Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 30: Nói Xấu Giáo Sư Tiêu




Dịch giả: khangvan, Dionysus

Gương mặt của “Liễu Minh” cũng chỉ hơi co rút lại, một chân gập xuống rồi đạp mạnh, thân hình bắn về phía mỹ phụ như tên bắn, đồng thời cũng tung ra một quyền.

“Đạo hữu, hãy nghe ta nói đã, ta có một thiên đại bí mật …” Mỹ phụ tóc rắn lúc này khí tức hỗn loạn, toàn thân vô lực, nhìn thấy “Liễu Minh” công tới thì không thể trốn tránh, vội vàng quát to một tiếng.

“Phanh” một tiếng.

Phu nhân chưa kịp nói xong đã bị “Liễu Minh” đánh bay ra ngoài, thân ảnh lóe lên, “Liễu Minh” lại quỷ dị xuất hiện trên không, tiếp tục đánh ra một quyền.

“Oanh” một tiếng.

Mỹ phụ tóc rắn kêu lên thảm thiết, xương cốt toàn thân vỡ vụn, rơi trên mặt đất tạo thành một cái hố to, không thể nhúc nhích, giống với tình hình của Liễu Minh lúc trước khi ma hóa.

Lúc này, thân ảnh “Liễu Minh” mơ hồ, liền xuất hiện bên trong hố lớn, không chút khách khí dùng chân giẫm mạnh vào đầu của mỹ phụ tóc rắn.

“Không…” Vị lão tổ Kim Man này vừa hét lên một tiếng thì đầu của nàng bị vỡ tung ra như dưa hấu, huyết nhục cùng xương cốt văng ra đầy đất, mà tinh hồn bên trong cũng bị một đạp này mà diệt.

Ma hóa Liễu Minh cũng không có ý dừng tay, một tay còn lại mơ hồ, trảo về phía thi thể không đầu, vô số trảo ảnh hiện lên liền đem thi thể cào xé thành một đống thịt nát, sau đó hắn ngẩng đầu lên trời thét dài, sự tàn bạo giống như chưa được phát tiết hết.

Bỗng nhiên, “Liễu Minh” hướng vào đống thịt nát trảo một trảo, trong tay liền xuất hiện một cái bình nhỏ óng ánh.

Đúng là lọ Thiên Yêu tinh huyết.

“Liễu Minh” đưa lên mũi hít hà, năm ngón tay dùng lực liền bóp nát bình nhỏ, mở miệng ra hút lấy tinh huyết.

Liễu Minh bên trong thân hình ma hóa nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, nhưng khổ nỗi là hắn không thể khống chế thân hình, chỉ có thể trơ mắt nhìn “Chính mình” đem giọt Thiên Yêu tinh huyết kia nuốt vào.

Phải biết rằng Thiên Yêu tinh huyết này chính là thánh vật yêu tộc, từ trước đến nay hắn nghe từ trong miệng Khuê Mộc tôn giả nói ra, nếu không phải người của yêu tộc mà phục dụng thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Ngay lúc Liễu Minh đang sợ hãi trong lòng thì giọt tinh huyết kia đã chui vào bụng, một luồng linh lực cường đại lập tức truyền khắp toàn thân, khiến cơ thể hắn như bị căng ra vậy, cảm giác cực kỳ đau đớn.

“Liễu Minh” phát ra một tiếng trầm đục, liền ngã xuống đất, mặt mày méo mó dị thường, điên cuồng lăn qua lăn lại.

Liễu Minh bên trong thân hình ma hóa, trong đầu bỗng “Oanh” một tiếng, mất đi ý thức, ngất đi.

Ngay lúc đó, một luồng sương mù màu máu từ bên trong cơ thể bốc lên, điên cuồng chuyển động, vây lấy thân thể Liễu Minh.

Thân thể Liễu Minh yên ắng trở lại, thương thế trên người lấy mắt thường trông thấy nhanh chóng lành lại, một nửa thân hình không trọn vẹn cũng đầy tơ máu, “ xùy xùy” đan xen vào nhau, khôi phục như lúc ban đầu.

Một lúc sau, thân hình Liễu Minh một lần nữa khôi phục nguyên vẹn, nhưng vào lúc này, “Phốc” một tiếng, một luồng hắc khí trong thân thể cuồn cuộn bốc lên, giống như đối đầu cùng sương mù màu máu, không ai nhường ai, va chạm kịch liệt với nhau, khiến cho hư không vang lên âm thanh ông ông.

Cùng lúc này thì nhiệt độ bên ngoài thân thể Liễu Minh cũng kịch liệt gia tăng, cơ bắp từng khối từng khối lồi lên, mà hơn nữa da thịt chuyển dần sang màu đỏ tươi như máu, những mạch máu nổi lên như rễ cây màu đen, thân hình giống như sắp nổ tung vậy.

Đúng lúc này, phần bụng Liễu Minh lóe lên bạch quang, một hư ảnh bong bóng khí to như hạt đậu nành quỷ dị hiện ra.

“Phanh phanh” hai tiếng, hai cái túi da bên hông Liễu Minh nổ tung ra, hiện ra thân ảnh Cốt Hạt và Khô Lâu, nhưng cả hai con đều bất tỉnh, nằm lơ lửng tại chỗ.

