Mọi Điều Ta Chưa Nói

Chương 8: Du lịch!!!




Chuyển hướng là một loại thủ đoạn thường dùng nhất trong quan trường. Hơn nữa xác suất sử dụng là tương đương cao. Rất lâu dưới rất nhiều trường hợp, chuyển hướng như vậy đều có mị lực phi phàm. Nửa câu đầu nghe như là biểu dương, nhưng nửa câu sau trong nháy mắt sẽ đánh anh vào trong địa ngục. Cho nên muốn thật sự chơi thủ đoạn, ở trong quan trường anh thật sự sẽ được ích lợi không nhỏ. Quan trường giống như một chảo nhuộm lớn, cho dù anh thật sự đơn thuần cũng sẽ nhuộm anh tới mức muốn đen bao nhiêu có bao nhiêu.

Lưu Á chính là người rất am hiểu chuyển hướng. Cho nên hiện tại khi cô nghe thấy chuyển hướng, thần sắc đột nhiên trở nên căng thẳng.

– Lưu trưởng ban, chuyện này thật sự rất không có ý nghĩ. Bởi vì cả câu chuyện từ đầu tới cuối dường như không có bất kỳ liên quan gì đến tôi. Tôi cũng chỉ đúng lúc đi vào trong thành phố tham gia thọ yến, cho nên mới gặp được Lý Dật Phong cục trưởng thị cục đang hành động. Sau đó mới biết, không ngờ là phá vụ án các thiếu nữ bị mất tích. Ở dưới tình huống như vậy, tôi mới có thể dẫn người trở về. Về phần nói đến anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, không nhất thiết phải sử dụng ở trên người tôi!

Tô Mộc cười nói.

– Thật sự là như thế sao?

Trong lòng Lưu Á tuy rằng đang suy đoán, nhưng rất tán thưởng với cách giải thích này. Theo Lưu Á, Tô Mộc cũng không có đạo lý nào tiến sâu vào chuyện một đường tác chiến này. Hắn là huyện trưởng cũng không phải là đặc công! Nhất định là ở trong thị cục có người quen, cho nên sau khi nghe được tin tức này, thuận tiện đón người trở về. Dưới tình huống như vậy, những người ở Hắc Tước Trấn không cần biết có phải Tô Mộc động thủ làm hay không, bọn họ chỉ cần khuê nữ trở về là được. Vì vậy liền biến thành như vậy.

Lời đồn đại, thật sự là nhàm chán nhất!

Bất quá nghĩ đến lời ám chỉ của Lý Tuyển, Lưu Á biết chuyên đề đưa tin lần này nếu như không thể làm ra chút động tĩnh, cô ta không có cách nào báo cáo kết quả công tác cho Lý Tuyển. Nhưng Tô Mộc đã nói đến như vậy, Lưu Á làm thế nào thêm kim ở trên người Tô Mộc được.

Trong lúc nhất thời, Lưu Á cảm thấy có chút khó khăn!

– Lưu trưởng ban, tôi biết hiện tại bên trong huyện đang lưu truyền một vài lời thế nào. Nhưng phải biết rằng có một số việc không thể bắt gió bắt bóng mà nói được. Lần hành động này, trong thị cục tất nhiên có lập hồ sơ. Về phần tôi rốt cuộc đóng vai trò gì ở trong đó, vẫn mong Lưu trưởng ban thay mặt giải thích rõ ràng. Nếu như giải thích không rõ lắm, chờ đến khi thị cục công bố tình huống sẽ không ổn. Trước lúc đó, ban tuyên truyền huyện ủy vẫn nên ra lệnh cưỡng chế phía dưới không nên truyền bá lung tung.

Tô Mộc nói.

– Vâng, Tô huyện trưởng, tôi biết phải làm sao.

Lưu Á gật đầu nói.

