Mọi Điều Ta Chưa Nói

Chương 3: Kỉ niệm xưa




Có thể trở thành phó bí thư ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy thành phố Tây Phẩm, theo lý mà nói tuyệt đối không phải là người không có đầu óc. Nhưng động tác của Trịnh Thành Hiểu bây giờ, thật sự khiến người ta không hiểu gia hỏa này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tại sao hắn có thể làm như vậy? Không ngờ trực tiếp động tay đối với Tô Mộc. Nhìn cảnh tượng như thế, Trịnh Thành Hiểu không hề có bất kỳ ý định thu tay nào, rất quả quyết đi lên trước, định nắm lấy cổ áo Tô Mộc cổ áo, lôi hắn qua.

Nhưng ông không suy nghĩ một chút xem Tô Mộc là ai?

Tô Mộc làm sao có thể để cho ông thành công được? Nếu như thật sự thành công, Tô Mộc cũng sẽ không còn là Tô Mộc nữa.

Mặc dù Tô Mộc không biết tại sao Trịnh Thành Hiểu lại lỗ mãng như thế, nhưng ngay khi bàn tay của hắn sắp đụng đến cổ áo mình, thân thể lập tức tránh sang một bên. Chính vì hắn tránh sang một bên, trực tiếp để lộ ra cái giá để sách phía sau. Trịnh Thành Hiểu dùng lực lớn, dưới tình huống như vậy, liền đụng phải cái giá sách. Đầu hắn lập tức sưng lên. May là cái giá sách không nhọn bằng không sẽ không chỉ như vậy. Sợ rằng đủ khiến cho hắn chảy máu.

Tên họ: Trịnh Thành Hiểu

Chức vụ: bí thư ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy thành phố Tây Phẩm

Yêu thích: Ngọc thạch

Mức độ thân mật: 0!

Thăng chức: màu đỏ – 15 ngày!

Bệnh không tiện nói ra: Thần kinh suy nhược! Ung thư dạ dày!

Nhìn riêng tư: Nghĩ biện pháp quấy cho nước đục, tuyệt đối không thể để cho Âu Dương Dung chịu hình phạt. Bằng không Âu Dương Nghị Phong sẽ không bỏ qua cho mình. Đến lúc đó nhược điểm sẽ truyền ra ngoài! Cho dù liều mạng giả truyền thánh chỉ, cũng phải giành quyền điều tra vụ án này, chuyển tới trong tay Lưu Cách Lý.

Nhân mạch: thường ủy thị ủy Lương Tĩnh, Phó cục trưởng cục công an thành phố Lưu Cách Lý...

Ngay thời điểm Trịnh Thành Hiểu sắp ngã sấp xuống, trong lúc lơ đãng ngón tay Tô Mộc chạm vào thân thể hắn. Trong nháy mắt tư liệu thuộc về Trịnh Thành Hiểu liền xuấ hiện ở trong đầu hắn. Tất cả thật các đúng như Tô Mộc suy đoán. Trịnh Thành Hiểu này quả nhiên có quan hệ với Âu Dương Nghị Phong. Lần này hắn tới đây chính là vì chuyện của Âu Dương Dung. Chỉ không nghĩ đến Trịnh Thành Hiểu sở dĩ ra sức như vậy, không phải hoàn toàn vì Lương Tĩnh, mà bởi vì có nhược điểm rơi vào trong tay Âu Dương Nghị Phong.

Có ý tứ, thật là có ý tứ!

Phó bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật chó má này xem ra cũng chỉ là một con sâu mọt. Nếu như ông trong sạch, ông sợ gì nhược điểm ở trong tay Âu Dương Nghị Phong! Chỉ cần có nhược điểm ở trong tay, đã nói lên chuyện không hề đơn giản. Chuyện bắt đầu phát triển theo phương hướng càng thú vị hơn.

Mấu chốt nhất chính là Trịnh Thành Hiểu thật sự giả truyền thánh chỉ!

