Mối Hận

Chương 69: Tác thành




Trong trăm vạn núi non tại Nam Hoang cũng không biết ẩn tàng bao nhiêu bí mật, vô tận truyền thuyết thần thoại từng ở chỗ này truyền ra, vì hậu nhân để lại không ít cố sự hoặc mỹ lệ hoặc kinh khủng.

Lúc này, ba vị thanh niên cao thủ tuyệt đỉnh Nam Hoang hầu như không hẹn mà cùng kết thúc quá trình tu luyện của họ, từ ba hướng khác nhau chia thành ba đường trở về, mục tiêu Thiên Đế thành!

Ngũ Hành Phong tới từ phương bắc mà theo một số tin tức kể lại, ngoài ra còn có hai đại thanh niên cường giả phương bắc trước sau cũng đi tới Thiên Đế thành, muốn tới ước chiến với người mạnh nhất trong thế hệ thanh niên Nam Hoang.

Vũ Văn Phong, Độc Cô Kiếm Ma, ngay cả nam tử anh tuấn tóc lam kia cũng vì bọn họ mà xuất hiện.

Trận thi đấu đấu thú tới gần, cũng là tới gần thời khắc đại quyết đấu của tu giả tuyệt đỉnh trong thế hệ thanh niên, trừ Nam Hoang, ngoài phương bắc ra, biết đâu còn có thể gặp phải thanh niên tài năng xuất chúng tại khu vực khác của Trường Sinh đại lục bao la.

Không thể nghi ngờ, tiếp theo sẽ là một hồi gió lốc bao phủ Thiên Đế thành, trận thi đấu đấu thú, bát phương một hồi vân động e rằng sẽ biến thành một trận thi đấu lớn giữa các tu giả.

Tranh đấu bắt nguồn từ người, trận thi đấu đấu thú do người dựng lên, đấu thú cũng là đấu người!

Thế hệ thanh niên tinh thần trở nên phấn chấn bồng bột, bọn họ đối kháng sẽ vô cùng hấp dẫn mọi người, có thanh niên cường giả tính mệnh như ánh sao băng ngắn ngủi mà mỹ lệ, có thanh niên cường giả đã định trước như hằng tinh vĩnh cửu cùng với ánh sáng rực rỡ, bọn họ tử vong cùng với quật khởi không người nào có thể ngăn cản, người thắng bây giờ biết đâu vài chục năm sau chính là vương giả của một vùng đất, vài chục năm sau kết cấu của các thế lực lớn bây giờ e rằng sẽ khai sơ ra.

Hải Vân Thiên đã rời đi, Tiêu Thần một mình lẳng lặng suy tư rất lâu, Hải Vân Thiên tiết lộ tin tức khiến hắn cực kỳ bất ngờ, hắn đã quyết định "giảng hòa không nguyên tắc", để bọn họ tha hồ hiểu sai đi. Có lẽ hắn cần phải chủ động dẫn dắt hiểu lầm của bọn họ hơn nữa, có một thân phận như vậy thật rất trọng yếu!

Chỗ ở tuy rằng bố cục không lớn, nhưng cách thức sắp xếp của khu vườn vẫn đẹp ý như cũ, Tiêu Thần đang dạo mát, đi ngang qua vài toà đình đài trong sân, băng qua một phiến giá đỡ cây đậu tía, bước lên cây cầu nhỏ cẩm thạch. Vài toà đá thú vật trong miệng cuồn cuộn chảy ra nguồn nước trong vắt, hội tụ vào hồ trong cây cầu nhỏ.

Bỗng dưng, ánh mắt Tiêu Thần ngừng lại, hắn kinh ngạc thấy được tiểu ô quy mai trắng chạy mất.

Dưới cây cầu nhỏ hình vòm cẩm thạch, một con rùa nhỏ mai trắng đuổi theo một đám cá vàng đang bơi lội vui vẻ.

Khiến Tiêu Thần cảm thấy kinh ngạc chính là nắm tay lớn của tiểu ô quy bơi lội có hình dạng thực sự tuyệt không giống loài rùa, ngược lại giống một tinh linh mang mai rùa, động tác hết sức nhẹ nhàng và tự nhiên.