Lưu Á cao hứng mà đến, mất hứng mà về. Dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, chỉ ngồi với Tô Mộc mấy phút, lại phải rời khỏi đó. Hoàng Năng đi theo bên cạnh cô, là tâm phúc của Lưu Á, là người dựa vào Lưu Á mới có thể đi vào ban tuyên truyền huyện ủy. Cho nên thời điểm hắn thăm dò được Lưu Á có thể vì sao phiền não,, tròng mắt xoay chuyển.

– Lưu trưởng ban, thật ra muốn báo cáo với Lý bí thư về chuyện này cũng rất dễ!

Hoàng Năng nhỏ giọng nói.

– Nói một chút đi!

Lưu Á hỏi.

– Từ lúc đầu tôi cũng không tin Tô huyện trưởng sẽ tiến vào sâu, đi vào nghĩ cách cứu viện mười người kia. Về phần nói đến hành vi anh hùng của Tô huyện trưởng, tuyệt đối là giả, là bịa đặt mà ra. Đó là do người bên cạnh Tô huyện trưởng muốn tạo thế cho Tô huyện trưởng mà truyền bá ra. Hiện tại nếu Tô huyện trưởng đã phủ nhận chuyện này, như vậy tôi nghĩ chúng ta không nhất thiết phải trực tiếp tuyên truyền Tô huyện trưởng nữa. Sao chúng ta không mượn chuyện này, ngấm ngầm hại người phía dưới?

Hoàng Năng nói.

– Ý của anh là nói?

Tâm tư Lưu Á thoáng động.

– Ý của tôi rất đơn giản. Giống như bản thân Tô huyện trưởng đã nói vậy. Ban tuyên truyên huyện ủy chúng ta phải ngăn chặn những tin đồn không có chứng cứ kia. Nếu lời đồn đại đã xác định chính là hồ ngôn loạn ngữ không có căn cứ. Nói bóng nói gió có vài lãnh đạo vì đạt được uy vọng nào đó, không tiếc mua danh chuộc tiếng, dát vàng lên trên mặt mình. Hành động như vậy là việc tuyệt đối không thể làm. Là việc tất cả đảng viên cán bộ đều phải tránh!

Hoàng Năng quyết đoán nói.

Thật một chiêu ngoan độc!

Lưu Á làm công việc quảng cáo để lập nghiệp. Lời Hoàng Năng mới nói mặc dù không có nói rõ ràng, hắn cũng không thể nói rõ ràng, nhưng Lưu Á đã hiểu Hoàng Năng muốn biểu đạt ý tứ gì. Nếu không có cách nào hình thành chuyên đề đưa tin đối với Tô Mộc, đẩy hình tượng chính trực của hắn ra trước đầu sóng ngọn gió, như vậy thì bôi đen hắn. Hơn nữa bôi đen như vậy, còn căn cứ vào bầu không khí hiện tại mà làm, tuyệt đối không có người nào có thể lấy ra khuyết điểm gì.

Đây cũng là một cảnh tượng mà Lý Tuyển muốn nhìn thấy.

Chỉ nếu ngấm ngầm hại người, nói bóng nói gió đối với Tô Mộc như vậy, cán bộ lãnh đạo phía dưới sẽ biết hướng gió trong huyện thổi như thế nào. Cứ như vậy, Tô Mộc thật vất vả tạo nên thế cục uy vọng này, trong nháy mắt sẽ phá sản.

Không sai, làm như vậy!

– Hoàng Năng, anh đi viết bản thảo ngay bây giờ. Từ giờ tới 4 giờ chiều, tranh thủ viết ra. Tôi lưu lại một trang lớn trong nhật báo Hoa Hảicho anh. Lần này chủ bút chính là anh! Hoàng Năng, lần này là một cơ hội. Anh phải nắm cho chắc. Sau khi bản thảo viết xong, trực tiếp đưa đến chỗ tôi thẩm duyệt!

Lưu Á nói.

– Vâng, Lưu trưởng ban. Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Hoàng Năng kích động nói.

– Đi đi!

