Mối Hận

Chương 17: Hương men say tỏ rõ lòng người




Bonnie cảm thấy choáng váng và bối rối. Trời đã tối.

“Thôi được” – Một giọng nói vừa cứng rắn vừa điềm tĩnh vang lên.- “Đây là hai vấn đề cần giải quyết, một vết thương sâu cần một mũi chống uốn ván , và ồ, mình sợ rằng mình sẽ phải làm bạn gái của bồ an thần lại ,Jim à. Mình sẽ cần sự trợ giúp, nhưng bồ không được chuyển động. Cứ nằm xuống và nhắm mắt lại.”

Bonnie mở mắt. Cô có một kí ức mơ màng về việc cô đang thả mình lên giường. Nhưng cô không ở nhà, cô vẫn còn đang ở tại nhà Saitou, nằm trên ghế bành.

Như thường lệ, mỗi khi bối rối hay sợ hãi, cô luôn tìm kiếm Meredith. Meredith vừa trở ra từ trong bếp, mang theo chiếc khăn ướp lạnh tự chế. Cô đặt nó lên cái trán đã ướt đẫm mồ hôi của Bonnie.

“Bồ vừa ngất đi” Cô giải thích, trong khi tự mình nhận ra điều đó. “Chỉ vậy thôi.”

“Mình biết là bồ ngất. Bồ đã đập đầu xuống sàn rất mạnh” Meredith lặp lại, và lần đầu tiên gương mặt cô hoàn toàn dễ đọc đến vậy: Lo lắng, thương xót và nhẹ nhõm đều hiện rõ. Thật sự là nước mắt đã đong đầy. “Ôi, Bonnie, mình đã không đến với bồ kịp lúc. Isobel đã ngáng đường, mấy cái thảm cũng chẳng làm sàn nhà mềm đi là bao, bồ đã bất tỉnh gần nửa giờ! Bồ làm mình sợ quá”

“Mình xin lỗi,” Bonnie dò dẫm đưa một tay ra khỏi chăn, có vẻ như cô đang được ủ ấm, và siết chặt bàn tay Meredith. Điều đó có nghĩa là tình chị em vẫn thế, và cảm ơn bồ vì đã lo lắng cho mình.

Jim đang nằm duỗi người trên chiếc ghế bành còn lại, giữ một chiếc khăn lạnh sau đầu. Gương mặt cậu tái xanh. Cậu cố đứng lên, nhưng bác sĩ Alpert – hay chính chất giọng cứng rắn và tử tế của bà – đã ấn anh ngồi xuống ghế lại.

“Cậu không cần thêm một sự ráng sức nào nữa,” bà nói, “Nhưng tôi thì cần một phụ tá. “Meredith, con có thế giúp ta xử lí Isobel không? Có vẻ như cô ta sẽ trở nên cực kì khó chịu.”

“Cô ta tấn công phía sau đầu tôi bằng một cái đèn,” Jim cảnh báo “Đừng bao giờ quay lưng lại với cô ấy.”

“Chúng tôi sẽ cẩn trọng.” Bác sĩ Alpert nói.

“Hai người ở lại đây” – Meredith thêm vào một cách kiên quyết.

Bonnie nhìn sâu vào mắt Meredith. Cô muốn dậy để giúp họ giải quyết Isobel. Nhưng Meredith có một cái nhìn đặc biệt ngầm ám chỉ tốt hơn hết là đừng có cãi lời mình.

Ngay khi họ rời đi, Bonnie liền cố gắng đứng lên. Nhưng ngay lập tức, cô cảm nhận được một sự rúng động xám xịt trống rỗng, nghĩa là cô có nguy cơ ngất xỉu lần nữa.

Cô ngồi xuống, răng va vào nhau lập cập.

Một lúc lâu là những tiếng va đập và la hét thoát ra từ phòng của Isobel. Bonnie có thể nghe được giọng của bác sĩ Alpert cao lên, sau đó là của Isobel, và giọng thứ ba – không phải Meredith, người không bao giờ hét lên nếu có thể nhịn được, nhưng đó giống như giọng Isobel, trầm thấp và biến dạng.

