Mối Hận

Chương 57: Rơi vào ngục tối




Thế này mà sống chung một chỗ, chắc chưa đến ba ngày đã một trận nhỏ, năm ngày tung ngói rồi đi!

Thành công thông quan Lục Dị cốc, thuận lợi thăng lên cấp 61. Số cấp này so với thời gian cậu chơi mà nói đã là rất không tồi. Nếu không có nhiệm vụ lễ Trung thu, chắc hẳn ít nhất còn phải tốn mười ngày nửa tháng.

Thật ra, tốc độ thăng cấp ở [Sơn Hà] không nhanh lắm. Ở trong trò chơi, ngày qua ngày quả thật rất chân thực. Nhưng trên thực tế lại không chậm, bởi vì trong trò chơi một ngày chỉ bằng một giờ trong hiện thực. Có vài người vội vội vàng vàng thăng cấp rồi tiến vào trận doanh chiến, đương nhiên cũng có nhiều người suy nghĩ như Tiểu Ngư, muốn trong trò chơi cảm nhận nhạc thú.

Lần đánh bản này có khác biệt rất lớn so với những lần trước. Thật vất vả, giờ phút nào cũng phải đề cao cảnh giác. Cho nên tuy Tiểu Ngư rất vui vẻ vì bào đinh được một con heo hoàn chỉnh, hưng phấn cũng cao hơn lần trước một ít. Hơn nữa, tính tính thời gian, bây giờ bọn họ out game ăn cơm chiều cũng hơi lố chút rồi.

Rời trò chơi, hẹn ngày mai gặp nhau, Tiểu Ngư sau khi logout liền thở phào một cái. Giương mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tường, rõ ràng chỉ mới vài tiếng, nhưng đã trải qua vài ngày. Không thể không cảm thán, thật làvừa căng thẳng vừa kích thích vừa mệt chết đi được nha!

Kiều Lân tháo mũ giáp xuống, xoay người ôm Tiểu Ngư vào lòng. “Mệt không? Lần đầu tiên đi bản lớn như vậy, vất vả em rồi.”

Hiểu Ngu cũng gỡ mũ giáp xuống, quay đầu nhìn Kiều Lân mỉm cười: “Nhưng thật kích thích, nhất là lúc sờ thi thể BOSS. Nếu được thứ tốt sẽ có cảm giác rất thành tựu.”

Tay Kiều Lân nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Tiểu Ngư một cái: “Em không phải sờ thi thể tiểu quái được đồ nát cũng thấy rất thành tựu à?”

Hiểu Ngu chụp tay đối phương, hừ một tiếng: “Tất nhiên! Đồ rách anh không thích tôi thích! Một đồng cũng là từ túi mình ra. Ở phó bản, thùng tốt đều đã cống nạp cho anh hết rồi còn đâu!”

Ông chủ Kiều vui vẻ: “Nhóc tham tiền! Ông xã có tiền, không phải đều là của em sao.”

Hiểu Ngu khinh thường: “Tôi lấy tiền anh làm gì. Tôi có tiền!”

“Thế người có tiền có đói bụng không? Muốn ăn gì nào? Hay là chúng ta ra tiệm ăn?” Kiều Lân cười hỏi.

Hiểu Ngu thở dài: “Tôi lười nhúc nhích, không biết có phải do chơi quá căng thẳng không, out trò chơi xong mất hết cả sức lực. Tôi không muốn ra ngoài ăn. Trong tủ lạnh còn không ít thứ mà.”

Kiều Lân gật đầu: “Được rồi. Muốn ăn gì thì nói, ông nhà em sẽ làm!”

Hiểu Ngu cũng không nói thêm, dù sao cậu biết mình có giả bộ, tranh cãi cũng đấu không lại tên Kiều Lân này. “Gì cũng được. Tôi muốn hai món một canh, một tô cơm lớn. Hừ hừ, trong trò chơi hầu hạ đám ăn tạp kia, ra ngoài cuối cùng cũng có người hầu hạ! Thích quá!”

Thò đầu hôn môi Tiểu Ngư một cái, ông chủ Kiều cảm thấy bầu không khí thật vô cùng hạnh phúc, vô cùng an lành. “Ừm, bà xã đại nhân của anh chờ đây, nửa tiếng, bảo đảm hai món một canh một tô cơm lớn sẽ cùng dâng lên!”