Lưu Á nói.

– Vâng!

Đợi sau khi Hoàng Năng rời khỏi đó, Lưu Á liền đi tới huyện ủy. Về phần cô ta rốt cuộc nói những gì với Lý Tuyển, Liễu Linh Lỵ không biết. Liễu Linh Lỵ chỉ biết, khi Lưu Á rời phòng làm việc, trên mặt Lý Tuyển lại xuất hiện nụ cười. Chính là dáng vẻ tươi cười như vậy khiến Liễu Linh Lỵ theo bản năng cảm giác bất an. Cô lập tức nhắn tin cho Tô Mộc. Sau khi Tô Mộc nhận được tin nhắn, thần sắc liền trở nên thâm trầm.

Sau khi Liễu Linh Lỵ nhắn tin, Tô Mộc không hề nhắn tin lại!

Lưu Á, cô thật muốn chơi sao? Được, tôi vốn không muốn động tới cô. Nhưng hiện tại xem ra, cũng phải cho cô nhớ lâu một chút.

Tô Mộc nghĩ tới đây, liền trực tiếp bảo Sở Tranh gọi Lô Đào tiến vào. Sau khi Lô Đào nghe Tô Mộc phân phó, liền đứng dậy rời đi bắt đầu an bài.

Một cuộc chiến không nhìn thấy khói thuốc súng đã lặng lẽ triển khai.

Tới giờ nghỉ trưa, khi Tô Mộc thu dọn xong đồ, chuẩn bị rời đi, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Chỉ có điều hắn lại không biết số điện thoại này là của ai. Là ai lại gọi điện thoại cho mình vậy?

Bởi vì biết người biết được số điện thoại này của Tô Mộc cũng không nhiều. Đang lo lắng có phải người quen gặp chuyện gì hay không, Tô Mộc vội vàng nghe điện thoại. Chỉ có điều từ bên kia truyền tới giọng nói lại làm cho Tô Mộc lập tức sửng sốt.

Thật sự không biết người này!

– Cô là ai?

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Tô Mộc, bây giờ tôi đang ở huyện Hoa Hải của các anh. Nếu như có thể, tôi mời anh ăn bữa cơm.

Vừa mở miệng chính là một giọng nói rất rõ ràng. Theo kiến thức của Tô Mộc, cảm giác đầu tiên, đối phương tuyệt đối là một người rất cường thế.

Nếu không cường thế, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.

Nhưng giọng điệu như vậy, thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy chán ghét.

– Cô là ai?

Tô Mộc lại hỏi lần thứ hai.

– Âu Dương Nghị Tranh!

Âu Dương Nghị Tranh? Sao lại là Âu Dương Nghị Tranh? Tô Mộc thật sự bị tên của đối phương làm cho có chút ngây người. Ban đầu còn tưởng đối phương là ai. Thật không ngờ lại là Âu Dương Nghị Tranh. Âu Dương Nghị Tranh là ai, Tô Mộc biết rõ ràng. Đó là dòng chính trong gia tộc Âu Dương. Mặc dù vị trí hiện tại chỉ là một Phó thị trưởng, nhưng cùng với quan hệ của gia tộc Âu Dương, dù sao cũng thân thiết hơn Lương Tĩnh rất nhiều. Chẳng lẽ nói, đây là do gia tộc Âu Dương phái ra?

– Chào thị trưởng Âu Dương!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Tô Mộc, nếu như không làm chậm trễ thời gian của anh, hiện tại gặp mặt tại Chốn Đào Nguyên trong huyện Hoa Hải các anh. Anh hẳn là biết chỗ rồi chứ?

Âu Dương Nghị Tranh nói.

Chốn Đào Nguyên? Lại là Chốn Đào Nguyên?

Tô Mộc thật ra không suy nghĩ nhiều về chuyện Âu Dương Nghị Tranh tại sao lại muốn gặp ở Chốn Đào Nguyên. Hiện tại cũng không phải đi thời điểm để suy nghĩ về điều này.

