Mối Hận

Chương 63: Sự thật




“Kimiko-chan, hôm nay đã là học sinh trung học rồi. Ở trường mới phải quan hệ tốt với bạn học nhé, cố lên.” Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của bà mẹ loli, tôi không khỏi thở dài, trường học mới kia sao, rất đáng sợ…”Vâng, vâng, con đi học đây. Bố, mẹ, chị, tạm biệt.”

Tên tôi ở thế giới này là Nakamura Kimiko, năm nay 15 tuổi, học sinh trung học năm thứ nhất, kế thừa mái tóc quăn màu lá cọ của mẹ và đôi mắt xanh biếc của bố. Kế tiếp, xin giới thiệu với mọi người một chút về người nhà của tôi, cả nhà tôi đều rất dịu dàng, danh xứng với thực… (Tác giả Phi: nghĩa là người trong nhà đều rất dịu dàng, trừ bỏ cô!

Mẹ là Nakamura Chie, là người phụ nữ trung niên điển hình của sự vọng tưởng về lãng mạn, trước khi kết hôn là tiếp viên hàng không, sau khi sinh chị thì chỉ ở nhà làm nội trợ. Sau khi sinh tôi, thì trích nguyên lời nói của bà ấy là “Cảm thấy bản thân mình là một người phụ nữ cực kỳ hạnh phúc, quyết định không thể lãng phí hạnh phúc như thế, muốn đem sự nhân từ và hi vọng của Thượng Đế trao cho nhiều người hơn nữa!” Vì thế liền trở thành một tác giả ngôn tình lãng mạn, tiếp tục dùng những câu văn tình yêu ngọt ngào, tạo nên ‘Thiện nam thiện nữ đầy thế gian’. (Tác giả Phi: trong lòng Kimiko lại nghĩ như thế này: độc hại nam đần và nữ ngốc đầy thế gian!)

Bố là Nakamura Shunseki, bề ngoài rất giống Aizen Sousuke. Khi tôi còn là trẻ con, lúc mở mắt nhìn thấy bố liền sợ tới mức ngây dại: Aizen sama! Tôi xuyên đến Bleach? Tôi ở đâu? Hueco Mundo? Chẳng lẽ ông trời muốn tôi đến đây làm nhân vật phản diện sao? Ngay tại lúc tôi miên man suy nghĩ, mẹ Nakamura Chie thân ái lên tiếng: “Anata, anh xem, cô con gái nhỏ của chúng ta rất thích anh đấy, nhìn thấy liền nín khóc ngay. Ha ha!”

Anata? Cô con gái nhỏ? Tôi trở thành con gái của Aizen sama? Một đôi bàn tay to ấm áp ôm tôi lấy, “Aizen sama” dùng đôi mắt màu xanh dịu dàng nhìn tôi. A! A! Tuyệt… đôi mắt màu xanh? Aizen sama có đôi mắt màu nâu nhạt chứ. “Chie, đặt tên con gái nhỏ đáng yêu này là Kimiko đi, thật sự là một thiên sứ bé nhỏ. Từ nay về sau anh sẽ lại có hai thiên sứ nhỏ, ngẫm lại vài năm sau hai chúng ta mỗi người nắm tay một con gái xinh đẹp, chúng ngọt ngào gọi anh là bố… ( đằng sau lược bỏ 2000 chữ )” nhìn người đàn ông dài dòng này, tôi xác định người này tuyệt đối không phải Aizen sama cường thế. Đây là bố tôi, một nha sĩ, một người dịu dàng làm nghề nghiệp đáng sợ…)

Chị tên là Nakamura Kuyou, lớn hơn tôi 5 tuổi, khác với tôi là chị có đôi mắt màu tím của mẹ và màu tóc thẳng màu nâu đậm của bố. Hiện tại chị ấy đang học đại học Tokyo, khoa quốc văn, là một người chị kiên cường mà dịu dàng! Tôi thích chị nhất!

