Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 13: Được “Phu Quân” Dạy Bảo




Dịch giả: Vong Mạng, nhatchimai0000

Người dịch: Vong Mạng, nhatchimai

Mây điện màu tím ngập trời nổ tung xong hóa thành vô số tia hồ quang điện bắn xéo xuống, đồng thời lập tức lóe lên rồi tất cả chui vào trong trong cánh tay Liễu Minh, biến mất không thấy bóng dáng.

Liễu Minh đưa hai tay chà xát, hơi chếch ra phía ngoài, tức thì một tiếng “đùng đoàng” vang lên rồi một đạo hồ quang điện màu tím bạc đan xen, đường kính bằng miệng bát bắn ra, chỉ chốc lát đã xuyên thủng thân con sói lớn kia.

Con sói gào thét một tiếng rồi bỗng tán loạn ra, một lần nữa hóa thành đôi phi đao và viên châu, từ trên không trung rơi xuống dưới.

Thần sắc gã yêu tu mặt ngựa lập tức trở nên cực kỳ khó coi, tay áo gã khẽ múa thu cả hai kiện pháp bảo sơ hình quay lại, nhưng sau khi hít sâu một hơi, gã lại bỗng nhiên ngửa đầu thét một tiếng dài rồi thân hình đột nhiên điên cuồng phát tướng làm quần áo trên người đều bị xé rách bươm. Chỉ thoáng chốc, gã đã biến thành một con quái vật đầu ngựa thân sói, lưng mọc hai cánh.

Hai cánh sau lưng con quái vật này chỉ vỗ một cái thì nó thình lình mờ đi rồi biến mất tăm tích.

Liễu Minh thấy thế, không cần suy nghĩ, đột ngột lật tay nắm quyền đánh một cú ra khoảng không sau lưng.

"Ầm" một tiếng.

Yêu thú vừa mới lóe lên sau lưng Liễu Minh đã bị hắn phát hiện, đập cho một quyền vội đưa cặp móng vuốt lên đón đỡ, được một hồi thì loạng choạng một cái ngã chúi về phía sau.

Đúng lúc này, thân hình Liễu Minh lại nhoáng cái mờ đi rồi tách thành ba ảo ảnh lao vọt lên.

Quái thú đầu ngựa thấy vậy thì giận dữ, nó không chờ thân thể đứng vững đã há miệng phun ra một luồng sáng màu tím nhắm về phía ba ảo ảnh kia.

“Phanh” “Phanh” hai tiếng, hai ảo ảnh trong số đó lập tức bị ánh sáng tím dùng một kích tiêu diệt, chỉ có ảo ảnh thứ ba bỗng nhiên uốn éo phần hông rồi từ một góc độ bất khả tư nghị tránh thoát được ánh sáng tím, nhoáng cái sau đó lại xuất hiện một cách quỷ dị ở trước mặt quái thú đầu ngựa, mặt không biểu cảm, đánh ra một quyền.

*Đoạn này nguyên tác là mặt biểu cảm vô cùng, tại hạ thấy nó chuối mà không hợp văn cảnh nên dịch là mặt không biểu cảm cho cool.

Nắm đấm được lớp vảy lân màu tím đen bao bọc còn chưa thực đánh ra thì đã nghe một tiếng “Phốc”, một con vụ giao màu đen mang theo một cỗ man lực khủng bố xông tới.

Sắc mặt quái thú đầu ngựa thình lình trở nên dữ tợn, nó lại há miệng ra, một viên châu màu vàng từ đó bắn ra, đồng thời hai chân trước nó khẽ động, ngay sau đó, theo những tiếng xùy xùy, vô số trảo ảnh chằng chịt được huyễn hóa ra đánh thẳng một trảo về phía Liễu Minh.

Lại một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên.

Vụ giao màu đen sau khi đụng độ với viên châu màu vàng gây ra một hồi chấn động thì cả hai cùng bắn ngược về sau.

Còn nắm đấm màu tím sau một hồi mờ ảo liền trực tiếp xé rách trảo ảnh, tuy nhiên nó lại bị hai chân trước của con quái thú đầu ngựa kia kịp đỡ lại.