Ngoài ra, trên người Liễu Minh lóe lên ngân quang, một con bạch tuộc màu phấn hồng to cỡ bàn tay cũng lăng không hiện ra.

Hư ảnh bong bóng khí quay tít một vòng, hiện ra một màn sáng bảo vệ ngũ sắc, lan đến sương mù màu máu, liền cắt ra một bộ phận huyết vụ phân biệt đưa vào cơ thể đám Khô Lâu, Cốt Hạt và bạch tuộc.

Bộ phận huyết vụ bị phân ra tái đi một chút, tựa hồ như thành phần so với huyết vụ ban đầu có chút khác nhau.

Cùng lúc đó, phần huyết vụ còn lại dưới tác dụng của màn sáng ngũ sắc lập tức hòa vào với sương mù với nhau thành một thể, nhanh chóng chui vào cơ thể Liễu Minh.

Những dị trạng trên người Liễu Minh nhanh chóng biến mất, hô hấp trở nên ổn định lại.

Cốt Hạt cùng Phi Lâu bên cạnh vốn đang trọng thương, sau khi toàn bộ huyết vụ tách ra chui hết vào trong người thì các vết thương ngoài thân nhanh chóng bình phục, lúc này rơi trên mặt đất, tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Con bạch tuộc nhỏ cũng đồng dạng một màn như vậy.

Trong nhất thời, toàn bộ bãi cỏ trở nên im ắng.

Cùng lúc đó, tại mật thất sâu trong một sơn cốc cực lớn, mây mù lượn lờ quanh năm, cách Lôi Trì sơn không biết bao nhiêu vạn dặm.

“Phốc” một tiếng!

Một mỹ phụ tóc rắn ngồi trên bồ đoàn, bỗng nhiên thân hình nghiêng về phía trước, phun ra một ngụm máu lớn.

“Ai, là ai dám hủy diệt hóa thân của ta, chẳng lẽ lại là hai tên Lôi, Thiết yêu tự mình ra tay? Không đúng, với tính cách của hai lão này, trước lúc thí luyện chưa chấm dứt, tuyệt sẽ không làm như vậy. Chẳng lẽ lại là một môn hạ đệ tử nào đó của hai lão.” Ánh mắt mỹ phụ tóc rắn âm lãnh, dùng lưỡi liếm máu tươi trên miệng, thần sắc trên mặt tràn đầy kinh nghi.

Liễu Minh lần này hôn mê bất tỉnh, trọn vẹn mất một ngày.

Một ngày sau, Liễu Minh rút cuộc cũng chậm rãi mở ra hai mắt, hắn liền phát hiện tay chân đầy đủ bình thường, trên người cũng không có thương tích gì, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tình trạng của Cốt hạt và Phi Lâu đang nằm bên cạnh cũng giống như vậy, chẳng qua là vẫn đang trong trạng thái ngủ say mà thôi.

Liễu Minh tự nhiên vừa mừng vừa sợ, tiếp tục đưa mắt nhìn qua Tiểu Chương Ngư, rồi nhấc tay nhanh chóng lấy từ trong người ra ba túi da dự phòng, đem ba đầu Linh sủng thu vào trong đó.

Lúc này, hắn dùng thần thức cẩn thận từng ly từng tí kiểm tra ba đầu Linh sủng, thì phát hiện không những đám Linh sủng đều không bị thương tích gì, hơn nữa trong cơ thể còn ẩn chứa một loại năng lượng vô danh cực kỳ khủng bố, làm cho ba đầu Linh sủng đang ở trong trạng thái tiến giai biến dị.

Liễu Minh chậm rãi hồi tưởng mọi việc vừa qua, đối với việc bản thân hấp thu Thiên Yêu tinh huyết thì dường như không tồn tại trong ký ức của hắn, nhưng tất cả mọi việc xung quanh chắc chắn phải có quan hệ với Yêu tộc Thánh vật này.

Sắc mặt hắn tựa như bất định, nhưng trong lòng vẫn âm thầm suy nghĩ không thôi, nội tâm mơ hồ suy đoán, cuối cùng vẫn không thể nào chắc chắn được điều gì bèn buông xuống, không bận tâm đến nữa.

Hiện tại đối với hắn mà nói, việc quan trọng nhất là ly khai khỏi nơi này.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn nhanh chóng thu lấy tất cả mọi đồ vật trên người Hoàng Oánh, đồng thời cũng không quên nhặt lên nhẫn trữ vật của Khuê Mộc Tôn giả.

So với Tu Di Giới của Liễu Minh, nhẫn trữ vật của Khuê Mộc Tôn giả có dung lượng chỉ bằng một phần ba, hắn dùng thần thức khẽ quét qua, liền phát hiện trong một ngóc ngách nào đó, một tấm Phù lục đang tỏa ra kim quang nhàn nhạt, mà bên trên của tấm Phù có viết một chữ “Na”.

Tâm niệm hắn chuyển động, lập tức đem tấm Phù cầm lấy trong tay rồi nhanh chân bước vào cấm chế ở Tế đàn.