Kết thúc nhớ lại, tôi đến trường học. Nhìn nơi mà ba năm tiếp theo sắp gắn bó, tôi hít sâu, hít sâu lại hít sâu. Trên cánh cửa cổng trường to lớn màu vàng huy hoàng, khí thế hùng vĩ cao ngất đến tận mây có viết: học viện Hyoutei. Sớm đã biết mình đang ở thế giới “Hoàng tử Tennis”, nhưng không muốn cố ý đi vào thế giới của các hoàng tử, bởi vì tôi muốn có một cuộc sống riêng của mình, hơn nữa không muốn tận lực chứng minh sự tồn tại của bản thân mình. Sau khi tốt nghiệp học viện nữ sinh trung học cơ sở ―― St. Malina của Kanagawa, chuyển nhà đến Tokyo, kết quả bị cha mẹ an bày đến nơi điên cuồng nhất của thế giới “Hoàng tử Tennis” – Hyoutei, mà tôi lại vừa đúng cùng tuổi vơi các hoàng tử…3

Điệu thấp, điệu thấp, tôi thầm mặc niệm đi vào phòng học năm nhất ban 4.”Buổi sáng tốt lành, các bạn học, hoan nghênh mọi người đến bộ trung học phổ thông của học viện Hyoutei. Tôi là Ishikawa Miyuki, trưởng ban của mọi người, hi vọng về sau chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ! Bây giờ mời mọi người theo trình tự tiến hành tự giới thiệu, ba năm sau này cùng nhau học hành vui vẻ.” Vị trưởng ban này thật là một người có sức sống, rất đáng yêu.

“Xin chào mọi người, tớ tên là Hirai Mai, tốt nghiệp trung học cơ sở của học viện Hyoutei, à… ừm… sở thích của tớ là thể dục nhịp điệu, về sau nhờ mọi người giúp đỡ.” vóc người của Hirai Mai rất cao, có 170 đi, vẻ ngoài rất có khí thế, nhưng giọng nói nghe qua không tự tin lắm, còn mặt đỏ.

“Matsumoto Yuki, nhờ mọi người giúp đỡ.” Một cô gái rất lạnh lùng, bề ngoài thật đáng yêu, thật chibi, tả thế nào cũng không đủ.

“Ha ha, Oshitari Yuushi, các vị tiểu thư mỹ lệ, rất vinh hạnh được quen biết mọi người.” Không phải chứ, thiếu gia Oshitari cậu giới thiệu thì giới thiệu đi, làm gì phải dùng ánh mắt như dói ý đồ quyến rũ nữ sinh của lớp chứ, nhìn xem, nhìn xem, lớp học hiện tại đều bị ô nhiễm~ing, ánh mắt các nữ sinh đều phóng ánh sáng xanh! Nhưng cũng may, không xui xẻo, ít nhất không cùng ban với vị đại thiếu gia hoa lệ kia.

“Xin chào mọi người, tớ là Nakamura Kimiko, đến từ học viện St. Malina của Kanagawa, sau này nhờ mọi người giúp đỡ.” Mỉm cười nói xong, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Các nam sinh trong lớp học đều vụng trộm nhìn tôi, có một số người còn nhẹ giọng thảo luận: “Là từ trường ngoài đến, thoạt nhìn rất dịu dàng đấy.” A? Thì ra nhiều người ở đây đều là từ bộ trung học cơ sở Hyoutei mà đến sao, một học sinh trường ngoài hi hữu đến vậy sao? Sắc mặt nhu hòa nhìn chung quanh: một ánh mắt lạnh lùng, đó là tiểu thư Matsumoto Yuki đáng yêu mặt lạnh, lễ phép gật gật đầu về phía cậu ấy; một ánh mắt ngượng ngùng rình coi, đó là tiểu thư Hirai Mai mặt đỏ, tính cách và hình tượng không hợp nhau, thân thiện mỉm cười về phía cậu ấy, mặt cậu ấy càng đỏ hơn, hoảng loạn đáp lễ; một ánh mắt có tính xâm lược, quả nhiên, là tên Kansai Ookami vĩnh viễn đang kỳ động dục, coi thường.

“Đúng là buổi khai giảng không hoa lệ, ne? Kabaji?”

“Wushi “

Làm sao có thể! Thật là xui xẻo!! Ở cửa, nhân vật dáng vẻ hoa lệ lệ đang tiêu sái đi tới chính là ‘hoa’ Hyoutei ―― Atobe Keigo!

“Sau này liền chìm đắm trong phong thái hoa lệ của bổn đại gia đi! Phách!” Còn đánh cái búng tay, thật là… “Kabaji, đi lên lớp đi, hm?”

“Wushi “

Người ta Kabaji có dễ dàng sao, phải chạy về bộ trung học cơ sở, đúng là đại thiếu gia nhà tư bản vạn ác. Thở dài, thở dài, cuộc sống trung học phổ thông của tôi bắt đầu bằng tình cảnh bi thảm như vậy đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.