Sau đó, cuối cùng là một sự yên lặng, Meredith và bác sĩ Alpert trở ra, mang theo một Isobel mềm oặt bị kẹp giữa hai người . Meredith đầm đìa máu mũi và mái tóc ngắn muối tiêu của bác sĩ Alpert thì vẫn còn trụ lại được, nhưng bằng cách nào đó họ đã tròng một chiếc áo thun vào cơ thể bầm dập của Isobel, bác sĩ Alpert còn xoay sở mang theo chiếc cặp đen của mình.

“Vết thương vẫn chảy máu, ở lại đây. Chúng tôi sẽ trở lại giúp một tay.” Vị bác sĩ vẫn nói theo kiểu kiệm lời của bà.

Sau đó bác sĩ cùng Meredith làm một chuyến khác để đưa bà của Isobel đi cùng họ.

“Ta không thích sắc mặt của bà ấy,” – bác sĩ Alpert nói ngắn gọn – “Hay là tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ của bà ấy, tất cả chúng ta đều nên kiểm tra xem.”

Một phút sau họ trở lại giúp Jim và Bonnie lên chiếc SUV của Alpert. Bầu trời phủ đầy mây, mặt trời giống như một quả cầu đỏ không xa đường chân trời là bao.

“Con có muốn ta đưa thứ gì để giảm đau không?” bác sĩ hỏi, nhìn Bonnie đang dán mắt vào chiếc cặp đen của bà. Isobel đang ngồi ở sau cùng, nơi chỗ ngồi đã được hạ xuống.

Jim và Meredith chiếm hai chỗ ở trước cô , với bà Saitou ở giữa, và Bonnie – theo sự khăng khăng của Meredith, đang ngồi ở ghế trước với bác sĩ Alpert.

“Ưm, không, nó vẫn ổn ạ” Bonnie nói. Thực ra cô đang băn khoăn liệu có bệnh viện nào có thể chữa được những vết nhiễm trùng của Isobel tốt hơn những miếng băng thảo mộc của bà Flowers không.

Nhưng dù đầu cô bị đập mạnh đau đớn và một chỗ u đang phát triển để đạt đến kích thước của một quả trứng luộc trên trán cô đây, thì cô cũng không muốn đầu óc mình mờ mịt đi. Có điều gì đó đang thôi thúc cô, một giấc mơ hoặc thứ gì đó mà cô đã chứng kiến trong khi Meredith nói rằng cô đã bất tỉnh.

Đó là cái gì?

“Được rồi, thắt dây an toàn. Chúng ta đi.” Chiếc SUV lăn bánh khỏi nhà Saitou. “Jim, cậu nói là đứa em gái 3 tuổi của Isobel đang ngủ ở tầng trên, nên ta đã gọi cháu gái ta, Jayneela đến đây. Ít nhất thì cũng có ai đó ở nhà”

Bonnie quay lại nhìn Meredith. Cả hai cùng đồng thanh.

“Ôi, không, cô ấy không thể đến, đặc biệt là vào phòng Isobel! Xem này, làm ơn, bà phải—” Bonnie lắp bắp.

“Cháu không nghĩ đó là ý hay, bác sĩ Alpert” Meredith nói, không nhẹ nhàng hơn, nhưng mạch lạc hơn nhiều “Trừ khi cô ấy tránh xa căn phòng đó, và một người nên ở cùng con bé – một chàng trai có thể được.”

“Một chàng trai?” Bác sĩ Alpert có vẻ bối rối, nhưng sự hoảng loạn của Bonnie và sự chân thành của Meredith dường như thuyết phục được bà “Vậy, cháu ta, Tyrone, nó đang xem TV khi ta đi, ta sẽ nói với nó”

“Wow!” Bonnie nói không chủ tâm “Có phải Tyrone, hậu vệ thép của đội bóng đối thủ năm tới không? Cháu nghe người ta gọi anh ấy là Tyre-Kẻ Hăm dọa.”