Lúc này đây, con thú này nhờ có chuẩn bị từ trước nên ngoài việc thân hình lung lay rồi thoáng lùi về phía sau chứ không có bị một quyền này đánh bay ra.

Nét hung ác lóe lên trong mắt con quái thú, hai cánh nó khẽ vỗ như lập tức muốn thi triển thủ đoạn lợi hại để tiến hành phản kích.

Đúng lúc, ở miệng ống tay áo sau nắm đấm màu tím bị ngăn cản kia lại có tiếng “phốc” nhỏ vang lên, một luồng khói đen từ đó bắn ra, sau khi quay tròn ngưng tụ liền biến thành một cái đầu lâu nam nhân, hơn nữa chỉ nhoáng, đám tóc xanh mọc đầy đầu nó đã như như chớp bắn vọt ra hóa thành một tấm lưới cực lớn chụp thẳng xuống.

Đúng là Phi Lâu.

(DG: 30 năm anh mới thấy em)

Ma đầu này chẳng biết được Liễu Minh thả ra lúc nào mà đã sớm yên lặng ẩn nấp trong tay áo, đến lúc này mới đột nhiên phóng ra.

Phương thức xuất hiện quỷ dị như thế, con quái thú đầu ngựa này tuyệt đối không ngờ tới mà khoảng cách gần như vậy thì cơ bản có muốn tránh cũng không kịp nên nó liền bị tấm lưới bao phủ rồi lập tức quấn chặt lại.

Quái thú bây giờ kinh hãi, há miệng gầm nhẹ một tiếng, toàn thân nó phát ra khói tím cuồn cuộn hòng tạo ra khe hở trên tấm lưới để chạy thoát thân.

Nhưng ở khoảng cách gần trong gang tấc như thế, Liễu Minh há lại lần nữa để cho tên mặt ngựa này có cơ hội, hắn cười lạnh một tiếng, nắm tay sau khi phát ra một tràng những tiếng keng keng loạn hưởng thì mặt ngoài liền có từng tầng hồ quang điện màu bạc hiện ra. Kế đó, Liễu Minh đột nhiên rung cổ tay, chỉ thoáng cái đã mờ đi rồi liền xuất hiện ở sau lưng quái thú đồng thời hung hăng đập mạnh lên đám khói tím ở sau lưng nó.

Một tiếng “Bang” ngân lên, đám khói tím dày đặc kia lập tức vỡ tan đồng thời có âm thanh xương nứt truyền ra.

Khí lực Liễu Minh bây giờ cực kỳ to lớn, đến một ngọn núi nhỏ hắn cũng có thể một đấm san phẳng nói chi đến một thân thể.

Thân thể quái thú đầu ngựa này dù cũng coi như là mạnh mẽ, nhưng vẫn không khỏi há mồm phun ra một ngụm máu tươi, trong ngụm máu tươi phún ra đó còn mang theo không ít mảnh vụn nội tạng. Cả người quái thú như diều đứt dây, chập choạng rồi rơi thẳng xuống, nặng nề đập lên mặt đất, thình lình tạo ra một cái hố to.

Quái thú sau khi gào thét một tiếng, khói tím quanh người bèn tản đi rồi nó liền khôi phục lại hình dáng gã yêu tu mặt dài như mặt ngựa lúc đầu.

Lúc này gã yêu tu mặt ngựa chẳng những quần áo trên người rách như xơ mướp mà mặt mũi tái nhợt cắt không ra hạt máu, dù cho cố gắng trở mình, đứng dậy từ cái hố nhưng cột sống trên lưng lẫn vài cái xương sườn đã gãy, cả người lung lay như sắp đổ.

Trong đám bụi đất quanh cái hố bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên, hơn mười sợi tơ đen không có chút dấu hiệu báo trước nào bắn vọt tới.

Gã yêu tu mặt ngựa cả kinh, vừa kịp trụ vững để né một cái thì đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, động tác vì thế chậm lại quá nửa.

Những sợi tơ đen kia tức thì lóe lên sau đấy toàn bộ chui vào bắp chân gã kia.