Một canh hai mặn của ông chủ Kiều cực kỳ đơn giản. Nhưng cũng rất phù hợp với khẩu vị Tiểu Ngư. Anh phát hiện mấy ngày vừa rồi trong trò chơi, trừ hôm đầu tiên là thịt cá, hai ngày còn lại toàn là lấy thanh đạm làm chủ. Có lẽ dạo này ăn quá nhiều đồ ngon, bé con cảm thấy ngấy, nên anh làm dưa leo trộn tương mè, đổ thêm giấm chua và đường, lại thêm chút muối ăn với cơm là vô cùng mỹ vị. Canh gà ninh nấm Khẩu Bắc, mặc dù mức độ hòa tan canh gà hơi kém chút, nhưng so với cách nấu nhà anh lại nhẹ hơn. Quan trọng là cây nấm Khẩu Bắc này là anh mang về từ nông trường, vừa tươi vừa ngon. Món canh cuối là canh rong biển giăm bông trứng, lại lấy cát phấn thêm vào canh cho đặc, vậy là tuyệt đối vừa mềm mịn vừa thơm.

Nhìn hai món một canh và một tô cơm đầy trước mặt mình, Hiểu Ngu chưa ăn tâm đã ngọt ngào: “Sau khi cha mẹ qua đời, cũng chỉ có một nhà bác Phùng lo lắng chuyện ăn uống của tôi. Tuy cũng thường xuyên thưởng thức tay nghề bác Phùng thím Phùng, ăn tết nghỉ lễ cũng cùng một chỗ, nhưng khi nhìn một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, tôi vẫn rất hâm mộ. Tôi vẫn thường nghĩ, tương lai mình nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc, có thể mỗi ngày ăn cơm xem tivi với người nhà, trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng cãi nhau cũng tốt. Lân, anh nói xem, chúng ta có thể như vậy không?”

Kéo ghế ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, Kiều Lân cười lắc đầu: “Những điều em nói anh không thể cam đoan. Bởi vì anh không muốn cãi nhau với em, dù sau này em quậy phá vô lý đi chăng nữa, anh cũng sẽ nhường nhịn em, dỗ dành em. Vậy em có thể cảm thấy tốt hơn không?”

Đôi mắt Hiểu Ngu chớp đỏ: “Tôi cần gì anh nhường, để anh dỗ! Anh đừng có dùng mấy chiêu số anh đối phó đám con gái khi trước lên trên người tôi. Tôi lớn như vậy rồi chẳng lẽ còn không phân biệt được phải trái đúng sai à? Anh mới vô lý! Đúng, là anh, cả ngày nói hưu nói vượn, chốc lại giảo hoạt, còn mặt mũi nói tôi vô lý?”

Kiều Lân lập tức nhận sai: “Phải phải phải, anh nói sai rồi, là anh vô lý. Tiểu Ngư nhà chúng ta là người biết đúng sai biết giảng đạo lý nhất.”

Hiểu Ngu bĩu môi: “Đồ khoác lác! Quên đi, không so đo với anh, nhanh nhanh ăn, canh mà nguội thì tanh lắm.” Vì thế vội vàng múc một muỗng cho vào miệng. Hmmm!! Bát canh này chẳng kém gì tay nghề của cậu nha! Xem ra sau này mình có thể thường xuyên lười biếng không làm cơm rồi, hehe.

Sờ sờ mặt Tiểu Ngư, Kiều Lân cũng húp một ngụm. Trình độ đương nhiên không tồi, món canh này mẹ anhthích ăn nhất, bản thân anh vì muốn Lão Phật gia vui vẻ, năm ấy đã rất dày công khổ cực! Không ngờ món canh này chẳng những được Thái hậu thích, Hoàng hậu nương nương cũng thích luôn, đây thật sự là đại hạnh của trẫm, đại hạnh của thiên hạ! [Được rồi pa!!]

Đêm này hai người ngủ tương đối an ổn, Hiểu Ngu thật có chút mệt mỏi. Nửa buổi sáng lên bếp, buổi chiều lại đánh phó bản nửa ngày cường độ cao, lại được ông chủ Kiều thốt lời ngon tiếng ngọt, bằng không cũng sẽ không ngủ ngay. Nhưng lại khổ cho anh bạn nhỏ hưng phấn tràn đầy của ông chủ Kiều, có điều không sao, Kiều Lân đồng chí biết Tiểu Ngư nhà mình đã thừa nhận quan hệ với anh, còn cái gì quan trọng hơn nữa chứ. Anh đương nhiên rất muốn, nhưng họ còn có cả đời, bây giờ nhịn một chút, tốt nhất là nhịn đến độ Tiểu Ngư biết, nhịn đến độ Tiểu Ngư thấy không đành lòng, ấy mới là tốt nhất. Chút nhẫn nại trước hôn nhân đánh đổi phóng túng về sau, vậy không phải là rất có lời à?