“Ồ, hãy nói là ta nghĩ nó sẽ bảo vệ được cho Jayneela,” Bác sĩ Alpert nói sau khi gọi một cú điện thoại. “Nhưng chúng ta là những người đang có, à, một cô gái ngoài mong đợi trong xe. Theo cách cô ta chống lại thuốc gây mê, ta có thể nói cô ta cũng là một “kẻ hăm dọa” đến chính bản thân cô ta”

Điện thoại Meredith reo lên tiếng nhạc chuông dành cho những người không có tên trong danh bạ, và thông báo, “Bà T. Flowers đang gọi, bạn có muốn nhấc—” cùng lúc Meredith bấm nút trả lời.

“Mrs. Flowers?”Cô nói. Tiếng động cơ của chiếc SUV khiến mọi thứ Mrs. Flowers nói ngoài tầm nghe của Bonnie và những người khác, vì thế Bonnie quay trở lại với việc tập trung vào 2 điều: Những điều cô biết về các nạn nhân của những “phù thủy” Salem, và những suy nghĩ khó hiểu đến với cô trong lúc bất tỉnh.

Hai điều đó lập tức bị xua đi ngay khi Meredith dập máy.

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì? Gì thế?” Bonnie không thể nhìn rõ gương mặt của Meredith trong ánh chạng vạng, nhưng trông nó tái nhợt, và khi cô nói, nghe cũng nhợt nhạt không kém.

“Mrs.Flowers đang làm vườn, và lúc bà định trở vô nhà thì phát hiện ra có gì đó trong đám bụi cây thu hải đường. Bà ấy nói đó giống như là có ai đã cố lèn chặt thứ gì đó xuống giữa bụi cây và bức tường, nhưng một miếng vải đã bị mắc lại.”

Bonnie có cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua mình. “Đó là cái gì?”

“Một túi quần áo, chật cứng giày và áo quần. Ủng. Áo sơ mi. Quần tây. Tất cả là của Stefan.”

Một tiếng rít thoát ra từ Bonnie khiến bác sĩ Alpert bị chệch tay lái và bẻ lại đúng hướng. Chiếc SUV lườn lượn.

“Ôi! Chúa tôi. Chúa tôi. Anh ta đã không đi!”

“Oh, tôi nghĩ rằng anh ta đúng là đã đi. Chỉ là không phải theo ý muốn tự do của mình” – Meredith nói dứt khoát.

“Damon,” Bonnie thở khó nhọc, và sụp xuống ghế trở lại, nước mắt cô chan chứa tuôn rơi. “Mình không thể đợi để tin rằng…”

“Đầu con đang tệ hơn?” Bác sĩ Alpert hỏi, khéo léo làm ngơ cuộc đối thoại không bao gồm bà.

“Không-à, phải, tệ hơn” Bonnie thừa nhận

“Đây, mở cặp ta ra và nhìn vào đó. Ta vừa mới nhận một vài mẫu thuốc của cái này và cái kia…đúng rồi, của con đây. Có ai thấy một chai nước đằng sau kia không?”

Jim bơ phờ chuyền một chai ra trước. “Cảm ơn!” – Bonnie nói, cầm lấy viên thuốc nhỏ và nuốt nhanh. Cô cần giữ đầu óc tỉnh táo. Nếu Damon bắt cóc Stefan, vậy thì cô nên gọi anh ta, đúng không? Có Chúa mới biết lần này anh ta sẽ kết thúc ở đâu. Tại sao không ai trong số họ thậm chí nghĩ tới đó cũng là một khả năng?

Ồ, trước tiên, Stefan mới này được cho là rất mạnh, và thứ hai nữa, đó là vì những ghi chú trong nhật kí của Elena.

“Đúng là thế” Cô nói, ngạc nhiên với chính mình. Tất cả mọi việc ập đến như thác lũ, mọi thứ mà cô và Matt đã chia sẻ…

“Meredith!” Cô nói, bỏ quên luôn cái nhìn của bác sĩ Alpert, “khi em bất tỉnh, em đã nói chuyện với Matt. Cậu ấy cũng bất tỉnh-”

“Cậu ấy có bị thương không?”