Yêu tu mặt ngựa tức giận, vỗ một chưởng lên mặt đất cạnh người.

"Phanh" một tiếng.

Đám bùn đất quanh đất bắn tung tóe, từ trong lòng bàn tay gã, một chú bọ cạp xương nhỏ đang bị kẹp bắn vọt ra, nhoáng cái nó đã liền chui ra chỗ cách đấy mấy chục trượng, bấy giờ nó mới quay đầu lại nhìn chằm chằm vào gã yêu tu.

Gã yêu tu mặt ngựa không thèm để ý Cốt Hạt, chỉ cúi đầu cái liền thấy ở ngoài mặt bắp chân thình lình có thêm hơn mười cái lỗ máu màu đen, máu độc đen kịt từ đấy ào ào tuôn ra, đồng thời một cảm giác tê dại từ miệng vết thương lan tỏa ra bốn phương tám hướng trong cơ thể.

Gã yêu tu lập tức vừa sợ vừa giận, vội vàng đề khí ngưng tụ pháp lực trên người hòng tạm thời phong ấn độc tính trong người lại.

Nhưng nơi đây, lúc này, một bóng đen bỗng lóe lên sau lưng gã rồi Liễu Minh như quỷ mị hiện ra, tay áo chỉ khẽ rung lên tức thì một mảng ánh sáng màu đen từ sau lưng gã cuốn tới, bao phủ gã yêu tu này vào bên trong.

Gã yêu tu mặt ngựa chỉ vừa thấy khung cảnh trước mắt mờ đi thì thân thể đã ở trong một không gian tối đen như mực, khi gã cực kỳ kinh hãi muốn có phản ứng nào đấy thì đột nhiên không gian bốn phương tám hướng bỗng huyễn hóa ra hơn mười cái xúc tu màu đen, chúng chỉ khẽ khua múa một cái đã lập tức quấn thật chặt gã lại.

“Vù” một tiếng.

Thân hình Liễu Minh lặng lẽ hiện ra ở gần cạnh, đồng thời một đạo kiếm ảnh màu vàng nhưẩn như hiện lóe lên rồi biến mất. Nó xuyên thủng trán kia mà ra.

“Ngươi” Yêu tu mặt dài tỏ ra không tin được. Sau một khắc, trên trán nó xuất hiện một lỗ thủng chừng ngón tay cái, máu chảy tràn ra. Tinh hồn bên trong còn chưa kịp chạy ra đã bị kiếm khí sắc bén ác liệt xoắn tan.

Con yêu tu này trừng mắt nhìn Liễu Minh, thần thái nhanh chóng mờ đi, “Rầm” một tiếng ngã xuống mặt đất.

Liễu minh nhìn con yêu tu trước mặt, lắc đầu phất tay áo. Hắc quang đầy trời lập tức tiêu tán rồi lại hiện thân.

Lại nói, thực lực con yêu tu này rõ ràng hơn hẳn hai tên tu sĩ Chân đan lúc trước vừa diệt sát được, thậm chí có thể còn cao hơn một bậc cái tên nam tử trung niên dùng phất trần mà hắn đụng phải cách đây chưa lâu.

Nhưng mà nếu nhưđối phương có khả năng liên quan với Lôi yêu mà chưa gặp nhau đã hạ độc thủ thì đương nhiên hắn sẽ không khách khí ẩn giấu thực lực làm gì cả.

Trong lòng Liễu Minh suy nghĩ vậy, bàn tay hướng xuống dưới khẽ vẫy, nhiếp vào tay hai thanh phi đao màu tím và viên Mậu Khúc châu. Hắn chẳng thèm nhìn mà vứt luôn vào trong tu di giới. Sau đó lấy một thủ trạc trữ vật bên hông thi thể yêu tu mặt dài, vừa lướt nhìn hắn buột miệng ồ lên một tiếng, tay thò vào bên trong sờ sờ rồi móc ra một lệnh bài màu xám.

Hai mắt hắn nhíu lại, cẩn thận đánh giá vật ấy.