" Đây là. . ."

Sau cùng càng khiến Tiêu Thần ngẩn người chính là cái bụng nó lại có thể hướng lên trời, thích thú tại trong ao bơi ngửa. Bốn móng vuốt con rùa nhỏ hết sức nhẹ nhàng, không có một chút vụng về.

" Đây. . . là rùa sao?" Tiêu Thần tựa như có chút không tin vào việc trước mắt, con rùa nhỏ giảo hoạt lại quá cổ quái như vậy! Cho đến khi nhìn chăm chú kỹ càng mất mấy phút hắn mới không tự giác bật cười.

Khi Tiêu Thần thử vớt nó lên nhưng lại thất kinh, con rùa nhỏ mai trắng lóe lên như một tia điện quang, nhẹ nhàng lay động một chút bắt đầu chạy trốn, tốc độ nhanh không thể tưởng. Kha Kha cùng với Tiểu Quật Long thử bắt nó vài lần cũng không có kết quả. Quả thực có thể dùng hình dạng đến vô ảnh đi vô tung để miêu tả.

Mà khiến Tiêu Thần khiếp sợ chính là thần xích sắt đen kia vậy mà không hề khóa nó lại, từ trên mai rùa rơi ra trên búp hoa sen trong hồ.

Con rùa nhỏ mai trắng giảo hoạt mà nhìn hắn, tựa như đang cười, không sai, chính là cười, tuyệt không khẩn trương sợ hãi!

" Tại sao có thể như vậy, cái quái gì xảy ra vậy?"

Cho đến khi, ba bộ khô lâu đi tới không ngừng khoa tay múa chân. Tiêu Thần mới hiểu được cái gì xảy ra, bởi một lần Tiểu Quật Long bị trọng thương gục xuống, con rùa nhỏ mai trắng này đã uống rất nhiều tiên huyết chảy ra của Tiểu Quật Long, sau đó thì giảo hoạt như vậy mà chạy đi, lần nữa xuất hiện thì cái xích kia đã rơi ra.

Tiêu Thần vô cùng kinh dị, thoáng suy tư, sau đó như hướng tới người khác nói chuyện. Thản nhiên tự đắc tại trên cầu đá hình vòm dò hỏi con rùa nhỏ mai trắng. Nói: " Tiểu Tặc ngươi đã tự do rồi, thế nào lại chạy trở về?"

Tiêu Thần thoạt nhìn tuy rằng rất bình tĩnh. Nhưng trong lòng bốn bề lại dậy sóng, dù sao dựa theo suy đoán có thể đó là phong ấn của long! Bây giờ, bản thân đã đạt được tự do nhưng mà cuối cùng cũng không có khôi phục lại nguyên trạng long thể, không phải lo nó lực phá hoại mạnh mẽ.

Nhẹ nhàng nhoáng một cái, nắm tay lớn của con rùa nhỏ mai trắng như vượt qua không gian, xuất hiện trước mắt hắn, sau đó giảo hoạt như vậy tại trên bảng đá khắc ba cổ tự.

Điều này làm cho đôi mắt tiểu thú trắng muốt Kha Kha trợn tròn lên, sau đó tiểu thú vươn móng vuốt lông lá gắng sức xoa nhẹ đôi mắt to sáng rực của mình, Tiểu Quật Long đồng dạng cũng lộ ra thần sắc giật mình.

Trố mắt đứng nhìn! Nhìn hình dạng bút họa cổ lão của nó, cực kỳ giống thượng cổ thần văn trong truyền thuyết, Tiêu Thần vừa vặn nhận thức một chữ "Long" từ xưa đến nay tới nay chưa bao giờ thay đổi qua.

Quan sát khoảng thời gian rất lâu, Tiêu Thần giật mình thì thầm: " Ta . . . là. . . Long"

" Ngươi. . ."