“Lạy Chúa, có. Damon hẳn đã làm điều gì đó rất tệ. Nhưng cậu ấy nói đừng quan tâm đến điều đó, điều mà cậu ấy muốn đề cập là cái gì đó đang làm cậu ấy phiền muộn, điều gì đó về cái ghi chú mà Stefan để lại cho Elena từ khi anh ta nhìn thấy nó. Về việc Stefan đã nói chuyện với giáo viên tiếng Anh làm thế nào để viết đúng chính tả từ “quyết định” * hồi năm ngoái. Và cậu ấy cứ tiếp tục nói: “Tìm lại bản sao file cũ, tìm lại file lưu… trước khi Damon tìm ra.”

Cô liếc nhìn gương mặt mơ hồ của Meredith. Nhận thức rằng họ đang rong ruổi dần đến một đoạn đường giao nhau, cả bác sĩ Alpert và Jim đều liếc nhìn cô. Sự khôn khéo cũng có giới hạn của nó.

Giọng Meredith phá vỡ sự yên lặng. “Bác sĩ” -cô nói, “Con sắp yêu cầu bà một việc. Nếu bà rẽ trái ở đây, rẽ một lần nữa ở đường Laurel và sau đó là cứ lái tiếp khoảng 5 phút đến khu rừng cổ, nó sẽ không chệch xa khỏi đường đi hiện nay là bao nhiêu. Nhưng nó sẽ cho phép con ghé qua nhà trọ, nơi có chiếc máy tính mà Bonnie đã đề cập. Bà có thể nghĩ con điên, nhưng con thực sự cần lấy chiếc máy tính đó.”

“Ta biết con không điên. Ta sẽ chú ý điều đó từ bây giờ.” – Bác sĩ Alpert cười rầu rĩ -“ta đã được nghe một số điều về cô Bonnie trẻ đây… không có gì xấu cả, ta hứa đấy, nhưng có một chút gì khó để mà tin được. Sau khi chứng kiến mọi việc ta thấy hôm nay, ta tin là mình đang bắt đầu thay đổi ý kiến về những gì mình nghe được.” Bà đột ngột rẽ trái, tiếp tục lẩm bẩm “Một ai đó cũng đã lấy đi biển báo dừng ở con đường này.” Sau đó bà tiếp tục nói với Meredith “Ta có thể làm những gì con yêu cầu. Ta sẽ chở con thẳng đến nhà trọ-”.

“Không! Điều đó sẽ rất nguy hiểm!”

“Nhưng ta sẽ phải đưa Isobel đến viện càng sớm càng có thể. Không cần đề cập tới Jim. Ta tin cậu ta đã thực sự tỉnh táo. Và Bonnie–”

“Bonnie,” Bonnie nói, phát âm một cách rõ ràng, “sẽ cũng đi đến nhà trọ luôn.”

“Không được! Bonnie. Mình sẽ phải chạy, Bonnie, bồ có hiểu không? Mình sẽ phải chạy nhanh nhất có thể —- và mình không thể để bồ làm chậm lại.” Meredith nói bằng giọng tàn nhẫn.

“Mình sẽ không làm bồ chậm lại, mình thề. Bồ đi trước và cứ chạy. Mình cũng sẽ chạy. Ngay bây giờ đầu mình hoàn toàn ổn, . Nếu bồ phải để mình lại phía sau, thì cứ tiếp tục chạy. Mình sẽ ở ngay sau bồ.”

Meredith há miệng ra rồi ngậm lại. Hẳn phải có gì đó trên gương mặt Bonnie cảnh báo rằng mọi kiểu tranh cãi sẽ đều vô dụng,- Bonnie nghĩ. Bởi vì đó chính là sự thật của vấn đề.

“Tới nơi rồi,” – Bác sĩ Alpert thông báo sau một ít phút. “Góc đường Laurel và Khu rừng cổ. Bà lấy một chiếc bút đèn nhỏ rọi vào từng con mắt của Bonnie. “Ồ, không có vẻ là con đã có được sự tỉnh táo. Nhưng con biết đấy, lời khuyên y tế của ta là con không nên chạy đi bất cứ đâu. Ta không thể cứ ép buộc con phải chấp nhận sự điều trị nếu con không muốn. Nhưng ta có thể khiến con nhận cái này.” Bà chuyền cho Bonnie chiếc đèn nhỏ. “Chúc may mắn.”