Thương nhân mà, lúc nào cũng phải tính toán giá cả, chuyện này cũng không ngoại lệ. Tóm lại là Tiểu Ngư Nhi nằm trong tay gian thương rồi… Chậc chậc chậc…

Hôm sau, hai người xuất phát sớm đi ăn tiệc. Bởi vì Khâu Phong gọi điện bảo hắn và Khâu Phong chiều sẽ lái xe tới Z, Trình Đại Hổ muốn mời hai người họ ăn một bữa cơm.

Bọn họ rất thích chuyện có người mời khách. Nhất là đòi Trình Đại Hổ bỏ tiền một chút luôn là tâm nguyện của ông chủ Kiều. Giờ tâm nguyện đã được đền đáp, nhất định phải dặn Tiểu Ngư nhà mình lát nữa ăn thật nhiều món ngon. Về điểm này, Tiểu Ngư vẫn luôn rất có chừng mực. Mấy bạn hỏi chừng mực là cái gì? Đương nhiên là sờ soạng đến mấy món ngon mình ngày thường ăn không được chứ sao! Lân bảo Trình Đại Hổ là kẻ có tiền, trước khi y và Khâu đại ca cưới nhau, nếu không xẻ vài miếng thịt, sau này y sẽ không xem “người nhà mẹ đẻ” đây ra gì. Tuy luôn cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng, nhưng cậu cũng chỉ có thể tin như vậy. Hấp dẫn của ẩm thực rất vĩ đại mà.

Chỉ tiếc hiện thực khiến các tính toán của ông chủ Kiều thành công cốc. Chỗ Khâu Phong đề nghị chính là một quán lẩu, hơn nữa lại còn là quán lẩu tự phục vụ.

Kiều Lân hận đến nghiến răng, mà Hiểu Ngu lại vô cùng vui vẻ. Phải biết, tuy là quán lẩu tự phục vụ, nhưng giá chỗ ngồi cao tới bốn trăm đồng. Hơn nữa, nơi này cái gì cũng có, hải sản rau quả tươi mới đầy đủ mọi thứ, thịt tươi non muốn gì có đó, nhìn thế nào cũng thấy còn tốt hơn những nhà hàng xa hoa đắt đỏ lại không dám ăn mạnh đi! Ít ra bản thân cậu cho rằng như vậy.

Trông Tiểu Ngư Nhi nhà mình phấn khích một dĩa lại một dĩa, ông chủ Kiều liền bình thường trở lại. Thằng bạn nối khố trước nay đều một loại có chồng “quên” anh em, anh cũng hiểu nỗi lo lắng của Khâu Phong. Dẫu sao, một ngày chưa hoàn toàn nắm chắc Trình Đại Hổ có thật tâm thật lòng cùng hắn đi hết một đời, với cá tính của Khâu Phong cũng sẽ không để Trình Đại Hổ tiêu xài quá trớn. Đây không phải thay đối phương tiết kiệm cái gì, mà không mong muốn dính dáng quá nhiều tới tiền bạc. Cậu nhỏ nhà mình thì ngược lại, rõ ràng tiền gửi ngân hàng không ít, cũng là một tiểu tư bản có vài chỗ bất động sản, thế mà tới đây như chưa từng được tới, phấn khích đến như vậy. Nghĩ lại vừa cảm thấy vui vẻ, lại có chút đau lòng.

Khâu Phong nhìn Tiểu Ngư lột con tôm lớn, cười hỏi: “Hiểu Ngu à, em trước đây hiếm khi tới chỗ thế này à?”

Hiểu Ngu gật đầu: “Tất nhiên, bốn trăm đồng một người, em không thèm vô đây hoang phí. Muốn ăn lẩu thì tự làm, bếp cồn hay nhúng vân vân tôi đều có bí phương đặc biệt của mình. Đồ gia vị chỗ này rất đầy đủ, nhưng chất lượng còn kém chút chút. Có điều rau không tồi, món chính với mấy món chín này thì thảm quá. Cũng may hải sản tươi mới, dù ăn không trả tiền, nhưng cũng không đến mức lỗ nhiều.”

