng ánh lên vẻ cười cợt.

Anh truyền đi thông điệp :“Mày là thứ quái quỉ gì vậy?” mà không lo bị phát hiện bởi đôi tình nhân trong ánh trăng kia. Một con rồng hay một quả bom nguyên tử giáng xuống bây giờ cũng không làm họ chú ý nổi ấy chứ.

Kẻ kia đáp lại “Ta là ‘thứ quái quỷ’ Shinichi” . Mái tóc của hắn là thứ kì lạ nhất mà Damon từng nhìn thấy gần đây.Chúng mượt,bóng và màu đen ngoại trừ những lọn màu đỏ không đồng đều trên đỉnh đầu.Ánh mắt hắn toát lên vẻ ngạo mạn bất cần rồi đôi mắt và cả những búi dài thượt thẳng thớm quấn quanh cổ hắn dần chuyển sang màu đỏ.Trông chúng giống như những lưỡi lửa đang nhảy múa và loe ra ở phía đuôi, hình dáng phục trang này càng tô điểm thêm câu trả lời của hắn : “Ta là ‘thứ quái quỷ’ Shinichi” . Nếu ai đó có thể tự xưng là quỷ sứ đến từ địa ngục thì đó chính là tên này.

Mặt khác , đôi mắt của hắn lại có màu vàng nguyên chất như đôi mắt của một thiên thần.

“Hầu hết mọi người đều đơn giản gọi ta là Shinichi …” – hắn thêm vào một cách nghiêm túc rồi lại nháy mắt với Damon để biểu thị rằng chuyện vừa rồi chỉ là một lời nói đùa – “Giờ ngươi đã biết tên ra.Ngươi là ai?”

Damon chỉ yên lặng nhìn lại hắn .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.