Tại trung tâm của Tế đàn, Liễu Minh nhìn thấy một tòa Truyền tống pháp trận.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Liễu Minh liền bước vào bên trong pháp trận, giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Bên trong pháp trận lập tức xuất hiện một màn khí vụ lấp lóe ánh sáng trắng. Sau một hồi bạch quang chói mắt, bên tai Liễu Minh vang lên một tiếng nổ lớn, một khắc sau, thân hình của hắn liền xuất hiện trên một cái đài cao xa lạ, ở phụ cận mơ hồ còn có vài tên thủ vệ Yêu tộc.

Liễu Minh không hề suy nghĩ nhiều, đem Pháp lực rót vào Đại Na Di Phù đang cầm trong tay, lúc này một hồi kim quang cuồn cuộn bay ra, bao lấy thân hình của hắn.

“Vèo” một tiếng, kim quang đang bao phủ Liễu Minh bên trong chợt lóe lên rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Mấy tên thủ vệ Yêu tộc không kịp phản ứng, chỉ còn biết há miệng trợn mắt ra nhìn.

Trong một thoáng hô hấp, Liễu Minh liền xuất hiện tại một bờ vực xa lạ.

Nơi này cách cửa vào Bí Cảnh ở Lôi Trì Sơn khoảng mấy trăm dặm.

Liễu Minh vừa hiện thân, liền không chút do dự bay lên, hóa thành một đạo độn quang màu vàng phá không mà đi.

Cùng lúc đó, cách Tế đàn ở Lôi Trì Sơn không xa, trên một đỉnh núi, Liệt Chấn Thiên mặc trường bào màu xanh đang nhắm mắt khoanh chân đả tọa.

Đột nhiên chân mày y khẽ giật, miệng nhẹ “Ồ”một tiếng, rồi hai mắt nhanh chóng mở ra.

“Không gian vừa mới chấn động… Chẳng lẽ đã có người ra khỏi Bí Cảnh?” Lôi Yêu nội tâm khẽ động, rồi lập tức phát ra một cỗ thần thức.

“Không tốt!”

Lúc này, hắn đã phát hiện trên đài cao mà Liễu Minh xuất hiện lúc trước, không khí còn lưu lại một cỗ chấn động nhàn nhạt, quanh đó, vài tên tu sĩ Yêu tộc đang luống cuống tay chân móc ra trận bàn, rồi lập tức truyền đi sự việc mới xảy ra. Lôi Yêu sắc mặt đại biến, nhanh chóng phi thân bay lên.

Tay áo rung lên, một trận bàn màu xanh lớn chừng cỡ bàn tay xuất hiện, tay còn lại đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết lên mặt của trận bàn.

Bề mặt trận bàn lập tức sáng lên, hơn nữa còn có một điểm sáng lập lòe đang nhanh chóng rời xa khỏi vị trí trung tâm.

Liệt Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, đem trận bàn thu lại, đồng thời bên ngoài thân tỏa ra hào quang màu tím, rồi lập tức biến thành một đạo cầu vồng màu tím hướng về vị trí điểm sáng lúc nãy lao đi.

Cùng lúc Liễu Minh vừa thoát ly khỏi Bí Cảnh, tại một mật thất bên trong Lôi Trì Sơn, một gã đại hán Yêu tộc mặc trường bào đen đang ngồi nhắm mắt, đột nhiên mở to hai mắt, nhíu mày nghi hoặc.

Người này đúng là Thiết Yêu Tông Diên.

Hắn bằng vào tu vi Thiên tượng cảnh, tự nhiên cũng cảm ứng được chấn động không gian vừa rồi, rồi cũng cảm ứng được khí tức của Lôi Yêu bay đi sau đó, tâm niệm chuyển xuống, lập tức thân hình mờ đi, rồi biến mất.

Sau thời gian uống nửa chén trà, tại Tế đàn ở Lôi Trì Sơn, Thiết Yêu một thân huyền bào đang đứng trên không, mắt phóng tinh quang nhìn bốn phía, rồi thả ra thần thức cường đại của Thiên Tượng cảnh, lập tức thần thức mãnh liệt của hắn bao trùm toàn bộ khu cấm địa.

Sau một khắc, hắn phát hiện ra bên trong Bí cảnh rộng lớn không còn một người nào sống sót, đệ tử Yêu tu cũng không.

Nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là toàn bộ cấm chế xung quanh Tế đàn ở trung tâm Bí cảnh đã mở ra, Thiên Yêu tinh huyết cũng không thấy bóng dáng đâu nữa!

Thiết Yêu mặt lạnh như nước, lật tay lấy ra một cái trận bàn, trong miệng lẩm bẩm, trên trận bàn lập tức lóe lên vô số Linh văn màu trắng, vừa xuất hiện liền nhanh chóng biến mất.

Bên ngoài Lôi Trì Sơn hơn trăm dặm, một đạo hào quang màu tím đang bay vùn vụt, Liệt Chấn Thiên đang ở bên trong hào quang, đưa mắt nhìn xuống trận bàn trong tay, lập tức hai mắt của hắn như có lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.