Kiều Lân rót một chén trà gừng táo đưa qua: “Ăn tiệc tự phục vụ cũng không phải là vì ăn ngon mà tới, nếu vậy không bằng đi ăn mì trộn tương còn ngon hơn. Nhóc tham tiền, ăn ít hải sản thôi, dạ dày em vốn đã không tốt, ăn nhiều rồi bị tiêu chảy thì khổ.”

Hiểu Ngu lập tức trừng mắt: “Hừ! Trên bàn ăn anh nói chút gì đó có lý được không? Tôi đã cho gừng, trong nồi cũng có chút nước gừng rồi, không sao đâu. Có điều trà uống rất ngon.” Nói xong tiếp tục gặm tôm.

Kiều Lân bóp trán: “Đây là dân ăn hàng, hay là đầu bếp đây. Ăn chậm một tí, lát nữa còn ăn đồ nóng lại càng không thích hợp.”

Hiểu Ngu lúc này nghiêm túc gật đầu: “Ừm. Có lý. Tôi đây ăn từ từ. Hơ? Ba người làm gì sao không động đũa? Ăn đi! Ăn không hết thì phí tiền! Chẳng đáng đâu.”

Trình Đại Hổ nở nụ cười: “Hiểu Ngu thật biết tính toán. Kiều Lân anh phúc khí thật tốt, có bà xã biết tính toán tỉ mỉ như vậy.”

Không đợi Kiều Lân lên mặt, Khâu Phong đã không vừa lòng: “Ý anh là tôi phá của tiêu xài, anh không phúc khí?”

Trình Đại Hổ vội vàng lắc đầu: “Không không không! Anh phúc khí hơn cả Kiều Lân, bà xã anh vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Lại còn giúp anh tiết kiệm tiền. Anh vốn không phải định đi nhà hàng Thịnh Hoa sao, em liền bảo chỗ đấy đắt lại không thực tế. Hiểu Ngu không thích gò bó, cho nên chọn nơi này. Em xem, mỗi bữa cơm đã thay anh tiết kiệm vài ngàn, sao lại phá của được.”

Khâu Phong vui vẻ, Kiều Lân lại không bằng lòng. “Tôi nói Tiểu Khâu này, bản sự ăn cây táo rào cây sung của chú cũng cao phết! Nhà hàng Thịnh Hoa đổi thành lẩu tự phục vụ, thật hay!”

Khâu Phong không cho là đúng: “Thế thì sao? Nơi này không thể ăn? Tiểu Ngư, chỗ này có ngon không?”

Hiểu Ngu bị hỏi đến á khẩu. Trong lòng buồn bực, hai người các người cãi nhau mắc mớ gì tới tôi. Có điều cậu cảm thấy, Thu tỷ tỷ vẫn không thể đắc tội. Thanh Ninh đã nói, Thu tỷ tỷ là nữ vương, nữ vương thì không thể chọc được. Cho nên mình chỉ có thể vứt bỏ Tiểu Hỉ Tử thôi. Chỉ cần mình trêu chọc lại, Lân sẽ không trách mình nữa. “Em thấy nơi này ăn rất ngon. Nhà hàng Thịnh Hoa em chưa đi, mắc quá, em cũng không biết có được không.” Xem xem, nói vậy cũng không sai đi. Ai, cũng khó trách, Lân và Khâu đại ca không thích nhau, nếu sống chung một chỗ, chưa đến ba ngày đã một trận nhỏ, năm ngày tung ngói rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Trình Đại Hổ và Thu tỷ tỷ đi gặp gia trưởng. Tiểu Ngư và ông chủ Kiều còn đang ân ái.

Lại nói tiếp, Trình Đại Hổ đã theo đuổi Thu tỷ tỷ rất nhiều năm trong trò chơi [theo thời gian trò chơi], coi như là lâu ngày sinh tình, tu thành chính quả .

Mà Tiểu Ngư và bệ hạ cũng quen biết đã lâu, đương nhiên cũng là thời gian trò chơi. Thật đáng mừng.

Chương tiếp theo là toàn món heo.

—————–

Ông Trình cong cũng lẹ quá đi :))) Chắc là tình yêu áp đảo luôn giới tính =v=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.