Tô Mộc gặp qua người lớn mật, nhưng chưa từng thấy qua người nào to gan như Trịnh Thành Hiểu. Lại dám giả truyền thánh chỉ như vậy. Chẳng lẽ Trịnh Thành Hiểu không biết nếu chuyện như vậy bị vạch trần, tiền đồ của hắn sẽ kết thúc sao? Không đúng. Phương diện này hiện ra chính là mười lăm ngày sau. Trịnh Thành Hiểu sẽ chủ động tạm rời cương vị công tác, mà không phải là bị mất chức. Nhưng mười lăm ngày sau vẫn chưa tới tuổi về hưu. Chẳng lẽ...

Nghĩ đến Trịnh Thành Hiểu có bệnh không tiện nói ra, Tô Mộc liền bừng tỉnh, hiểu ra.

– Anh Tô, anh không sao chứ?

Lương Phá Lỗ nhìn động tác của Trịnh Thành Hiểu, nhanh chóng hỏi.

– Anh Tô, không có sao chứ?

Địch Lâm sốt ruột nói.

– Tôi không sao!

Tô Mộc phất tay một cái.

– Trời ạ, một lão tiểu tử như ông rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Nơi này là nhà ông sao? Còn không cho người ta nói chuyện là thế nào? Còn dám động thủ đánh người. Hành vi của anh là sao vậy? Cho dù là lưu manh thổ phỉ cũng có đạo đức nghề nghiệp tốt hơn ông.

Lương Phá Lỗ phẫn nộ kêu lên.

Thần sắc Địch Lâm thâm trầm đến mức đáng sợ.

Lúc này Lý Dật Phong mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Trịnh Thành Hiểu sẽ làm ra động tác như vậy. Hắn dám động thủ đối với Tô Mộc! Đây là hành động mà một phó bí thư ban Chính Trị và Pháp Luật thị ủy làm được sao? Lẽ nào hắn không biết làm như vậy, có nghĩa là thế nào sao?

– Trịnh bí thư!

Lưu Cách Lý đi nhanh tới đỡ Trịnh Thành Hiểu đứng dậy.

Trời ạ, đỡ gì mà đỡ!

Lý Dật Phong nhìn Trịnh Thành Hiểu, lửa giận trong lòng từ từ thiêu đốt. Ngay khi hắn muốn bạo phát, Tô Mộc đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói:

– Lý cục trưởng, tôi nghĩ anh hẳn là nên gọi điện cho bí thư Hô Duyên hỏi thử. Phải biết rằng vụ án này là do bí thư Hô Duyên nắm giữ chính. Nếu như anh giao quyền điều tra ra, phía bên bí thư Hô Duyên kia, anh sẽ ăn nói như thế nào?

Trong lòng Lý Dật Phong nhất thời lóe lên tinh quang!

Ngay vừa rồi Lý Dật Phong còn suy nghĩ có nên thật sự xé rách da mặt với Trịnh Thành Hiểu hay không. Nếu như thật sự làm như vậy, cũng có nghĩa là hoàn toàn xé rách da mặt. Hiện tại lời Tô Mộc nói, thật sự khiến Lý Dật Phong bắt đầu quyết định.

– A, mày điên rồi, mày lại dám đánh tao! Lưu Cách Lý, hiện tại bắt tất cả bọn họ lại cho tôi!

Từ bên cạnh giá sách giãy dụa đứng lên, Trịnh Thành Hiểu thẹn quá hóa giận, thần sắc muốn điên cuồng bao nhiêu có bấy nhiêu.

– Vâng, Trịnh bí thư!

Lưu Cách Lý hạ lệnh.

Ngay lúc này, một thân ảnh từ phía xa chậm rãi đi tới. Hắn đi tới chỗ nào, mọi người đều nhường đường tới đó. Khi Lý Dật Phong nhìn thấy người này, tim đang treo cao cuối cùng lặng lẽ hạ xuống. Thật may là tới kịp. Thật sự qua rồi. Nếu như anh còn tới muộn một lúc nữa, tôi thật sự có thể không biết phải làm gì!

Là Hô Duyên Khánh!

