Mối Hận

Chương 39: Thuốc nổ vang trời, viện binh đến nơi




Tôi dừng xe ngoài cổng rồi lấy chìa khóa mở cửa nhà. Ở phòng ngoài thấy có đèn sáng. Lạ nhỉ, giờ này thường cả nhà đã ngủ say như chết.

Ôi lạy Chúa, đừng là Helen. Đừng để nó hiểu ra con đã ở đâu và làm gì.

Tôi biết chắc những chuyện tôi vừa mới làm đang in rõ mồn một trên mặt mình.

Có thể là Anna.

Đang ở trong bếp hiến tế một con dê, hay chuyện gì đó đại loại.

Bạn biết đấy, quấn cái chăn đẫm máu nhảy vòng quanh trong vườn, cầu kinh dưới ánh trăng, cắn đứt lìa cổ mấy con dơi còn sống nguyên, kiểu thế.

Tôi bước vào phòng. Cửa mở, mẹ xuất hiện, bố đứng ngay sau. Cả hai đều đang mặc đồ ngủ. Mẹ mặc cái đầm ngủ màu hồng bằng vải bông dày, mấy cái ống cuốn tóc màu cam chĩa chĩa ra trên trán. Cả hai trông trắng bệch, như đang bị sốc, như thể có chuyện gì đó khủng khiếp vừa xảy ra.

Mà đúng thế thật, tôi cho là thế, nếu bạn ám chỉ cái sự hơi hớ hênh của tôi.

- Claire! - mẹ kêu lên. - Đội ơn Chúa, con về rồi!

- Có chuyện gì? - tôi thảng thốt hỏi. - Chuyện gì?

- Claire, vào ngồi xuống đây, - bố tiếp lời. Ruột tôi thắt lại.

Có chuyện gì đó kinh khủng đã xảy ra.

- Kate hả mẹ? - tôi chụp tay bà. - Có chuyện gì xảy ra với con bé?

Đủ thứ cảnh khủng khiếp diễn ra trong đầu tôi.

Con bé bị đột tử trong cũi.

Bị bắt cóc.

Bị ngạt thở.

Helen đánh rơi nó.

Anna bỏ bùa nó.

Lỗi tại tôi cả.

Tôi đã bỏ nó.

Tôi đã bỏ nó chạy đi làm chuyện ấy với Adam.

Sao tôi lại có thể làm thế?

- Không, không, - mẹ từ tốn. - Không phải Kate.

- Vậy là ai? - những cảnh tượng khủng khiếp lại diễn ra trong đầu tôi.

Có chuyện gì xảy ra với các chị em tôi chăng?

Margaret bị tụi băng đảng ở Chicago giết hại?

Rachel mất tích ở Praha?

Anna kiếm được việc?

Helen đã xin lỗi chuyện gì đó?

- Là James, - mẹ thốt lên.

- James! - tôi sững sờ, từ từ ngồi xuống ni ghế. - Ôi trời ơi, James!

James.

Tôi đã không mảy may nghĩ đến anh trong khi cứ đinh ninh có chuyện không lành xảy đến với những người tôi yêu thương.

Trong khi tôi đang trên giường với Adam, □ chồng tôi đã gặp chuyện dữ.

Tôi là thứ đàn bà gì đây?

- James sao?

Cả hai ngồi nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng quan tâm lo lắng.

- Ôi nói cho con nghe đi! - tôi hét lên. - Nói cho con nghe!

Tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu nhất.

James đã bị tai nạn hoặc gặp chuyện gì đó trong khi tôi đang oằn người hưởng lạc thú với một người khác.

Tôi hiểu cuộc đời mình đã hoàn toàn chấm dứt.

Tôi không còn lựa chọn nào khác là ôm lấy kiếp độc thân. Thậm chí tôi có thể xin vào tu viện. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm.

Hình phạt dành cho tôi vì đã lên giường với người mình không yêu.

Còn sống được giây phút nào, tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ muốn gặp lại Adam.

Lỗi ở cậu cả.

Nếu tôi không lên giường với cậu, James đã hoàn toàn bình an vô sự.

- Nó đang ở đây, - mẹ nhỏ nhẹ.

- Ở đây! - tôi rít lên. - Mẹ nói là ở đây?

Tôi hoảng loạn nhìn khắp phòng, như thể chỉ chờ anh ta đột nhiên hiện ra sau tấm rèm hay dưới ghế sofa, mặc bộ vest chỉnh trang, miệng rít thuốc, cười mượt mà, nói câu gì đó như: “Vợ tôi đây rồi, nếu tôi không nhầm.”