Khi Tiêu Thần hoài nghi suy nghĩ ra ý tứ khác của hai chữ thì nhất thời lộ ra bộ dạng không thể tin nổi, dù tâm cảnh hắn cùng với ngày trước không giống nhau lắm đã đề thăng rất nhiều, nhưng vẫn nhịn không được mà chấn kinh.

Hoá ra suy đoán được chứng minh là đúng!

Nhẹ nhàng loáng một cái, con rùa nhỏ mai trắng tại trên cây cầu vòng cung lót đá cẩm thạch lưu lại một cái tàn ảnh biến mất.

Sáng sớm ngày thứ hai, có người tới bái phỏng, là một lão nhân tóc bạc mặt hồng hào, rất khó suy đoán tuổi tác của lão, có lẽ chỉ khoảng năm sáu mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ lại giống như đã ngoài trăm tuổi, tuy là một lão nhân nhưng đôi mắt thâm thúy như đại dương.

Lão nhân này đặc biệt bất phàm, đây là cảm nhận trực tiếp của Tiêu Thần. Hắn suy đoán có lẽ là gia chủ hoặc trưởng lão của một thế lực lớn nào đó, quá nửa là vì thân phận của hắn mà đến.

Sau khi lão nhân nói rõ mục đích đến, Tiêu Thần phát hiện ra hắn đã đoán sai, lão nhân căn bản không phải vì hắn mà đến, dĩ nhiên là vì Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương mà đến.

" Ta là một gã linh sĩ, đối với sinh mệnh linh thuật rất có nghiên cứu, ta muốn thường xuyên cùng với ba bộ khô lâu câu thông . . . . . ."

Lão nhân rất nhã nhặn, khéo léo biểu đạt ý tứ của mình, tuy rằng nói là muốn cùng với ba bộ khô lâu câu thông nhưng Tiêu Thần dường như cảm giác lão nhân dường như muốn nhận đồ đệ, hắn hình như nổi lên tấm lòng ái tài, không sai, chính là ái tài! Cái thần tình loại này đúng là không thể che giấu nổi.

Tiêu Thần có chút kinh ngạc, việc này... lão nhân thấy vừa ý chỗ nào trên ba bộ khô lâu nhỉ?

Linh quang lóe lên, lão nhân dĩ nhiên có thể cùng với ba bộ khô lâu trực tiếp tiến hành đối thoại bằng linh hồn!

Kết quả không hồi hộp nhiều, ba bộ khô lâu muốn cùng lão nhân cùng đi tu hành.

" Ngươi không nên lo lắng, nếu như ngươi muốn thấy bọn nó, bất cứ lúc nào có thể đi tới đối diện Học viện Bắc Đẩu, ta ở tại bên trong học viện." Lão nhân mặt mang dáng tươi cười, nói: " Linh hồn của bọn chúng vô cùng cường đại, mấy ngày nay mỗi lần đến đêm khuya, ta dù một mình tĩnh tu vẫn có thể cảm giác được luồng chấn động, xuất phát từ hiếu kỳ mới tìm đến nơi này." Nguồn tại http://Truyện FULL

Nghe xong lão nhân kể lại vắn tắt, Tiêu Thần đã minh bạch chuyện gì xảy ra, hắn không có khả năng ngăn cản, đây là sự tình tốt, dựa theo cách nói của lão nhân, ba bộ khô lâu sau này có một ngày có thể sống lại, đây là một kỳ ngộ!

Sau khi lão nhân mang theo ba bộ khô lâu rời khỏi, mập mạp chết tiệt Gia Cát Lượng đến đây với vẻ mặt tươi cười, hắn nhìn bóng lưng lão nhân khi rời đi, nói thầm: " Tiêu huynh lão nhân kia là ai? Thế nào trong nhà ta lại có một bộ tranh vẽ chân dung rất giống nhỉ."

Sau đó, Hải Vân Thiên dung mạo tuấn mỹ cũng đi tới đây.

Sau khi bọn hắn nghe nói Tiêu Thần kể lại chuyện lão nhân kia, mập mạp kinh hãi suýt nữa cắm đầu ngã xuống.