Lúc này người xuất hiện ở đây chính là Hô Duyên Khánh bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật!

Trịnh Thành Hiểu đang gầm thét, chợt nhìn thấy Hô Duyên Khánh. Lúc này, thần sắc đã không còn lỗ mãng nữa. Đồng thời trên mặt lộ vẻ chán chường. Thật không ngờ mình vẫn đánh sai một nước. Mắt thấy sẽ thành công, lại không thể tránh khỏi gặp thất bại. Hô Duyên Khánh đến, không thể nghi ngờ, sẽ lập tức vạch rõ lời nói của Trịnh Thành Hiểu. Hơn nữa nếu như Hô Duyên Khánh thật sự truy cứu, trên lưng Trịnh Thành Hiểu sẽ gánh lỗi xử phạt không nhỏ.

Chỉ có điều có ai sẽ nói cho Hô Duyên Khánh biết vào lúc này?

Ai sẽ đui mù như vậy?

Làm như vậy có thể thật sự trở thành tử địch của Trịnh Thành Hiểu!

Nhưng Trịnh Thành Hiểu thật sự hiểu nhầm rồi. Hắn tự khiến mình phải trả một cái giá thảm khốc. Bởi vì ngay khi Hô Duyên Khánh vừa xuất hiện ở trong phòng làm việc, còn chưa kịp hỏi thăm rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Tô Mộc đột nhiên tiến về phía trước.

– Bí thư Hô Duyên, ngài tới thật đúng lúc!

Hô Duyên Khánh đã sớm nhận được tin tức mà qua đây sao? Không phải. Hô Duyên Khánh đặc biệt đi qua một chuyến. Dù sao vụ án đêm qua có liên quan trọng đại, tuyệt đối không thể phớt lờ. Cho nên hắn thận trọng đến cục công an thành phố, muốn xem thử kết quả đám người Lý Dật Phong thẩm vấn rốt cuộc thế nào. Ai ngờ được vào lúc này, mới vừa tới hắn đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Điều càng khiến hắn để ý hơn chính là Trịnh Thành Hiểu. Phó bí thư này bình thường không hòa hợp với mình cho lắm. Không ngờ người này lại ở đây. Hơn nữa, trên trán còn sưng một cục.

Trong này chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?

Hô Duyên Khánh dù gì cũng là thị ủy thường ủy, là bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thành phố Tây Phẩm chủ yếu quản lý về hệ thống công kiểm tư pháp. Nói thế nào cũng phải có hàm dưỡng. Cho nên sau khi hắn nghe thấy Tô Mộc nói như vậy, thần sắc không đổi hỏi:

– Tô huyện trưởng, có chuyện gì vậy?

– Bí thư Hô Duyên, hôm nay tôi qua đây là muốn đưa mười mấy thiếu nữ bị mất tích của huyện Hoa Hải. Nhưng ai ngờ được vị phó bí thư Trịnh Thành Hiểu Phó này sau khi qua đây lại từ chối giao các cô ấy cho tôi, còn ra sức công kích tôi. Sau khi tôi tránh thoát, hắn không cẩn thận bị va chạm vào phía trên giá sách. Đương nhiên những chuyện này đều là chuyện nhỏ. Tôi có thể không truy cứu. Chỉ có điều tôi cảm thấy rất kỳ quái. Chuyện này không phải nói là do Lý cục trưởng quản sao? Vì sao sau khi phó bí thư Trịnh tới nơi này, lại nói bên ủy ban Chính Trị và Pháp Luật đã đưa ra thông báo, để Lý cục trưởng giao vụ án ra. Đúng rồi, chính là giao cho vị Lưu phó cục trưởng này. Bí thư Hô Duyên, ủy ban Chính Trị và Pháp Luật các anh đang làm gì vậy!

Trong lời nói của Tô Mộc, dù đơn giản lại không tránh khỏi có sự trêu chọc.

Chính là trêu chọc như vậy, khiến sắc mặt Hô Duyên Khánh lập tức trở nên thâm trầm!