- Mẹ nói anh ta đang ở trong cái nhà này? - tôi bấn loạn hỏi.

Đầu tôi quay mòng mòng như một con cù. Tại sao lại là lúc này? tôi tự hỏi.

Tại sao anh ta phải chọn ngay lúc này mà tái xuất?

Và muốn gì?

- Không, - giọng bà có vẻ khó chịu. - Con nghĩ bố mẹ để cho nó ở đây sau tất cả những chuyện ấy à? Không, nó gọi. Nó đang ở Dublin này, nguyên vẹn, nhưng ở khách sạn.

- Ồ, - tôi tưởng mình sắp ngất.

- Anh ta có muốn gặp con không?

- Dĩ nhiên là có, - bố nói. - Nhưng con không phải gặp nó nếu con không muốn.

- Jack, dĩ nhiên là nó muốn. Nếu không chúng nó sẽ giải quyết chuyện này thế nào? Nó còn con bé con nữa, ông nghĩ xem.

- Mary, tôi chỉ đang nói nếu nó không thể đương đầu với chuyện này thì mình cũng sẽ không ép nó. Mình sẽ giúp nó bằng mọi cách.

- Jack! - mẹ nghiêm khắc. - Nó đã là một phụ nữ trưởng thành rồi, và...

- Nhưng mà Mary,...

- Bố mẹ thôi đi! - tôi hét.

Tôi biết mình cần phải ngăn chặn chuyện này ngay khi nó còn trong trứng nước, không thì hai ông bà sẽ đứng đó tranh cãi đến sáng.

Cả hai nhìn tôi ngạc nhiên. Gần như thể đã quên béng mất sự có mặt của tôi.

- Con muốn gặp anh ta. - Mẹ nói đúng, tôi đã là một phụ nữ trưởng thành. - Con là người duy nhất có thể giải quyết chuyện này. Và đúng là con phải biết nghĩ cho Kate. Con bé quan trọng nhất trong cả câu chuyện này.

- Cám ơn bố nữa, - tôi quay sang phía ông. - Con vui lắm vì biết mình có thể cậy ở bố nếu phải nhờ đến xã hội đen.

- Xã hội đen á? - Ông lắp bắp. - ờ... vụ này bố không biết đâu. Nhưng nếu con nghĩ có thể cần đến chúng thì chắc để bố hỏi thử mấy đứa chỗ bố chơi gôn. Để coi tụi nó nói sao.

- Ôi bố! - tôi kêu lên mệt mỏi. - Con đùa thôi mà.

- Nó nói sáng sẽ gọi lại, - mẹ bảo.

- Mấy giờ?

- Mười giờ.

- Được rồi.

Nếu James nói sẽ gọi lúc mười giờ sáng thì James sẽ gọi vào đúng mười giờ sáng. Không phải mười giờ mười tám giây, bạn hiểu không? Hay mười giờ kém nửa phút. Mà là mười giờ.

Anh ta có thể đã bỏ tôi chạy theo một người đàn bà khác, nhưng xét trên những phương diện khác thì anh ta là người đàn ông đáng tin cậy nhất bạn mong gặp được.

- Giờ là mấy giờ rồi? - tôi hỏi.

- Ba giờ hai mươi, - bố đáp.

- Thôi, vậy con đi ngủ đây. Mai là một ngày trọng đại.

Mặc dù tôi biết mình sẽ không tài nào chợp mắt được lấy một giây.

- Bố mẹ cũng đi ngủ đây, - mẹ nói. - À mà con đi đâu đến giờ này mới về?

- Ngủ với Adam.

Bố phá lên cười khù khụ. Giọng cười nghe nơm nớp, hoang mang.

Mẹ trông đờ ra.

Ừ thì thế, tôi nghĩ bụng. Chính mẹ gieo vào đầu con cái ý tưởng này ngay từ đầu mà.

- Không, mẹ hỏi nghiêm chỉnh đấy. Con đi đâu, làm gì nãy giờ?

- Con cũng nghiêm chỉnh mà, - tôi mỉm cười. - Bố mẹ ngủ ngon!

Bà nhìn theo bàng hoàng, không biết có nên tin lời tôi không nhưng rõ ràng đã lờ mờ nghĩ tới điều tồi tệ nhất. Bà đứng như mat trời trồng, chỉ có cái miệng cứ mấp máy đớp như một cô cá vàng. Tôi kéo cánh cửa phòng lại.

Tôi nghĩ bà thậm chí không hay biết bố đang giật giật váy bà, thì thào hỏi: “Thằng nào là thằng Adam?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.