“Cảm ơn bà vì tất cả,” Bonnie đặt bàn tay trắng nhợt của cô lên bàn tay dài nâu xạm của bác sĩ Alpert. “Và hãy cẩn thận với những cái cây đổ, với Isobel, và với thứ gì màu đỏ trên đường.”

“Bonnie, mình đi đây.” Meredith đã sẵn sàng bên ngoài chiếc SUV.

“Và nhớ khóa cửa! Và đừng ra khỏi xe cho đến khi đi xa khu rừng.!” Bonnie nói khi cô bổ nhào ra ngoài chiếc xe, bên cạnh Meredith.

Và sau đó họ chạy. Tất nhiên, những gì Bonnie nói về việc Meredith cứ chạy trước, bỏ cô lại phía sau đều vô nghĩa, cả hai người họ đều hiểu vậy. Meredith chộp lấy tay Bonnie ngay khi chân cô vừa chạm vào mặt đường và bắt đầu chạy như một chú chó săn thỏ, kéo Bonnie theo cùng với cô, khi mà thời gian dường như cuốn cô đi băng qua những chỗ trũng trên đường.

Bonnie không cần được bảo về tầm quan trọng của tốc độ. Cô ước ao một cách tuyệt vọng rằng họ có một chiếc xe. Cô ước rất nhiều điều, tối thiểu nhất là Mrs.Flowers sống trong thị trấn chứ không phải một nơi hoang vắng xa xôi.

Cuối cùng, như Bonnie đã đoán trước, cô mệt đứt hơi, và bàn tay cô ướt vì mồ hôi đến độ trượt khỏi tay Meredith. Cô gập người gần như làm đôi, tay chống lên gối, cố gắng lấy lại hơi thở.

“Bonnie! Chùi tay đi! Chúng ta phải chạy!”

“ Chỉ—cho mình—- một—phút”

“Chúng ta không có một phút! Bồ có nghe thấy không? Chạy nào!”

“Mình chỉ cần— lấy lại—hơi thở—“

“Bonnie, nhìn ra sau bồ. Và đừng hét lên!”

Bonnie nhìn phía sau, hét lên, và cô nhận ra là mình vẫn còn chưa hết hơi sau ngần ấy. Cô đứng lên, chộp lấy tay Meredith.

Cô có thể nghe thấy nó, bây giờ, thậm chí trên cả hơi thở khùng khục và tiếng thình thịch bên tai cô. Đó là âm thanh của một loại côn trùng. Không phải là một tiếng vo vo nhưng là một âm thanh khiến não cô như bị giũa dưới những con bọ. Nó nghe như tiếng ‘whipwhipwhip’ của chiếc trực thăng, chỉ là cao hơn rất nhiều về cường độ. Như thể một chiếc trực thăng có cánh quạt của côn trùng thay vì cánh chong chóng.Với một cái liếc mắt, cô có thể thấy được toàn bộ mấy khối xúc tu màu xám đó, với những cái đầu phía trước – tất cả đang mở ra để phô mấy cái hàm đầy răng trắng nhọn hoắc.

Cô đấu tranh để bật đèn flash lên. Màn đêm đang buông xuống, và cô chẳng có ý tưởng nào về việc bao lâu nữa thì trăng mọc. Tất cả những gì cô biết là cây cối đang khiến cho mọi thứ đen đặc hơn, và rằng bọn chúng đang ở ngay sau cô và Meredith.

Bọn Malach.