– Phó bí thư Trịnh, ai cho anh quyền lực như thế. Ai cho anh đại biểu thị ủy ban Chính Trị và Pháp Luật đưa ra loại quyết định này! Tôi làm bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thành phố, tại sao từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua việc phải tiến hành chuyển giao vụ án này?

Hô Duyên Khánh lạnh lùng nói.

– Bí thư Hô Duyên, chuyện này tôi có thể giải thích!

Trịnh Thành Hiểu vội vàng nói.

– Giải thích? Anh giải thích thế nào? Tôi rất muốn nghe một chút xem anh định giải thích thế nào!

Hô Duyên Khánh bình tĩnh nói.

Hai vị đại lão đối thoại, trực tiếp khiến tất cả mọi người ở đó gần như phải nín thở. Không có người nào còn dám nói thêm nửa câu. Lúc này bọn họ đều cảm giác được, hóa ra khí thế của cấp trên thật sự có thể bao phủ toàn trường, có thể uy hiếp được mọi người.

– Bí thư Hô Duyên, thật ra trong chuyện này tôi nghĩ chủ yếu là do công việc của đồng chí Lý Dật Phong lớn, muốn giảm bớt chút áp lực cho hắn. Đúng, chính là nghĩ như vậy, cho nên tôi mới có thể đề nghị để phó cục trưởng Lưu Cách Lý thay thế quản chuyện này!

Trịnh Thành Hiểu nói.

Nói rõ chính là lý do ứng phó, nhưng Trịnh Thành Hiểu lại nói ra đường hoàng như vậy. Cũng chính là Trịnh Thành Hiểu. Đổi lại là bất cứ người nào khác, cũng không dám mở to mắt nói mò như vậy. Đây rõ ràng chính là ứng phó tồi, rõ ràng chính là muốn lừa dối cho qua cửa.

– Thật sự là thế phải không?

Hô Duyên Khánh nói.

– Đúng vậy!

Trịnh Thành Hiểu gật đầu nói.

– Lý cục trưởng, là như thế sao?

Hô Duyên Khánh xoay người hỏi.

Bây giờ Lý Dật Phong vẫn còn phẫn nộ. Mới bị Trịnh Thành Hiểu khiêu khích như vậy, lửa giận này đã sắp phát tiết ra ngoài. Hiện tại nhìn Hô Duyên Khánh hỏi thăm, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Mộc đang nhìn về phía hắn mỉm cười, hắn liền không chút do dự.

– Bí thư Hô Duyên, tình huống không phải như thế!

Một câu nói như vậy, lại long trời lở đất!

Tất cả những người nghe được, lập tức biến sắc. Cho dù Trịnh Thành Hiểu kiến thức rộng rãi, hiện tại cũng bị thái độ của Lý Dật Phong làm sửng sốt. Chuyện gì xảy ra vậy? Lý Dật Phong này muốn ném chuột vỡ bình sao? Đây là muốn cùng mình xé rách mặt sao?

– Nói!

Hô Duyên Khánh dứt khoát nói.

– Vâng, bí thư Hô Duyên. Sáng sớm ngày hôm nay, phó bí thư Trịnh trực tiếp tới, chỉ mặt đọc tên nói là để Phó cục trưởng Lưu Cách Lý thay tôi xử lý vụ án đêm qua. Nhưng có lẽ phó bí thư Trịnh quên mất ở trong hệ thống công an có một quy định. Vụ án kiện trừ phi phát sinh biến số lớn, bằng không không thể dễ dàng thay đổi người chịu trách nhiệm. Tôi không đồng ý. Phó bí thư Trịnh mới nói thẳng là đại biểu ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thành phố bảo tôi chủ động giao quyền xử lý vụ án kiện ra. Bí thư Hô Duyên, tôi muốn hỏi, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, khiến ủy ban Chính Trị và Pháp Luật thành phố đưa ra quyết định như vậy!

Lý Dật Phong trầm giọng nói.

Mấy câu nói đó, trong khoảnh khắc khiến mọi người bạo phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.