Lệnh bài chỉ nhỏ chừng nắm tay, tràn ngập những tia yêu khí dường như là vật của yêu tộc, chính diện có khắc đồ án yêu vật cổ quái chẳng rõ là con gì, mặt sau thì là một giản đồ.

Liễu Minh cẩn thận suy nghĩ tính toán một lúc lâu mới rút cuộc nhận ra đây là bản đồ địa hình đại khái của bí cảnh. Trong hình chẳng có mấy dấu hiệu mà chỉ có rải rác mấy nét vẽ nguệch ngoạc, trong thời gian ngắn ngủi khó mà đọc hiểu nổi.

Hắn nhướng mày, thử dùng tinh thần lực thăm dò. Mặt ngoài lệnh bài chỉ lóe lên rồi cản thần thức lại, không có cách nào thăm dò sự huyền bí của cái lệnh bài kia.

Liễu Minh vuốt ve lệnh bài, lúc này trở nên trầm ngâm hẳn.

Vật ấy hẳn là một tín vật không thể nghi ngờ, hơn nữa rất có thể có quan hệ lớn với Lôi Yêu, còn tác dụng làm gì thì khó mà nói được.

Có thể là lệnh bài thân phận, cũng có thể là chìa khóa của cấm chế nào đó.

Liễu Minh suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lắc đầu thu lệnh bài lại, thu hai con Linh sủng vào nữa rồi lại tiến vào trong động, khoanh chân ngồi xuống rồi lấy một viên Kim nguyên đan cho vào miệng, tay cầm linh thạch nhanh chóng khôi phục lại pháp lực.

Để đối phó con yêu tu lợi hại vừa rồi hắn phí một phen pháp lực.

Tầm nửa ngày sau, pháp lực bên trong đã khôi phục bảy tám phần, Liễu Minh sửa sang lại quần áo đi ra khỏi sơn động. Hắn hướng về một phương khác tiếp tục bay đi.

Lúc này còn cách lần vẽ đồ đằng tiếp theo khoảng hai mươi ngày, chỉ cần có đồ đằng chi lực trên vai trái thì tu vi sẽ được ẩn giấu, khí tức cũng thu liễm khó bị phát hiện, chỉ cần chú ý cẩn thận thêm chút là không sợ bị tu sĩ dị tộc chân đan cảnh đánh lén.

Hiện tại hắn muốn làm là nhanh chóng tìm ra cửa vào bí cảnh, bằng không đến lúc Lôi Yêu thật muốn xử lý những tên tù trong bí cảnh như bọn hắn thì hết thảy đã muộn rồi.

Một ngày sau, khi hắn đang trên đường đến sơn mạch hắc sắc thì có một đạo hoàng quang lóe lên, phi tốc ẩn trốn tới gần.

Sau lưng đạo độn quang màu vàng là một đạo lục ảnh đuổi sát không buông, thỉnh thoảng từ trong lục ảnh phun ra từng đợt hỏa diễm màu xanh lá.

Độn quang màu vàng bỗng nhiên dừng lại, một thân ảnh nữ tu mặc váy vàng hiện ra, một tay giơ lên, một luồng hỏa diễm vàng kim bắn ra.

“Ầm” một tiếng vang vọng, hỏa diễm vàng kim va chạm vào hỏa diễm màu xanh lá trong không trung nổ vang, lục ảnh hơi thất thế.

Cô gái mặc hoàng y liếc mắt xuống phía dưới, dường như phát hiện ra Liễu Minh bèn nhanh chóng thúc dục độn quang phi độn tới chỗ của hắn.

Liễu Minh nhướng mày, đương nhiên hắn không có ý để việc này quấn thân, thân hình rẽ sang định khu vân tránh đi.

Đúng lúc này hào quang lục ảnh đằng sau ngưng tụ hóa thành một con cự lang xanh biếc. Nó ngửa cổ tru lên một tiếng dữ tợn bỗng há rộng miệng ra.

“Rầm” một tiếng.

Giữa không trung đột nhiên hiển hiện đầu sói xanh mênh mang to chừng gần mẫu, há to miệng, răng nanh lộ cả ra ngoài mà đớp tới, nó vốn muốn đớp trọn cả cô gái mặc hoàng y và Liễu Minh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.