Lúc này âm thanh rè rè của những cái xúc tu đập vào không khí mỗi lúc một lớn hơn. Gần hơn nữa. Bonnie không hề muốn quay lại và nhìn cho ra nguyên nhân của điều này. Âm thanh đó đang đẩy cơ thể cô về trước hết mức giới hạn. Cô không thể ngăn mình nghe đi nghe lại những lời của Matt: giống như đặt đầu mình lên trên máy nghiền rác rồi bật nó lên. Giống như đặt đầu mình lên trên máy nghiền rác…

Bàn tay cô và Meredith lại ướt đẫm mồ hồi một lần nữa. Và cái khối màu xám phía sau gần như đuổi kịp họ. Khoảng cách chỉ thu lại còn một nửa so với lúc đầu, và tiếng ồn rè rè ấy cường độ mỗi lúc một lớn hơn.

Cùng lúc đó cô cảm thấy chân mình như miếng cao su. Đúng theo nghĩa đen. Cô không hề cảm giác được đầu gối của mình. Và ngay bây giờ đây, họ cảm thấy miếng cao su đó như tan ra thành một khối chất lỏng đặc quánh.

Vipvipvipvipveeee…

Đó là tiếng động của một trong số chúng, gần hơn bọn còn lại. Gần hơn, gần hơn và sau đó nó đã đứng trước bọn họ. Miệng nó mở ra thành hình ô van với những chiếc răng sắt nhọn bao quanh.

Giống như những gì Matt nói.

Bonnie không còn hơi để mà hét. Nhưng cô cần phải hét lên. Một sinh vật không đầu, không mắt hay bất kì đặc điểm nào – chỉ có cái hàm ghê tởm đó – đang chỉa thẳng về phía cô. Và Bonnie phản xạ theo bản năng – đấm vào mặt nó bằng đôi tay của mình – có thể khiến cô mất nguyên cánh tay. Ôi Chúa ơi, nó đang tiến dần đến mặt cô…

“Nhà trọ kia rồi,” -Meredith hổn hển, trao cho cô một động lực để nâng chân lên – “Chạy!”

Bonnie kịp né, ngay khi con Malach cố gắng húc vào cô. Ngay lập tức, cô cảm nhận được những chiếc xúc tu quét về phía mái tóc quăn của mình. Rồi đột ngột cô bị giật mạnh về sau đến một cú trượt đau đớn, bàn tay Meredith bị gằng ra khỏi cô. Chân cô muốn khụy xuống. Ruột gan cô muốn hét lên.

“Ôi, Chúa ơi, Meredith, chúng tóm được mình rồi! Chạy đi! Đừng để chúng bắt được bồ!”

Trước mặt cô, căn nhà trọ sáng lên như một khách sạn. Thường thì nó rất tối trừ khi đó là cánh cửa sổ phòng Stefan và người còn lại. Nhưng bây giờ nó đang sáng lên như một món trang sức, chỉ trước tầm với của cô.

“Bonnie, nhắm mắt lại!”

Meredith đã không bỏ lại cô. Cô ấy vẫn ở đây. Bonnie có thể cảm thấy những chiếc xúc tu như dây nho đang nhẹ nhàng chọc vào tai cô, khẽ nếm cái trán ngọt mồ hôi của cô, chúng đang tiến dần đến mặt, đến họng cô… Cô nức nở.

Và sau đó là tiếng va đập sắc nhọn trộn lẫn với âm thanh như tiếng dưa hấu vỡ, và có gì đó ẩm ướt phân tán ngay sau lưng cô. Bonnie mở mắt. Meredith thả rơi cành cây khô mà cô đang cầm như một chiếc gậy bóng chày. Những chiếc xúc tu dần trượt khỏi tóc Bonnie.

Bonnie không hề muốn nhìn lại đống hỗn loạn đằng sau mình.

“Meredith, bồ–”

“Nhanh lên – chạy thôi!”

Và cô lại tiếp tục chạy. Qua những con đường rải sỏi lên nhà trọ, qua lối đi dẫn đến cửa chính. Và ở đó, nơi cửa chính, Mrs. Flowers đang đứng đợi với một chiếc đèn dầu lỗi thời.

“Vào đi, vào đi ” -bà nói, ngay khi Meredith và Bonnie vừa đáp tới chỗ nghỉ, nức nở hít vào không khí, bà đóng sầm cánh cửa ngay sau họ. Tất cả họ đều nghe thấy âm thanh đến sau đó. Giống như những cành cây khô bị bẽ gãy một cách sắc nhọn cộng với những cú bắn liên tục, chỉ là âm thanh cao hơn, và lặp lại nhiều lần, như tiếng bắp rang nổ.