" Vị lão nhân gia kia?! Đây... Khẳng định là lão, chính là người trong bức họa nhà của ta." Ngữ khí của mập mạp cực kỳ khẳng định.

" Rốt cuộc là ai hả?" Tiêu Thần bị hắn làm nổi lên hứng thú.

" Chỉ biết là lão ở tại Học viện Bắc Đẩu, là một gã linh sĩ tinh thông nghiên cứu sinh mệnh linh thuật, đã từng cứu mạng gia gia của gia gia của gia gia ta. (Ôi mẹ nó tác giả… demon -,-)

Hải Vân Thiên bị hắn quấy có chút hoa mắt, gia gia của gia gia của gia gia của hắn, đó là bao nhiêu tuổi rồi hả?!

Tiêu Thần đối với việc này đồng thời có cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn, hết sức vui mừng, ba bộ khô lâu dường như cùng đúng người.

" Tiêu Thần ngươi tốt nhất là cẩn thận một chút."

Hải Vân Thiên cùng với Gia Cát Lượng hướng Tiêu Thần lời khuyên nhủ, Hoffman cùng với Gia Cát Khôn tuy rằng bị phụ thân bọn họ quở mắng một phen, nhưng không có xác thực biết rõ thân phận trước kia của Tiêu Thần, không cho phép bọn họ rước lấy họa nữa, nhưng hai tên cặn bã kia làm sao có thể nghe theo khuyến cáo đây chứ, bí mật triệu tập bộ hạ muốn hướng Tiêu Thần hạ thủ.

Sau đó hai người rời đi.

Sau đó, Tiêu Thần mang theo Tiểu Quật Long cùng với Kha Kha bay về phía rặng núi bên ngoài Thiên Đế thành. Hắn muốn tiếp tục tu luyện, chuẩn bị sau khi trở về sẽ thu thập hai tên bại hoại kia.

Quyết định này suýt nữa làm Hoffman cùng với Gia Cát Khôn nghẹn chết! Thật vất vả an bài được, nhưng tìm không được người, tựa như quả đấm dùng sức rất nhanh, nhưng phát hiện ra tiếp xúc với không khí, mất dáng của đối thủ.

Nỗ lực nhưng không tìm ra, mấy ngày kế tiếp, Hoffman cùng với Gia Cát Khôn phiền muộn muốn học máu, rất là bực bội.

Tại trong rừng núi hoang, Tiêu Thần đuổi theo Kha Kha cùng với Tiểu Quật Long chạy vào trong dãy núi nguyên thủy, chính hắn tĩnh tọa tại một thác nước thật lớn, xích lõa nửa người trên, mặc cho dòng nước xiết ba nghìn thước ầm vang như tiếng sấm đổ xuống từ trên sườn dốc nện lên trên thân thể màu đồng cổ của hắn.

Thác nước lớn cao ba nghìn thước, treo trước vách đá dựng đứng, dòng nước xiết màu trắng như thiên quân vạn mã lao nhanh về phía trước, đinh tai nhức óc. Từ độ cao như vậy, lực đánh xuống phía dưới đúng là không thể tưởng tượng, nhưng Tiêu Thần tựa như tảng đá không chút sứt mẻ, thác nước vĩ đại như luyện tập thiết chùy không ngừng nện lên thân thể hắn, từng đợt quang hoa óng ánh từ trong thân thể màu đồng cổ của hắn lóe ra.

Mười ngày, sừng sững bất động!

Tiêu Thần không chỉ có luyện thể, lại thêm luyện tâm, tâm như nước dừng lại trong tiếng thác đinh tai nhức óc, thần thức cô đọng cùng thăng hoa.

Ngày thứ mười một, Tiêu Thần mở mắt, ánh mắt sắc bén bức nhân tựa như đao phong, thân thể màu đồng cổ lóe ra hào quang rực rỡ, một tiếng hét trong trẻo, tóc dài đen nhánh cuồng loạn vũ động vùng lên, thác nước lớn bay thấp xuống trong sát na lại chảy ngược lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.