– Được, tôi đã biết, hiện tại sẽ lái xe qua. Sau khi đến đó, sẽ liên hệ với thị trưởng Âu Dương!

– Cứ như vậy đi!

Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, đốt một điếu thuốc lá, suy nghĩ một rồi, rồi không chút do dự, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. Sở Tranh và Đoạn Bằng đều bị Tô Mộc trực tiếp để lại. Hắn tự mình lái chiếc xe việt dã của mình đi về phía Chốn Đào Nguyên. Về phần đến trong huyện, có Lô Đào ở đó, cho dù Lưu Á muốn làm ra chút động tĩnh gì, tin tưởng Lô Đào có thể biết trước tiên. Chỉ cần xác định Lưu Á muốn làm gì, lần này Tô Mộc không muốn cho Lưu Á hung ngã đau cũng không được.

Thân là huyện trưởng huyện Hoa Hải, nếu như chỉ tập trung mục tiêu ở trên người mấy Phó huyện trưởng, thật sự làm mất mặt Tô Mộc!

Hoặc là không làm, muốn làm sẽ phải làm đến mức tốt nhất!

Hiện tại là thời điểm động một chút tới các thường ủy huyện ủy vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, cũng để cho bọn họ biết, không phải nói Tô Mộc tôi không động thủ, là các người có thể muốn khi dễ thế nào thì khi dễ!

Chốn Đào Nguyên.

Đợi sau khi Tô Mộc qua, rất nhanh liền dựa theo địa chỉ Âu Dương Nghị Tranh cho tìm được cô ta. Chỉ có điều khi Tô Mộc nhìn thấy Âu Dương Nghị Tranh, trong nháy mắt, cho dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi bị nữ nhân trước mắt này làm cho kinh ngạc. Thật sự một người phụ nữ diễm lệ.

Âu Dương Nghị Tranh có một gương mặt trái xoan, da được bảo dưỡng vô cùng đúng chỗ, trắng nõn lại để lộ ra một chút ôn hòa, khiến người ta nhìn giống như mới hai mươi mấy tuổi mà thôi. Ai có thể ngờ được cô ta đã hơn ba mươi tuổi. Cô ta mặc một bộ trang phục tiêu chuẩn, cắt vừa vặn với thân thể, khiến người ta có cảm giác ôm sát vào người. Chính là một bộ trang phục như vậy khiến Tô Mộc biết, tuyệt đối sẽ không thấp hơn năm con số. Cũng chỉ có y phục như thế, mới có thể tôn lên khí chất trên người Âu Dương Nghị Tranh.

Trong sự thành thục mang theo một khí tức giống như thiếu nữ!

Thời điểm Tô Mộc xuất hiện ở trong phòng, Âu Dương Nghị Tranh vẫn ngồi. Cho nên Tô Mộc từ trên cao nhìn xuống, có thể dễ dàng nhìn thấy một khe hẹp dài trước ngực Âu Dương Nghị Tranh. Khi rãnh sâu trắng nõn kia hoàn toàn lọt vào hai mắt Tô Mộc, hắn không nhịn được âm thầm cảm khái. Mỹ nữ thị trưởng này tiền vốn thật ra rất hùng hậu. Không nói tới những cái khác, chỉ riêng chuyện có thể để lộ ra một rãnh sâu như vậy, hai ngọn núi tuyệt đối sẽ không thể không hùng vĩ!

Trên thực tế, hai ngọn núi này đầy đặn, thật sự giống như quả đào mật đã chín, có dấu hiệu muốn xé rách cái áo lộ ra ngoài.

Âu Dương Nghị Tranh, thật sự có vốn liếng hùng hậu!

– Ngồi đi!

Ngay thời điểm Tô Mộc nhìn mình chằm chằm, trên mặt Âu Dương Nghị Tranh thoáng hiện ra một chút chán ghét, hờ hững nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.