Bonnie run rẩy dữ dội khi cô bỏ tay ra khỏi tai mình và khụy xuống tấm thảm trên lối vào.

“Nhân danh thiên đường, điều gì đã khiến các cô, cô gái à, làm thế với bản thân?” Bà Flowers nói, dán mắt vào cái trán của Bonnie, cái mũi sưng phồng của Meredith và tình trạng kiệt sức chung của hai cô gái.

“Nó tốn rất nhiều— thời gian để giải thích” Meredith đi trước “ Bonnie, bồ có thể ngồi – trên gác.”

Bằng cách nào đó hay là một Bonnie khác đã leo được lên lầu. Meredith đi thẳng đến chiếc máy tính và khởi động, đổ gục lên cái ghế trước mặt. Bonnie sử dụng năng lượng cuối cùng để ngóc đầu dậy. Tấm lưng cô bị vấy bẩn bởi xác những con côn trùng không tên. Cô cuộn áo lại và vứt về góc phòng.

Sau đó cô đổ sập xuống giường của Stefan.

“Chính xác thì Matt đã nói gì?” Meredith cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở.

“Cậu ấy nói xem lại file lưu trữ hoặc là – xem lại bản sao hồ sơ cũ hay đại loại thế. Meredith, đầu mình – không ổn lắm.”

“Được rồi. Thư giãn nào. Bồ đã làm rất tuyệt lúc ở ngoài kia.”

“Mình làm được vì bồ đã cứu mình. Cảm ơn… Một lần nữa…”

“Đừng bận tâm. Nhưng mà mình không hiểu,” – Meredith thêm vào, tự thì thầm với chính mình -“Có một file lưu trữ của phần ghi chú này trong cùng một mục, nhưng mà nó đâu có khác biệt. Chị không hiểu được Matt có ý gì.”

“Có thể cậu ấy đang rối loạn” Meredith đáp một cách bất đắc dĩ “Có thể cậu ấy đang chịu sự đau đớn quá nhiều và phần nào không điều khiển được đầu óc.”

“File lưu, file lưu… đợi một phút! Không phải Word tự động lưu một bản sao trong một vài tình huống lạ, như là mục lục của chủ sở hữu, hay là đâu đó?” Meredith click nhanh vào một số thư mục. Và sau đó cô nói, bằng giọng thất vọng “Chẳng có gì ở đây cả.”

Cô ngồi xuống. để thở một cách rõ ràng. Bonnie biết cô đang suy nghĩ gì. Hành trình dài tuyệt vọng băng qua nguy hiểm của họ không thể vô nghĩa được. Không thể.

Sau đó, một cách chậm rãi, Meredith nói, “Có rất nhiều file lưu tạm ở đây cho một ghi chú nhỏ.”

“File lưu tạm là gì?”

“Nó chỉ là một bộ lưu trữ tạm thời trong file của bồ khi bồ đang làm việc với nó. Thông thường nó giống như chuyện tào lao, dù vậy.” Tiếng click bắt đầu lại “Mình cũng cần phải cẩn thận — Ồ!” Chị tự ngắt lời mình. Tiếng click dừng lại.

Và sau đó là một khoảng yên lặng chết chóc.

“Cái gì vậy?” Bonnie hỏi một cách căng thẳng.

Càng yên lặng hơn.

“Meredith! Nói cho mình! Bồ đã tìm được file lưu rồi à?”

Meredith không nói gì. Thậm chí cô dường như còn không nghe. Cô đang đọc, với một cái nhìn tập trung ghê người.”

Chú thích:

* “judgement” hay “judgment” là 2 cách viết của cùng một từ mang nghĩa “quyết định,sự phán xét”. Ở đây Damon viết trong nhật kí của Elena trên máy tính “judgement” (đọc lại“judgment” ,có nghĩa Stefan hay dùng “judgment”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.